Như Châu Tựa Ngọc

Chương 38: Chương 38





“Hôm nay mời mọi người đến đây là hy vọng mọi người có được một buổi đi chơi thật vui vẻ, không cần giữ lễ nghi.” Tấn Ưởng đưa mắt đảo qua tất cả mọi người có mặt ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Cố Như Cửu: “Sư muội ra đây chơi, tại sao không dắt theo ngựa?”
Cố Như Cửu cảm nhận được ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía mình, nhưng vẫn làm bộ chẳng biết, ngẩng đầu lên nói với Tấn Ưởng: “Chỉ tùy tiện đi cùng mấy cô bạn khuê phòng đi dạo, cũng không có ý định đi quá xa, cho nên không cưỡi ngựa.”
Nàng sao có thể không biết ngượng mà nói trận đua vừa nãy đã mài rách da đùi non, đau đớn khiến nàng không thể cưỡi ngựa được.
“Ngắm hoa du ngoạn, vốn phải thoải mái như thế.” Tấn Ưởng tung người xuống ngựa, đưa dây cương cho hộ vệ đứng phía sau: “Trẫm cũng có ý đó, chẳng biết chư vị có thể cùng trẫm đi dạo một chút, thong thả ngắm nhìn phong cảnh quanh đây?”
Dương Thùy Văn và mấy vị công tử Lý gia đương nhiên sẽ không cự tuyệt, Cố Như Cửu và mấy cô nương kia cũng bước đi theo phía sau Tấn Ưởng, làm đủ lễ bậc quần thần.
Mấy vị công tử Lý gia lấy Lý Hoài Cốc làm đầu, kể từ khi Lý Sở Nhu cưỡi ngựa té chết, Lý Hoài Cốc cũng ít khi tham gia các cuộc tụ hội, danh tiếng không lớn bằng lúc trước.
Người khác không biết, thế nhưng trong lòng người Lý gia thì hiểu rõ, trước đây Lý gia từng có ý muốn kết thân cùng Cố gia, nhìn thấy Cố Như Cửu, mấy vị công tử Lý gia cũng không nhịn được nhìn Lý Hoài Cốc thêm vài lần.
Tấn Ưởng chú ý tới ánh mắt khác thường của người Lý gia, tuy trong lòng hoài nghi, nét mặt vẫn bình thản không lộ ra bất cứ điều gì, trái lại cùng những công tử thế gia này nói vài ba câu chuyện vụn vặn, thỉnh thoảng cũng nhắc tới một vài phong tục lẫn chiến tích gì đó, những công tử thế gia này phần lớn đều nói năng có trật tự rõ ràng, cũng không giả vờ ngây ngô, ăn nói bừa bãi.

Về phương diện tài hoa và năng lực làm việc mà nói, thế gia quả thực còn tài giỏi hơn cả người xuất thân hàn môn, chỉ là những công tử thế gia này bận tâm quá nhiều, tư tâm quá nặng, Tấn Ưởng không dám cũng không được tùy ý trọng dụng bọn họ.
Ngay cả trong các công tử có mặt ở đây, Lý Hoài Cốc và Dương Thùy Văn là xuất sắc nhất.

Sau một hồi hàn huyên cùng hai người họ, Tấn Ưởng liền cảm nhận được kiến thức sâu sắc của hai người họ, học thức vượt xa hơn hẳn các vị công tử khác.
Cố Như Cửu đang lắng nghe những quý công tử, không chú ý tới cành khô dưới chân, bất giác chân trượt một cái, chếch choáng muốn té ngã xuống đất.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ, chính là: Lần này thì mất mặt chắc rồi.
“Cố cô nương.” Dương Thùy Văn đi gần Cố Như Cửu nhất, cho nên khi nhìn thấy nàng hơi lảo đảo liền liền nhanh chóng đưa tay đỡ nàng, đợi Cố Như Cửu đứng vững, hắn vô cùng quân tử thu tay về, đồng thời lui về phía sau một bước: “Cố cô nương không sao chứ?”
“Cám ơn, ta không sao.” Cố Như Cửu cảm kích cúi người cảm ơn hắn: “Đa tạ Dương công tử xuất thủ tương trợ, bằng không vừa rồi ta đã té ngã rồi.”
“Chỉ là tiện tay thôi, Cố cô nương không cần khách khí như vậy.” Dương Thùy Văn ôn hòa cười.
Tấn Ưởng quay đầu lại nhìn sang hai người, thấy Cố Như Cửu đang cười khẽ, xoay người bước lên hai bước, đi tới trước mặt Cố Như Cửu, rất tự nhiên đẩy Dương Thùy Văn lui về phía sau: “Sư muội có bị thương không?”
“Ta không sao.” Cố Như Cửu liếc nhìn bốn phía, sau đó trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ đừng hỏi nữa, xung quanh có nhiều người lắm, xấu hổ muốn chết.”
Thấy nàng lộ ra dáng vẻ trẻ con với mình, Tấn Ưởng cười cười, đưa tay kéo nàng đi về phía trước vài bước, cách xa cành cây khô kia một đoạn mới mở miệng nói: “Cẩn thận chút, đừng để bị té.”

Lý Hoài Cốc nghi hoặc nhìn bệ hạ giúp đỡ chăm sóc Cố nhị tiểu thư, quay đầu lại liếc nhìn Dương Thùy Văn đang cười yếu ớt thế nhưng bản thân lại không hay biết, hắn rũ mắt xuống không nói gì.
Nhóm người đi thêm một lúc, Tấn Ưởng lên tiếng: “Mấy đêm trước trời đổ mưa to, nơi này khá trơn trượt, trẫm đưa sư muội quay về trước, mời chư vị tự nhiên.” Sau khi nói xong, hắn quay đầu nhìn Cố Như Cửu: “Sư muội thấy sao?”
Cố Như Cửu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tấn Ưởng, nhìn thấy bóng hình mình in rõ trong đôi mắt trong suốt xinh đẹp của đối phương.

Nàng gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Thần nữ làm phiền bệ hạ.”
Các công tử quý nữ ở đây đều hiểu rõ cái gọi là ‘tự nhiên’ ‘tùy ý’, cung tiễn Hoàng đế bệ hạ.
Chờ nhóm người Tấn Ưởng rời đi, Dương Tích Tuyết và mấy quý nữ cũng tìm lý do tách khỏi những quý công tử này, chỉ còn lại Dương Thùy Văn và mấy vị công tử Lý gia.
“Cô con gái mới lớn nhà Cố gia.” Dương Thùy Văn bắt tay sau lưng, mỉm cười nói: “Xinh đẹp khéo léo thần thái tĩnh lặng nhàn nhã, giai nhân như vậy càng ngắm càng thấy thoát tục, sinh lòng ngưỡng mộ.”
Chi thứ hai Lý gia là Lý Kế An nhếch mày, lời nói có ý không đồng tình: “Chẳng qua chỉ là con nhóc mười bốn tuổi, có thể thấy được cái gì xinh đẹp khéo léo?”
“Cái đẹp của con gái được tỏa ra từ trí từ tâm, vị Cố cô nương này hoàn toàn khác biệt, nàng đẹp từ trong nội tâm, đẹp ở khí chất, đẹp ở thần thái, mặc dù chỉ một ánh mắt của nàng cũng có thể làm cho người khác quên mất mình.” Dương Thùy Văn nói đến đây, thở dài một hơi: “Nếu có thể cầu cưới được giai nhân như vậy, cuộc đời này còn gì phải hối tiếc.”
Đám người Lý Kế An thấy hoài nghi trước khiếu thẩm mỹ của Dương Thùy Văn.

Trong mắt bọn họ, Cố Như Cửu chỉ là một tiểu cô nương còn tính trẻ con ngây thơ, thực sự không nhìn ra cái đẹp đến mức đánh mất bản thân như Dương Thùy Văn vừa nói.
Thấy đám bạn hoài nghi khiếu thẩm mỹ của mình, Dương Thùy Văn cũng không giận, trái lại nói: “Các ngươi không hiểu thì càng tốt, như vậy sẽ không có ai tranh cưới nàng với ta.”

Nghe thấy Dương Thùy Văn nói như vậy, chân mày Lý Hoài Cốc khẽ giật giật, mở miệng muốn nói cái gì, rồi lại nuốt trở vào.


Hắn quay đầu liếc nhìn phương hướng Hoàng đế bệ hạ vừa ly khai, cúi đầu giẫm lên mặt đất hơi ẩm ướt, khe khẽ thở dài một hơi.
Trên con đường mòn trong rừng, Tấn Ưởng và Cố Như Cửu một trước một sau đi tới, theo phía sau hai người chính là Long cấm vệ tư thế oai hung.

Tiếng bước chân giẫm lên lá khô nghe xào xạc, khuấy động không gian vắng lặng âm u.
Tấn Ưởng bước đi rất chậm, chậm đến mức nếu Cố Như Cửu bước dài thêm một tí sẽ vượt lên trước hắn.
“Sư muội có từng nghĩ tới người mình thích sẽ có dáng dấp thế nào không?” Tấn Ưởng dừng bước lại, quay đầu nhìn Cố Như Cửu, nàng nhìn vẻ mặt của hắn lúc này lại không thể đoán được tâm tư của hắn.
Nhìn Tấn Ưởng như vậy, Cố Như Cửu chợt ý thức được, tiểu Hoàng đế này đã lớn, trở thành một vị đế vương quyết đoán và đạt tiêu chuẩn.
“Bệ hạ, thần nữ vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này.” Cố Như Cửu cười lắc đầu: “Thế còn bệ hạ, đã từng nghĩ đến sao?”
“Trước đây chưa từng, thế nhưng hiện tại đã bắt đầu nghĩ đến, có điều, ta sợ nàng ấy không muốn.” Tấn Ưởng chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía trước: “Có thể thấy, trên thế gian luôn có chuyện làm ta tiếc nuối.”
Cố Như Cửu trầm mặc đi theo phía sau, nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, đôi chân dài dưới cẩm bào, bất giác nghĩ thầm, với dung mạo của hắn, ước chừng trúng cử làm đệ nhất mỹ nam ở đất kinh thành này, chẳng nhẽ còn lo cô nương mình thầm ngưỡng mộ trong lòng không thích hắn?
“Cẩn thận, phía trước có sườn dốc.” Tấn Ưởng xoay người đem tay giơ lên trước mặt Cố Như Cửu: “Để ta đỡ muội xuống.”
Cố Như Cửu nhìn cánh tay giơ ra trước mặt mình, trong suốt như ngọc, đốt ngón tay rõ ràng, hơi gầy yếu nhưng lại mang vẻ kiên định và sức mạnh không tả được thành lời.
Thế nhưng nàng cảm thấy, bản thân nàng không nên nắm lấy cái tay này.

Dưới chân khẽ nhúng một cái, Cố Như Cửu nhấc làn váy lên, bước một bước dài chạy xuống sườn dốc, sau đó cười híp mắt ngẩng đầu nhìn Tấn Ưởng vẫn còn đứng ở trên sườn dốc: “Bệ hạ, phía trước có đồng hoa, nhìn đẹp lắm.”
Tấn Ưởng thấy nụ cười ngây thơ tinh khiết của nàng, cũng buông tay xuống, bước dài về phía trước, đi xuống bên cạnh hỏi: “Ở đâu?”
“Nhìn xem, kia kìa!” Cố Như Cửu chỉ chỉ về phía trước, quả nhiên ở phía trước có một mảnh hoa dại nở um tùm, không có vẻ diễm lệ yếu ớt như hoa trong cung, mà mang sức sống mãnh liệt.
Long cấm vệ cẩn thận đứng ở xung quanh, đều phòng ngừa không cho bất luận chuyện gì phát sinh đến.
Hồ Vân Kỳ đứng gần hai người nhất, nhìn hai người đứng sóng đôi ở đấy, thầm thở dài trong bụng.

Muội muội nhà Tồn Cảnh này không lưu được rồi, người khác có thể vẫn chưa nhận ra, thế nhưng hắn đã nhận thấy rõ ràng ánh mắt Bệ hạ đầy lo lắng và thương yêu nhìn Nhị cô nương, đây không phải là sinh lòng yêu thương thì là cái gì?
Cố gia thực lòng không có ý nhưng Hoàng đế bệ hạ đã nổi lên phần tâm tư này.
Không biết ngày sau hoàng gia cầu cưới Cố nhị cô nương thì Cố gia có nguyện ý gật đầu hay không.
Ngẫm lại thấy thật buồn cười, Lý gia và Tư Mã gia hao hết tâm lực, bệ hạ cũng không thèm liếc mắt nhìn.

Người Cố gia không có ý định bồi dưỡng một hoàng hậu, kết quả Hoàng đế vẫn cứ thích cô nương nhà hắn, có thể nói duyên phận đến có cưỡng cũng cưỡng không được, không có duyên phận thì có cầu cũng cầu không tới.
“Chuyện Bệ hạ vừa nói, có lẽ muội sẽ suy nghĩ một chút.” Cố Như Cửu ngồi xổm người xuống hái một đóa hoa dại không biết tên cầm trên tay ngắm nhìn: “Muội mong muốn không có gì nhiều, chỉ cần người ấy nguyện ý chăm sóc cho muội, cùng muội đi hết cuộc đời này mà thôi.”
“Nếu.

.

.” Tấn Ưởng nghiêng đầu nhìn nàng: “Nếu người kia là.

.

.”
Vù vù!

Gió thổi qua khe núi, vài con chim nhỏ từ trong rừng bay ra, vừa cất tiếng kêu in ỏi vừa lượn lờ trên vòm trời xung quanh hai người.
Cố Như Cửu ngẩng đầu nhìn bầu trời, liếc nhìn gương mặt hơi mặt tái nhợt của Tấn Ưởng, hít vào một hơi: “Gió núi hơi se lạnh, hay là chúng ta đi về trước đi.”
Nàng lo Tấn Ưởng vốn yếu nhiều bệnh, nếu hứng phải gió núi sẽ bị bệnh: “Hay là vừa đi vừa nói chuyện nhé!”

Tấn Ưởng nuốt lời đang còn đọng trên khóe môi xuống, xoay người tiếp nhận áo choàng trong tay Long cấm vệ, tự tay khoác lên người Cố Như Cửu.
Cố Như Cửu cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn của đối phương đang cột áo choàng lại cho mình, hơi lo lắng nói: “Tạ ơn Bệ hạ.”
“Đi thôi.” Tấn Ưởng quan tâm cười cười cười sau đó bước đi về phía trước.
Hồ Vân Kỳ cảm giác có luồng khí nghẹn nơi cổ họng, rất khó chịu.

Nhìn thấy Bệ hạ như vậy, lòng nhịn không được muốn phát điên lên: Bệ hạ, lời đã ra được một nửa rồi, sao ngài không nói cho hết đi?
Chẳng phải ngày thường ngài lãnh tĩnh lý trí lắm sao, quả đoán quyết tuyệt lắm sao, thế nào mới đến nơi này chưa bao lâu, hết lần này tới lần khác lại lưỡng lự không quả quyết?
Đương nhiên Tấn Ưởng không nghe được lời gào thét ở trong nội tâm Hồ Vân Kỳ, hắn bây giờ đang lo lắng không biết nên nói thế nào với Thái hậu chuyện của Cố gia, lại phải bảo toàn tiểu sư muội sẽ không gặp phải bất cứ khó dễ nào khi rơi vào tình cảnh này.

Hắn lo lắng như vậy, cẩn thận từng li từng tí như vậy suốt con đường đi về biệt cung Thái Hòa.
Cùng người mà mình chán ghét ở chung, mặc dù chỉ bước cùng vài bước cũng cảm thấy khó chịu đến nghẹt thở, thế nhưng nếu đi cùng người mình thích thì cho dù đường xá có gồ ghề xa xôi cũng cảm thấy quá ngắn.

Khi nhìn thấy chủ điện Thái Hòa, Tấn Ưởng trong lòng mơ hồ dấy lên cảm giác thất lạc, hận con đường này quá ngắn, quá bình thản.
Tuy rằng hắn có cơ hội gặp Cửu Cửu ở cung Khang Tuyền, thế nhưng hai người cũng không có bao nhiêu cơ hội trò chuyện.

Cơ hội được ở riêng

lẻ như hôm nay đã ít lại càng ít, cho nên hắn rất trân trọng.
Mặc dù luyến tiếc, mặc dù không cam lòng, thế nhưng hắn vẫn lo lắng Cửu Cửu không chịu nổi gió núi sẽ sinh bệnh.
Cơ hội chung đụng sau này còn có, nhưng nếu Cửu Cửu sinh bệnh lại phải uống thuốc đắng chịu dày vò.

Sức khỏe hắn vốn yếu ớt, bệnh tật liên miên nên biết rõ cảm giác khó chịu dày vò mỗi khi bệnh tái phát.

Chính vì vậy, hắn càng hy vọng Cửu Cửu luôn vui vẻ khỏe mạnh, không lo lắng bất cứ điều gì.
“Thái hậu, bệ hạ đã trở về.” Lưu cô cô nói khẽ vào tai Chu Thái hậu: “Đi cùng bệ hạ còn có Trường Nhan huyện chủ.”
“Ta đã biết.” Chu Thái hậu gật đầu, nhìn Tấn Ưởng và Cố Như Cửu một trước một sau đang từ phía xa xa bước vào, quay đầu nói với mấy vị phu nhân đang ngồi ở xung quanh: “Hôm nay chư vị đến biệt cung Thái Hòa của ai gia chơi, ai gia rất cảm kích, cho nên đặc biệt sai đầu bếp ngự phòng làm vài món ăn, mời chư vị phu nhân phẩm thường một phen.”
Chư vị phu nhân nghe vậy, đều tán thưởng, trong lòng lại thầm nghĩ, Thái hậu đang muốn quan sát dáng vẻ dùng cơm của các quý nữ thế gia hay sao?
Không ai hiểu dụng ý thật sự của Thái hậu là gì, bất quá đồ ăn được chuẩn bị quả thực rất phong phú, mặc dù mọi người đều là người trong đại thế gia được ăn uống đầy đủ cũng không kìm được thèm thuồng.
Thế nhưng lúc vào bàn ăn mới phát hiện, Chu Thái hậu tựa hồ cũng chẳng để tâm quan sát xem cô nương nhà ai biểu hiện lễ nghi thế nào khi dùng cơm, dù có rất nhiều món ăn ngon được bày ra, chẳng mấy ai hiểu được dụng ý thật sự của bà.
Sau khi ăn xong, Thái hậu lại mời các nữ quyến thưởng thức trà, cùng lúc đó các công tử thế gia bắt đầu so kiếm thuật và cung tiễn.
Trên đấu trường khó tránh khỏi việc luận bàn thắng thua, có điều tính cách của các thế gia công tử cũng rất ôn thuận, trong lúc thi đấu vẫn chú ý thể hiện phong cách, mặc kệ thắng thua vẫn cố giữ vững thể diện gia đình.
Chỉ có mấy nhà tân quý lại tận tâm tận sức, khí thế bừng bừng, giành lấy nhiều thứ hạng cao.

Cuối cùng Lý Hoài Cốc là người có kỹ thuật bắn cung suất sắc nhất.

Người có kiếm thuật xuất sắc nhất chính là Dương Thùy Văn.

Hai người này đều đại biểu cho các thế gia công tử.
Sau khi xem xong toàn bộ cuộc tỉ thí, Tấn Ưởng lên tiếng khen ngợi hai người vài câu, lại sai người đưa tặng vật ban thưởng cho người giành được thứ hạng cao, lập tức không khí hiện trường nhốn nháo náo nhiệt hẳn lên.

Các đàn kỷ tấu khúc nhảy múa, một vài công tử tiểu thư có tính cách hoạt bát ham vui cũng hòa mình vào tiếng nhạc nhảy múa, nhận được không ít lời khen ngợi của mọi người.
“Cửu Cửu có muốn nhảy không?” Dương thị nhìn tốp trai gái đang nhảy tới nhảy lui, nhỏ giọng hỏi: “Ta thấy vài cô nương có giao hảo với con cũng đang khiêu vũ đấy.”
Cố Như Cửu lắc đầu: “Không được.”
Đại tẩu không còn, mặc dù nàng để tang cả ngày nhưng cũng không muốn hát nhảy vào lúc này.
Biết nàng đang suy nghĩ gì, Dương thị cũng không lên tiếng khuyên nữa, chỉ nói: “Không đi cũng tốt, cứ ngồi đây nói chuyện với ta.”
“Vậy mẫu thân muốn nói cái gì?” Cố Như Cửu đặt chén trà xuống, nhìn Dương thị.
“Nói chuyện về….” Dương thị đưa mắt về người đang đứng chống cằm trong đám người hỏi: “Con thấy công tử nhà Dương gia thế nào?”
“Dương biểu ca?” Cố Như Cửu nhớ tới Dương Văn Tễ phúc hậu hiền lành, gật đầu nói: “Tốt vô cùng.”
“Ta nói chẳng phải hắn, là công tử nhà Dương Quốc Công.” Dương thị quan sát thật kỹ từng biến hóa trên mặt Cố Như Cửu: “Con cảm thấy hắn thế nào?”
“Hắn.

.

.” Cố Như Cửu quay vào nhìn trong đám người.

Lúc này Dương Thùy Văn đang giơ tay khom lưng khiêu vũ cùng mấy công tử khác, có lẽ là do tướng mạo hắn anh tuấn, nên dù đứng lẫn trong đám người vẫn có thể dễ dàng nhận ra ngay.

“Cũng chẳng hiểu nhiều lắm, bất quá dung mạo rất anh tuấn.”

Nàng mơ hồ đoán được ý tứ của mẫu thân, chỉ là ở trong mắt nàng, Dương Thùy Văn chẳng qua là một thiếu niên đẹp trai thôi, nàng hoàn toàn không có ý định thành thân với người thiếu niên này.
Nghe nữ nhi nói như vậy, biết nữ nhi chẳng có tâm ý gì đối với công tử Dương gia, vì vậy Dương thị cũng tùy tiện nói: “Ta đã biết, mấy ngày sau con cũng phải đến trà tiệc xã giao do Dương Quốc Công tổ chức.”
Cố Như Cửu lắc đầu: “Không được, con ở nhà lo cho đại ca.”
Dương thị nghe vậy sờ sờ bả vai của nàng, thở dài một cái.
Theo Tấn Ưởng thấy, trai gái trong kinh thành thoải mái hơn nhiều so với ở Cẩm Châu, xét về điều kiêng kỵ giữa nam và nữ, cũng không quá mức khắc khe.

Có lẽ là bởi vì con gái thế gia đều rất kim quý, cho nên mới phải dưỡng thành bầu không khí như vậy.
Hắn trầm mặc nhìn đám trai gái đang khiêu vũ, thấy Dương Thùy Văn trong lúc khiêu vũ không cẩn thận có va chạm với vài vị cô nương khác, không nhịn được nghĩ, người phong lưu như vậy, nào xứng đôi Cửu Cửu?
“Bệ hạ?” Chu Thái hậu thấy Tấn Ưởng chăm chú nhìn ngắm người khác khiêu vũ, cho là hắn cũng có hứng thú: “Nếu bệ hạ cũng thích thì nhảy nhé, hôm nay quân thần cùng vui, không có nhiều quy củ như vậy.”
Tấn Ưởng quay sang Chu Thái hậu cười lắc đầu, nâng chung trà lên khẽ nhấp một cái: “Ta nhìn thôi cũng được.”
Chu Thái hậu đoán rằng hắn ngại sức khỏe mình không được tốt nên không đi, trong lòng có chút khó chịu, quay đầu nhỏ giọng nói với Lưu cô cô vài câu.
“Lưu cô cô?” Cố Như Cửu thấy Lưu cô cô qua đây, nghi ngờ đặt chén trà xuống: “Cô cô qua đây, là có chuyện gì?”
“Xin huyện chủ tha thứ nô tỳ quấy nhiễu ngài nhã tính.” Lưu cô cô hành lễ với Cố Như Cửu xong mới nói: “Thái hậu mời ngài đi qua trò chuyện cùng người, xin huyện chủ nhận lời cho.”
Dương thị ngồi ở bên cạnh gật đầu với Cố Như Cửu.
Cố Như Cửu đáp lễ nói: “Không dám, chăm sóc Thái hậu là vinh hạnh của thần nữ.” Nàng đứng lên, sửa lại làn váy sửa lại một chút, liền theo phía

sau Lưu cô cô bước đến chỗ ngồi của Thái hậu.
“Cửu Cửu, đến ngồi ở đây.” Chu Thái hậu bảo Lưu cô cô đặt cái ghế bên cạnh, để cho Cố Như Cửu ngồi ở bên cạnh mình.

Đợi Cố Như Cửu ngồi xuống, cất giọng ân cân nói: “Sao con lại gầy đi nhiều như thế này, gần đây không có chiếu cố thật tốt bản thân sao?”
“Có thể bởi vì dạo này cao hơn đấy.” Cố Như Cửu sờ sờ mặt, quay sang nhoẻn miệng cười với Chu Thái hậu, thấy sự thân thiết toát ra trong mắt của bà, mới cúi đầu đầu đàng hoàng nói: “Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, Đại ca lúc nào cũng như kẻ mất hồn, con còn sợ Đại ca nghĩ không thông lại làm ra chuyện gì điên rồ.”
“Thằng bé này suy nghĩ thế nào mà suy sụp nhiều như vậy?” Chu Thái hậu đau lòng sờ so/ạng gò má của nàng: “Chi Vũ là trưởng tử Cố gia, mặc dù trong lòng có khó chịu đi nữa, nhưng với tính cách của hắn, cũng không /đi làm chuyện điên rồ.

Hiện giờ, con đang ở độ tuổi đang lớn, lúc nào cũng lo lắng như vậy, cũng không tốt cho sức khỏe.”
“Cô nói phải… Cửu Cửu đều hiểu.

.


.” Cố Như Cửu tiếp nhận chén trà do cung nữ trình lên: “Thế nhưng gia đình đang viên mãn, lại thiếu đi một người đang sống sờ sờ ra đấy, trong lòng con còn thấy trống trải khó chịu.”
Chu Thái hậu thấy nàng như vậy, không muốn tiếp tục nhắc tới chuyện Trần thị làm nàng thêm khổ sở, vì vậy đem dĩa bánh đưa đến trước mặt nàng: “Ta cố ý bảo ngự trù làm cho con, nếm thử xem.”
“Cám ơn cô.” Cố Như Cửu lấy một cái bánh nhét vào miệng, chẳng qua miếng bánh vẫn chưa kịp nuốt xuống đã nghe bên dưới ồn ào.
Nàng uống một hớp trà, cố nuốt miếng bánh đang ăn trong miệng, tò mò nhìn sang chỗ phát ra tiếng náo loạn.
Hôm nay là ngày sinh nhật của Thái hậu, hơn nữa có mặt nhiều người ở đây, là ai hồ đồ gây loạn ở chỗ này?
“Ngươi buông ra.” Ngô Đông Vân buồn bực đẩy Tư Mã Hương, tức giận đến mức đỏ hết mặt mày nhìn làn váy mình bị xé rách: “Đừng tỏ vẻ vờ vịt không biết gì nữa, giả bộ cho ai xem?”
“Ngô cô nương, ta xin lỗi.” Tư Mã Hương thoải mái hào phóng quỳ gối thi lễ với Ngô Đông Vân: “Nếu Ngô cô nương không ngại, ta sẽ ra phía sau

đổi quần áo với cô nương.”
Nàng cũng không nói mình không phải cố ý, cũng không giải thích.

Cử chỉ này lọt vào mắt người khác, lại như Ngô Đông Vân đang cố tình gây sự, mà Tư Mã Hương có lý trí tỉnh táo xử lý vấn đề.
“Hả? Đi theo ngươi hả? Ai biết nếu ta cùng đi với ngươi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa chứ?” Ngô Đông Vân cười lạnh một tiếng, đột nhiên đè thấp thanh âm, thấp đến mức có hai người bọn họ có thể nghe: “Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi là cố ý xé rách chéo quần của ta, sau đó chờ ta nổi giận gây loạn lên sao?”
Mí mắt Tư Mã Hương run rẩy, không nói gì.
“Có ai ở kinh thành này không biết tính tình Ngô Đông Vân ta nóng như lửa, lời nói thốt ra chẳng thèm để ý đến thể diện của người khác, nhưng điều đó không có nghĩa là ta không có đầu óc.” Ngô Đông Vân khẽ nhếch môi quay sang nhìn về phía Hoàng đế đang ngồi: “Muốn mượn ta để tạo danh tiếng với hoàng thất sao, cũng phải nhìn mình là ai.

Nếu như ta có một người huynh trưởng sẽ bị xử trảm vào cuối mùa thu, thì lúc này ngoan ngoãn ở trong nhà, chứ chẳng muốn chường mặt đi đâu.”
“Ngô cô nương, là do ta không cẩn thận làm rách váy của cô nương, ta xin lỗi, nhưng xin chớ bôi nhọ gia nhân của ta.” Tư Mã Hương đề cao âm lượng nói.
“Chỉ bằng từng này thủ đoạn thôi sao.” Ngô Đông Vân cười chẳng đáng nói: “Ngươi dầu gì cũng là cô nương Tư Mã gia, dùng loại phương pháp này không ngại đánh mất mặt mũi gia tộc? Tư Mã gia nổi danh mấy trăm năm, chỉ sợ cũng hủy ở trong tay người nhà ngươi.”
Tư Mã Hương cắn chặt môi đôi mắt đẹp thâm trầm nhìn Ngô Đông Vân không nói gì.
“Từ nơi khỉ ho cò gáy nào chạy tới vẫn chỉ là dân quê lên thành mà thôi, cho dù có khoác lớp da Tư Mã gia cũng không thể toát ra khí độ Tư Mã gia.” Ngô Đông Vân hừ lạnh nói: “Chỉ bằng chút thủ đoạn này của ngươi, ngay cả ta nhìn còn thấy chướng mắt.”
Nói xong, cũng không nhìn sắc mặt của Tư Mã Hương, kéo váy rời đi.

Chỉ vì cuộc nháo kịch này đã làm cho đám trai gái đang vui vẻ khiêu vũ cũng mất đi hứng thú, vì vậy tốp năm tốp ba ngồi về vị trí.
Tay của Tư Mã Hương giấu trong tay áo nắm lại thật chặt, đến khi móng tay đâm rách lòng bàn tay, nàng mới chậm rãi buông tay ra, quay đầu lại nhìn về phía Đại thái thái Tư Mã gia đang ngồi.
Tuy Đại thái thái Tư Mã gia vẫn cười, nhìn không ra nét giận, nhưng đó chẳng qua là lúc này bà đang nghiêng đầu trò chuyện với một vị phu nhân bên cạnh, cũng chẳng buồn để ý đến Tư Mã Hương.
Chu Thái hậu nhìn cuộc nháo kịch này, cúi đầu nhỏ giọng nói với Cố Như Cửu: “Cửu Cửu, con phải nhớ kỹ một điều, người thông minh chân chính cần học cách xem cuộc vui, chớ nên làm người diễn tuồng.”
Cố Như Cửu cười yếu ớt gật đầu.
“Cái cô nương này… thật đáng tiếc, mặc dù thông minh nhạy bén, thế nhưng sống trong chi thứ ba Tư Mã gia, rốt cuộc trở thành phí.” Chu Thái hậu lắc đầu: “Một cô gái tốt đẹp như vậy, không được dạy cách sống thiện lương, trái lại còn xúi quẩy nàng làm ra những thủ đoạn và tâm tư xấu xa, thực sự không giống với hành vi của thế gia.”
Cuộc nháo kịch này đối với người khác có thể là ngoài ý muốn, thế nhưng đối với người đã sống nhiều năm trong cung, đã quen với các thủ đoạn như Chu Thái hậu mà nói, đây là một trò khôi hài do chính Tư Mã Hương bày ra.
Tư Mã gia muốn tặng cô nương tiến cung, bà dĩ nhiên biết, huống hồ bà chẳng có ý nhận cô nương Tư Mã gia vào cung làm hậu phi.

Mặc dù Tư Mã gia chỉ là thế gia phổ thông, nhưng cô nương như Tư Mã Hương, cũng không thích hợp tiến cung.
“Nàng có nhan sắc xinh đẹp như vậy, thực sự không nên.

.

.

như vậy.” Mặc dù Cố Như Cửu không có hảo cảm đối với chi thứ ba Tư Mã gia, thế nhưng cũng không thể trắng trợn nói Tư Mã Hương xấu xí.
Chu Thái hậu lắc đầu: “Dù trai hay gái, vẻ đẹp ở bên ngoài cũng có ngày thay đổi.”
“Người xinh đẹp thì về già cũng được xưng là đẹp lão.” Cố Như Cửu nói đến đây, quỷ thần xui khiến thế nào lại liếc nhìn sang Tấn Ưởng: “Chẳng

hạn như Bệ hạ ấy….”
Tấn Ưởng thấy Cố Như Cửu đang nhìn mình, tuy không biết nàng đang nói cái gì, nhưng vẫn nở nụ cười ấm áp với nàng.
Nhìn thấy hắn cười, Cố Như Cửu nghĩ thầm, câu sắc đẹp cũng có thể ăn, chính là chỉ cái này…