Như Châu Tựa Ngọc

Chương 37: Chương 37





“Muội làm sao vậy?” Tư Mã Linh thay bộ kỹ mã bước ra, thấy sắc mặt Tư Mã Hương không tốt lắm, ánh mắt nghi ngờ nhìn xung quanh một lượt, chỉ nhìn thấy mấy cô nương cách đó không xa đang giúp đỡ Cố Như Cửu rời đi: “Vừa cãi nhau với cô nương Cố gia sao?”
Cũng không biết thường ngày Tam thẩm dạy dỗ đường muội thế nào, kể từ lúc chi thứ ba nhà bọn họ đến đất kinh thành này, nàng thường xuyên dẫn đường muội tham gia tụ hội cùng các quý nữ thế gia.

Nhưng đã hai ba năm trôi qua vẫn không thấy đường muội đặc biệt giao hảo cùng cô nương nào, bản tính này chẳng biết giống ai.
Nàng phỏng đoán có lẽ do đường muội không lớn lên ở đất kinh thành nên có nhiều bỡ ngỡ chưa quen, nhưng nếu ngay cả việc trò chuyện xã giao hằng ngày cũng đề phòng hết cái này đến cái kia thì cũng quá mệt mỏi.
“Không có việc gì đâu, Cố nhị cô nương tuổi còn nhỏ, muội không so đo mấy việc đó với nàng ấy làm gì.” Tư Mã Hương lắc đầu, liếc nhìn mấy cô nương thế gia đi cùng Tư Mã Linh, nở nụ cười chào.
Thấy nàng như vậy, Tư Mã Linh cho dù còn nhiều điều muốn hỏi cũng phải nuốt trở xuống, không lên tiếng nữa, chẳng qua cảm thấy đường muội nhà mình bị tam thúc Tam thẩm gò bó quá chặt rồi.
“Đi thôi, hôm nay chúng ta không mang theo ngựa đến đây, cần phải đi chọn ngựa.” Tư Mã Linh quay đầu nói với mấy người bạn thân đứng ở phía sau: “Cũng không thể để cho người khác chọn hết ngựa tốt được.”
Tư Mã Hương trầm mặc không nói gì đi theo phía sau, lắng nghe họ bàn luận nên chọn ngựa nào thì tốt.
Trong chuồng ngựa có rất nhiều ngựa, các quan viên đang cẩn thận an ủi những con ngựa hiếu chiến, để quý nhân an toàn lựa chọn.
Cố Như Cửu chọn một con ngựa đỏ thẫm, quay đầu lại thấy Dương Tích Tuyết dắt một con ngựa chân ngắn sang, bèn cười hỏi: “Sao tỷ nay lại chọn con ngựa này?”

“Dù sau ta cũng không giỏi cưỡi ngựa bắn cung, chỉ tham gia náo nhiệt là được rồi.” Dương Tích Tuyết biết mình có năng khiếu về khoản nào nên cũng không có ý định khoe tài: “Có điều muội cần phải cẩn thận.”
“Yên tâm đi.” Cố Như Cửu đưa tay sờ cổ con ngựa: “Muội sẽ có chừng mực, biểu tỷ người đừng lo lắng.”
Hai người đang trò chuyện thì nhóm người Tư Mã Linh cười nói đi tới.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện đã xảy ra thì đáy lòng Tư Mã Linh bất giác run lên, do chi thứ ba dạy con không tốt dẫn đến bi kịch, công tử thế gia lại làm ra hành vi ăn chơi trác táng không có chừng mực chẳng khác nào đám nhà tân quý, coi kinh thành như cái huyện hẻo lánh họ sống trước đây, mặc bọn hắn muốn làm gì thì làm sao?
Cố Như Cửu nhìn thấy nhóm người Tư Mã Linh bước đến cũng thoải mái hào phóng quay sang hành lễ với nàng ta.

Mã Linh cười đáp lễ, giống như giữa hai nhà hoàn toàn không tồn tại ân oán gì.

Các cô nương khác cũng lên tiếng chào hỏi lẫn nhau, tiếng cười nói rộn rã, không chút ngượng ngập nào.
Chỉ có Tư Mã Hương đứng trong đám người, cảm giác cơn nóng bỏng rát lên mặt mình, khiến cho nàng thấy hối hận ngày hôm nay theo người dòng chính đến chỗ này.
Nàng không nên tới, có tới cũng chỉ là trò cười cho người khác, bên trên có huynh trưởng hại chết người, nàng dựa vào cái gì để tiến cung? Thế nhưng chỉ cần nàng nghĩ đến điều này, trong đầu liền vang lên tiếng khóc của mẫu thân, tiếng khóc nức nở làm nàng không thở nổi.
“Thái hậu và Bệ hạ tới.”
“Là Bệ hạ thật đó.”
Nàng chợt hoàn hồn, theo các quý nữ khác lui về sau mấy bước, sau đó thấy một đôi giày màu đen thêu hoa bước qua trước mắt.

Nghĩ đến chuyện người nhà tốn hết công hết sức, dùng hết phương pháp thủ đoạn để nàng có thể gả cho người đàn ông này, trong lòng bỗng trồi lên dũng khí, cũng không quan tâm dáng vẻ, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Hoàng đế.
Hóa ra là hắn…

Tư Mã Hương nhớ tới vị công tử cưỡi ngựa từng gặp được trên đường cái, thầm cười khổ trong lòng, thảo nào trước đây các thế gia công tử đều đi theo phía sau lưng hắn, nguyên lai hắn chính là Hoàng đế.
Tính cách Tấn Ưởng nghiêm cẩn, thường ngày rất ít ra cung, cho dù có ra cung cũng dẫn theo Long cấm vệ, chưa bao giờ chủ động trêu chọc cô nương tiểu thư nhà ai.

Thế nên rất nhiều cô nương thế gia tuy rằng từng nghe nói bệ hạ anh tuấn bất phàm nhưng chưa từng thấy qua tướng mạo của hắn.
Đại Phong là đất nước chuộng vẻ bề ngoài, cho nên khi các quý nữ đứng gần trông thấy được tướng mạo Hoàng đế, tim cũng nhảy lỡ nhịp.


Hoàng đế bệ hạ quả nhiên anh tuấn.
Mã quan dắt ngựa chuyên dụng của Hoàng đế tới, Tấn Ưởng tiếp nhận dây cương, tung mình lên ngựa, sau đó cất giọng nói: “Trẫm cưỡi ngựa bắn cung không tốt lắm, mời chư vị cứ tự nhiên.”
Mặc dù hắn nói những lời này là sự thật, thế nhưng trong mắt đám quý nữ thế gia trước nay luôn xem mặt mà bắt hình dong thì có giỏi cưỡi ngựa bắn cung hay không đã không quan trọng nữa, điều quan trọng là động tác lên ngựa của Bệ hạ rất đẹp mắt.
Thái hậu và Tấn Ưởng nói qua nói lại mấy câu, sau đó rời đi, tựa hồ không muốn quấy rầy nhã hứng của mọi người.
Hồ Hỉ bước lại gần nói nhỏ vào tai Dương Tích Tuyết: “Bệ hạ anh tuấn quá há.”
Dương Tích Tuyết khẽ ho một tiếng, mắt nhìn thoáng qua xung quanh, thấy không có ai chú ý đến phía bên bọn họ, mới nhỏ giọng đáp lại: “Ta đã nghe nói Bệ hạ dung mạo xuất chúng từ lâu, còn tưởng những lời này là muốn khen ngợi hoàng thất mà thôi, chưa từng nghĩ…”
Cố Như Cửu nghe thấy hai người nói với nhau như vậy, liền quay đầu nhìn về phía Tấn Ưởng đang đứng xa xa, mặc bộ đồ đen cưỡi trên con ngựa trắng, khí thế phi phàm.

Nếu không phải thân thể hắn trước nay không được tốt, chắc chắn sẽ cưỡi ngựa bắn cung rất giỏi.
Cũng không biết là ai đưa ra đề nghị các quý nữ cưỡi ngựa thi với nhau, Cố Như Cửu thấy Tư Mã Hương đứng dậy, xoay người lên ngựa, bước qua vạch tỷ thí.

“Cửu Cửu,” Hồ Hỉ lo lắng nhìn nàng, đang định tiến lên ngăn cản, lại bị Dương Tích Tuyết kéo ngược về.
“Ngươi yên tâm đi, trong lòng Cửu Cửu đã có dự kiến trước.” Dương Tích Tuyết nhìn Tư Mã Hương trong sân trầm ngâm một chút lại nói: “Trong trường hợp ngày hôm nay, Cửu Cửu sẽ không để người của chi thứ ba Tư Mã gia giật được tiếng thơm.”
“Thế nhưng Cửu Cửu có bao giờ đua ngựa với ai đâu?” Hồ Hỉ càng lo lắng, nhớ lại chuyện không may xảy ra hồi hai năm trước, nhịn không được lên tiếng: “Nhỡ may bị thương thì làm sao bây giờ?”
“Ngày xưa nàng không tranh bởi vì không cần tranh.” Dương Tích Tuyết thở dài một hơi: “Nhưng nếu hôm nay nàng không tranh, mặc cho Tư Mã Hương ra mặt, như vậy Cố gia cũng sẽ không còn thể diện.”
Tư Mã Hương mượn thể diện của dòng chính để tới đây chính là đang đánh vào mặt Cố gia.

Nếu người Cố gia vẫn không phản ứng gì, đợi đến ngày mai, Cố gia sẽ trở thành kẻ yếu đuối mặc người khác chà đạp.
Cho nên lúc nào Cửu Cửu lười biếng đều có thể, duy chỉ có ngày hôm nay là không thể.
Nhìn thấy Cố Như Cửu bước vào đường đua, sắc mặt Tấn Ưởng cũng trở nên lo lắng, xoay người nói với hộ vệ sau lưng: “Phái hộ vệ am hiểu cưỡi ngựa bắn cung theo sau.

Đừng để những tiểu thư quý tộc này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Hắn dừng một chút lại bổ sung: “Trường Nhan huyện chủ tuổi còn nhỏ, các ngươi cần chú ý nhiều hơn.”
Người đứng đầu đội hộ vệ nghe vậy, liền hiểu rõ cần phải đặt an nguy của Trường Nhan huyện chủ lên vị trí đầu.
Đợi sau khi hộ vệ rời đi, Thái hậu mới nói: “Con không cần lo lắng, tuy rằng người Cố gia ngày thường đều có tính tình ôn hòa, nhưng không có nghĩa họ là những người bình thường, yên tâm chờ xem.”
Bà còn nhớ khi bé mỗi lần mẫu thân nhắc đến người Cố gia đều rất bùi ngùi, khi đó mẫu thân nói: “Chớ trêu chọc người Cố gia, người nhà này không chỉ biết nói lý lẽ, lại mang thù rất sâu.”
Khi đó bà không hiểu tại sao mẫu thân phải nói như vậy.

Trong mắt của bà, dì cùng dượng đều là người tốt hơn nữa tính tình rất ôn hòa, biểu ca

cũng là người khiêm tốn.

Tận đến khi bà tiến cung, lật xem những ghi chép trong vòng một năm qua của hoàng thất mới phát hiện người nhà Cố gia cho đến nay đều giữ vững địa vị thế gia nhị lưu, bình thản sống ung dung qua ngày.

Thế nhưng cũng trăm năm này, các thế gia gây khó dễ với bọn họ đều đã điêu tàn, cuộc sống nghèo túng không ngóc đầu lên được, vậy mà bọn họ vẫn duy trì vinh quang thế gia nhị lưu như cũ, không trêu chọc người khác, nhưng không cho người khác được phép khinh thường.
Trước đây bà mời biểu ca Cố Trường Linh làm đế sư dạy dỗ Tấn Ưởng, đầu tiên là vì Cố gia tuy là thế gia nhưng từ trước đến nay đều rất coi trọng hoàng thất, cũng không làm ra chuyện gì sai trái, lại có vài phân tình cảm với bà.

Nếu đứng ra dạy dỗ ấu đế, chắc chắn sẽ dụng tâm hơn bất cứ ai khác.


Điều thứ hai chính là bà coi trọng cách hành sự cũng như phong độ và quy tắc đối nhân xử thế của người Cố gia.
Cho nên khi bà nhìn thấy Cửu Cửu đứng dậy, cũng chẳng lấy làm bất ngờ.
Đây là người Cố gia, ai dám trêu chọc đến họ, họ sẽ bẻ gãy đầu khớp xương của đối phương, sau đó ném mặt mũi của đối phương vào trong vũng bùn nhầy nhụa.
“Là nhi tử quá lo lắng rồi.” Tấn Ưởng miễn cưỡng cười, bàn tay nắm chặt dây cương đến mức các khớp tay trắng bệch, hận không thể tự mình đi theo bên cạnh nàng mới thấy an tâm.
Nếu thiên hạ này hoàn toàn thuộc về trẫm, có lẽ Cửu Cửu cũng không cần vì thể diện gia tộc mà làm những chuyện này, hắn sẽ cho nàng thân phận tôn quý nhất, vinh quang lớn nhất, để không một ai trên đời này lấn át nàng.
“Không ngờ Trường Nhan huyện chủ lại hào hứng như vậy.” Ngựa của Tư Mã Hương đứng song song với ngựa của Cố Như Cửu, hai người bình thản nhìn thẳng về phía trước, dù nói chuyện nhưng không hề liếc mắt nhìn đối phương.
“Tư Mã cô nương đã hào hứng, cớ sao tại hạ lại không cơ chứ?” Cố Như Cửu nhếch môi lên, ánh mắt lạnh lẽ: “Bất quá là luận thắng thua mà thôi.”
Tư Mã Hương bộ dạng sợ hãi cả kinh, chợt quay đầu nhìn Cố Như Cửu, chỉ thấy nàng cười xinh đẹp dễ thương còn có chút ngây thơ hồn nhiên.

Đột nhiên, tiếng chuông đồng vang lên, trận tỷ thí bắt đầu.
Tư Mã Hương thu hồi tầm mắt, cắn răng vung roi quất mạnh vào mông ngựa một cái, vượt lên dẫn đầu.
Nàng không thua được, tuyệt đối không thể thua, chỉ có giành được hạng nhất, nàng mới có thể nhận được sự chú ý của Thái hậu và Hoàng đế, nhà bọn họ chia năm xẻ bảy, kéo không nổi nữa rồi.
Mọi người đều chưa từng thấy Cố Như Cửu cưỡi ngựa.

Có lẽ nói trong mắt tất cả công tử tiểu thư thế gia, kỹ thuật cưỡi ngựa của Cố Như Cửu từ trước đến nay chỉ là nửa vời, không rớt xuống bét nhè cũng chẳng xuất sắc gì.

Thế nhưng đến ngày hôm nay bọn họ mới biết được, nguyên lai vị Cố gia nhị tiểu thư này một khi phát tác thì lợi hại hơn bất cứ ai.
Đợt này có hơn mười quý nữ bước ra tranh tài, nhưng chỉ có hai người vượt lên dẫn trước, chính là Tư Mã Hương và Cố Như Cửu.
Bởi vì chuyện xích mích giữ Cố gia và Tư Mã gia không phải nhỏ, mắt thấy tiểu thư Cố gia và tiểu thư Tư Mã gia vượt lên đầu, tất cả mọi người vui vẻ xem náo nhiệt.
Đại thái thái Tư Mã gia ngồi giữa các nữ quyến, nghe tiếng bàn luận xôn xao của những người ngồi phía sau, bà chỉ biết người của chi thứ ba sẽ không dễ dàng từ bỏ hy vọng, tình cảnh trước mắt cho thấy người của Cố gia đang muốn gây khó dễ với chi thứ ba.
Nếu Tam nha đầu thắng thì tốt, nhưng nếu thua lần này, toàn bộ Tư Mã gia cùng mất sạch thể diện.
Cộc… cộc… cộc…
Tiếng vó ngựa dồn dập càng lúc càng gần, Tư Mã Hương không dám quay đầu lại nhìn xem người đang bám sát theo mình là ai, chỉ liều mạng vung roi thúc ngựa, muốn nới khoảng cách cùng người phía sau ra xa hơn.
Chỉ tiếc vô luận nàng cố gắng thế nào, người sau vẫn đuổi tới nơi, sau đó còn lướt qua nàng hơn nửa thân ngựa.
“Giá…!” Tư Mã Hương vội vàng, lại vụt thêm vài roi nữa, thế nhưng mới vừa rồi vượt qua nàng nửa thân ngựa giờ đã cách xa một đoạn, người này chính là Cố Như Cửu.

Thế nào lại là nàng ta? Cư nhiên đúng là nàng ta?
Tư Mã Hương không biết mình phải dùng tâm tình gì để diễn tả lúc này, chỉ biết mở to mắt nhìn Cố Như Cửu cưỡi ngựa vượt lên về đích trước tiên, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay không ngớt, cùng với một số tiếng huýt gió của các huynh đệ, toàn bộ trường ngựa đều vang vọng tiếng hô, thế nhưng tất cả đều không có quan hệ gì với nàng.
Nàng thua, thua…
Mờ mịt quay đầu lại, nàng nhìn về phía Thái hậu và Đế vương đang ngồi, thấy thiếu niên anh tuấn kia đang ngồi trên lưng ngựa nở nụ cười vui mừng, song ánh mắt ấy luôn theo sát Cố Như Cửu đứng bên cạnh nàng.
“Trường Nhan huyện chủ cưỡi ngựa rất giỏi.” Tư Mã Hương ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy mà lúc trước ta không nhận ra.”
“Đa tạ Tư Mã cô nương.” Cố Như Cửu quay đầu ngựa lại, nhoẻn miệng cười với Tư Mã Hương: “Chẳng qua may mắn thắng một hiệp thôi, để cô nương chê cười rồi.” Nói xong, lại cưỡi ngựa đi sang bên cạnh, không muốn đứng cạnh Tư Mã Hương.
“Cố cô nương.” Một vị thiếu niên mặc cẩm bào cưỡi ngựa qua đây, chắp tay nói với Cố Như Cửu: “Tư thế oai hùng của Cố cô nương khi ngồi trên yên ngựa chẳng khác nào tiên tử thoát tục.”
Vị công tử này ngũ quan tinh xảo, nước da trắng hồng, tướng mạo xuất chúng, mỗi một cử chỉ nhấc tay nhấc chân đều toát ra phong độ có thừa, mặc dù Cố Như Cửu thấy có gì đó không ổn nhưng vẫn cười đáp lễ nói: “Dương công tử quá khen, chỉ là vận khí tốt mà thôi.”
Người này là con trai của Dương Quốc Công tên Dương Thùy Văn, trước kia ngoại trừ gặp mặt trong các buổi tụ hội ra, có thể nói Cố Như Cửu chưa từng nói chuyện với hắn bao giờ.

Tuy không biết ý đồ của đối phương là gì, thế nhưng đối phương chủ động qua đây bắt chuyện với nàng, nàng cũng không tiện làm bầu không khí thêm phần xấu hổ, vì vậy lại cười nói: “Vậy cũng mong Dương công tử đoạt giải nhất lượt thi tiếp theo.”

“Cảm ơn lời chúc của Cố cô nương.” Dương Thùy Văn chắp tay cười với Cố Như Cửu, sau đó điểm ngựa chạy về phía vạch xuất phát.
Cố Như Cửu nhìn bóng lưng hắn đi xa, chẳng hiểu gì cả, lẽ nào hắn ta đến đây để chúc mừng nàng sao?
Khi nhìn thấy cảnh Dương Thùy Văn tới gần Cố Như Cửu, sắc mặt của Tấn Ưởng không tốt lắm, chờ hắn thấy Dương Thùy Văn cười hớn hở rời đi, nụ cười trên mặt hắn hầu như biến mất.
Trước đây, để tìm hiểu rõ tính tình con trai của Dương Quốc Công thế nào, hắn còn cố tình tìm cơ hội gặp mặt người này.

Xét về góc độ ngay thẳng mà nói, Dương Thùy Văn đúng là anh tài hiếm thấy, không chỉ văn thao võ lược mà đức tính cũng tốt, hơn nữa tướng mạo cực kỳ xuất chúng, thảo nào cũng khá nổi danh ở kinh thành.
Nếu là ba năm trước đây, hắn sẽ cảm thấy Cửu Cửu nên tìm một phu quân như vậy, thế nhưng đối với hắn hiện tại mà nói, công tử càng ưu tú tới gần Cửu Cửu, tâm tình hắn lại càng không tốt.
Đây là cô nương hắn luôn cẩn thận che chở, sinh lòng ái mộ, làm sao có thể nguyện ý để người khác ôm tâm tư nào đó tới gần nàng?
Đáng tiếc chuyện Tấn Ưởng không vui lại không ảnh hưởng đến kỹ thuật cưỡi ngựa của Dương Thùy Văn, khi hiệu lệnh bắt đầu lượt đua, hắn đã vượt lên dẫn đầu, vứt bỏ tất cả mọi thí sinh khác ở phía sau.
Cho đến khi hắn về đến đích thì tiếng vỗ tay cùng tiếng la hét của các thiếu nữ vang lên không ngừng, thế nhưng hắn lại chẳng quan tâm đến những tiếng thét ấy mà nở nụ cười về phía Cố Như Cửu.
Đợi tầm mắt hai người chạm nhau trên không trung, hắn chắp tay với Cố Như Cửu.
Cố Như Cửu thấy thế cũng nhoẻn miệng cười đáp lễ, đôi mắt sáng long lanh cong lại.

Dương Quốc Công phu nhân vừa mới ngồi chung một chỗ cùng Dương thị, nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được cười nói: “Mới ít ngày không gặp Trường Nhan huyện chủ, vậy mà giờ nàng càng lúc càng xinh đẹp mặn mà rồi.”
Dương thị cười nói: “Chẳng qua chỉ lớn thêm được một chút, thế nhưng vẫn còn bản tính nghịch ngợm ngô nghê như ngày xưa, không dám nhận lời

khen từ ngài.”
Dương Quốc Công phu nhân cười lắc đầu, cũng đã quá quen với những lời khiêm tốn của Dương thị.

Lời nói mới rồi của bà cũng không phải khách khí, theo bà thấy, quả thực Cố Như Cửu xinh đẹp hơn so với trước kia.
Lần trước gặp Cố Như Cửu, nàng vẫn còn toát ra vẻ trẻ con, lúc này lại sinh ra vài phần thiếu nữ, chẳng khác nào nụ hoa chớm nở đầu xuân, mỹ lệ lại hồn nhiên, cõi lòng cũng không kìm được nảy sinh ý yêu thương che chở.
Bà có ý muốn cầu cưới cô nương này cho con trai mình, đáng tiếc Cố gia không muốn nhận lời, bà cũng vô cùng tiếc nuối, nhưng cũng không thể làm gì.
Dương Thùy Văn nổi bật trong cuộc tỷ thí, đợi hắn bước ra khỏi đường đua thì đám bạn đã vây xung quanh.
“Tài cưỡi ngựa của Dương huynh từ trước đến nay đều xuất chúng, hôm nay lại đặc biệt lợi hại hơn nhiều, phải chăng gặp chuyện gì vui mừng?”
“Chắc là hôm nay có nhiều tiểu thư xinh đẹp ở đây, Dương huynh khó tránh khỏi tâm tình kích động.”
Lắng nghe những lời trêu chọc của chúng bạn, Dương Thùy Văn nhịn không được quay đầu tìm thân ảnh của Cố Như Cửu.

Sau một hồi tìm kiếm, hắn mới trông thấy Cố Như Cửu đang ngồi trò chuyện với vài vị cô nương khác ở trong góc.
Chẳng biết có phải nàng cảm nhận được ánh mắt của hắn hay không, ngay khi Dương Thùy Văn chuẩn bị thu hồi tầm mắt thì Cố Như Cửu đột nhiên quay đầu, ngay lúc đó bốn mắt chạm nhau.
Sau đó Dương Thùy Văn thấy Cố Như Cửu nở nụ cười với mình.
“Dương huynh, huynh làm sao vậy?” Có người thấy hắn không nói gì, lại tò mò mở miệng hỏi.
“Không có việc gì.” Dương Thùy Văn thu hồi tầm mắt, không để cho bất cứ ai nhận ra tâm tư của hắn lúc này.

Chỉ trong thoáng chốc, nhịp tim của hắn trở nên dồn dập, phát ra những tiếng đùng đùng đùng, âm hưởng vang tận vào trong tai của hắn.

Tâm tình lúc này chẳng khác nào lúc nhỏ mỗi lần làm bài tốt được tiên sinh khen ngợi, mặc dù không đến mức mừng như điên, nhưng lúc ấy hắn rất vui.

Hơn nữa niềm vui này hắn chỉ có thể chôn giấu trong đáy lòng, không thể để cho người khác phát giác ra được.
“Hoàng thượng, ngài muốn đi đâu vậy?” Chu Thái hậu thấy Tấn Ưởng cưỡi ngựa rời đi, vội lên tiếng hỏi.
“Nhi tử chỉ đi xung quanh ngắm cảnh một chút thôi.” Hắn nhớ tới thân thể không mấy khỏe mạnh của mình, ánh mắt buồn bã: “Nhi tử sẽ không phi ngựa đâu, ngài yên tâm.”
Chu Thái hậu thấy vẻ mặt cô đơn của hắn, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ gật đầu, sai Long cấm vệ đi theo sau.

“Bệ hạ.” Hồ Vân Kỳ đi theo sau lưng Tấn Ưởng, thấy hắn thất thần đi linh tinh về phía trước, lo lắng sẽ xảy ra mấy chuyện đại loại như một cô nương đột ngột chạy ra tạo cơ hội gặp mặt tình cờ, buộc lòng phải lên tiếng: “Hay là để vi thần cho người đi trước dò đường?”
Tấn Ưởng nắm chặt dây cương, cho ngựa dừng lại.

Tiếp đó phía trước bỗng xuất hiện vài vị cô nương, Hồ Vân Kỳ nhận ra cô nương dẫn đầu là người của Tư Mã gia.
Hồ gia có quan hệ thông gia với Cố gia, hơn nữa còn giao hảo nhiều nămnên khi đối mặt với người Tư Mã gia, nụ cười trên mặt Hồ Vân Kỳ cũng phai nhạt đi nhiều.
Đám người Tư Mã Linh cũng bất ngờ khi thấy Tấn Ưởng ở trong rừng này, bọn họ ngây người sửng sốt trong chốc lát rồi tung người xuống ngựa quỳ gối hành lễ với hắn.
Vẻ mặt Tấn Ưởng nhàn nhạt gật đầu với bọn họ, sau đó thúc ngựa rảo bước đi lên phía trước.

Hồ Vân Kỳ đi theo sau lưng hắn bỗng quay đầu lại nhìn mấy cô nương đang hành lễ phía sau, có một cô nương dung mạo xinh đẹp xuất chúng ngẩng đầu lên.
Hắn thu hồi tầm mắt, liếc nhìn đế vương mặt không chút thay đổi, đáng tiếc cho phần tâm tư này, hoàn toàn không lọt vào tầm mắt của đế vương.
Cánh rừng này là nơi có nhiều cây cối hoa cỏ nhất trong biệt cung Thái Hòa, những quý nữ tới nơi này ngắm cảnh cũng không phải chuyện lạ gì.

Một đường đi thẳng về phía trước, Hồ Vân Kỳ đã gặp nhiều tiểu thư công tử thế gia khác, chỉ tiếc lúc này tâm tình bệ hạ không tốt lắm, cũng không muốn bất cứ ai đi theo chăm sóc.
“Cửu Cửu, biểu hiện vừa mới rồi của muội làm cho tỷ giật mình đấy.” Hồ Hỉ búng vào cành hoa trước mặt, nghiêng đầu nhìn Cố Như Cửu đi bên cạnh.

Cửu Cửu đã thay bộ kỵ mã ra, không còn khí thế bức người như trên trường đua ngựa lúc nãy, lại giống cô nương ôn hòa dễ thương trước đây, làm như người vừa tranh được hạng nhất chẳng phải là nàng.
Nghe thấy Hồ Hỉ nói như vậy, Cố Như Cửu xoa xoa bắp đùi mình, cười khổ nói: “Chân của muội đến giờ vẫn còn đau đây này.”
Không biết có phải do nhiệt độ không khí trên núi tương đối thấp hay không mà khoảng thời gian này hoa trong nội thành đã tàn mà hoa ở đây vẫn còn nở rộ, đẹp như chốn bồng lai.
Gia đình của Trương Ngọc Cần, Dương Tích Tuyết, Hồ Hỉ đều có giao hảo tốt với Cố gia, cho nên nghe Cố Như Cửu nói như vậy, đều có chút bất đắc dĩ.
Quý nữ những thế gia như các nàng bình thường dù có chơi đùa buông thả thế nào đều có thể, chỉ có thể diện gia tộc là không thể mặc cho người khác chà đạp lên.

Đều nói người thế gia lễ nghi chu toàn, lời nói có độ, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, đều là những bậc trung long phượng thiên, chi kiêu tử nhân.
Kỳ thực bọn họ cũng không có gì khác biệt so với người thường, chẳng qua kể từ lúc được sinh ra phải hiểu đạo lý rằng: mỗi tiếng nói cử động của bọn họ đều biểu hiện cho thể diện cả gia tộc.
Cho nên người bên ngoài nhìn thấy người thế gia, mới cảm thấy mọi thứ của bọn họ đều tốt, nơi chốn đều đặc biệt.
Chi thứ ba Tư Mã gia hành sự như vậy trước nay chưa từng thấy trong các gia đình thế gia, cũng có thể nói, mỗi một thế gia đều có một hướng đi khác nhau, trong gia tộc cũng sẽ xuất hiện một người như thế.
Bọn họ chướng mắt hành vi điệu bộ của chi thứ ba Tư Mã gia, đương nhiên cũng sẽ không nguyện ý quan hệ thân thiết cùng Tư Mã Hương.

Cố gia và Trần gia đã cắm rễ trên trăm năm trong kinh thành này, tuy chẳng phải thế gia nhất đẳng, nhưng trong kinh thành cũng có địa vị nhất định.

Chi thứ ba Tư Mã gia bọn họ bất quá là từ bên ngoài đến đây, dựa vào cái họ Tư Mã này để duy trì vinh quang, người từ đâu hại chết người khác còn muốn giành vinh quang về cho bản thân?
Bọn họ cho rằng thế gia trong kinh thành đều dễ bị lấn lướt hay sao?
Đừng nói Tư Mã Dược chỉ là người của chi thứ ba Tư Mã gia, mặc dù dòng chính được xem là hiển hách nhất họ Tư Mã, cũng không đủ khí thế làm các thế gia khác phải kinh hãi.
“Phía trước hình như có người đang đi đến.” Hồ Hỉ nghe thấy có tiếng vó ngựa truyền đến, nhỏ giọng nói: “Hình như khá nhiều người.”
Cố Như Cửu tò mò ngẩng đầu, thấy phía trước quả thật có một nhóm người đang đi về phía bên này, chỉ là bị bụi hoa và cây cối che khuất, nàng không thấy rõ người đến là ai.
“Cố cô nương, mọi người cũng ở đây ư?”
Ngay lúc Cố Như Cửu còn đang thầm đoán người trước mắt là ai, phía sau các nàng lại xuất hiện thêm vài người, là mấy vị công tử Lý gia cùng Dương Thùy Văn.
Hai nhóm vừa chào hỏi lẫn nhau, còn chưa kịp nói câu nào thì nhóm người phía trước cũng đến gần, tiếng vó ngựa cắt đứt cuộc trò chuyện của họ.
Thấy rõ người dẫn đầu đám người mới tới thì những công tử thế gia này đồng loạt lui về phía sau một bước, sau đó hành lễ.
“Gặp qua Bệ hạ.”
Tấn Ưởng nhìn một tốp cả trai lẫn gái, mỗi người đều đứng cách biệt nhau một khoảng cách nhất định, liếc mắt nhìn qua cũng đoán được họ vừa gặp mặt chứ không phải cùng đồng hành.
Đương nhiên, đối với hắn mà nói, đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là tại sao sư muội lại gặp được đám người Dương gia?