Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 535




Chương 535

“Ha ha, em sao thế? Bị thâm tình của anh làm cho cảm động à? Hay giờ em mới nhận ra, thật ra Vân Chi Lâm anh cũng phong lưu phóng khoáng, đẹp trai nho nhã, là một người đàn ông điển trai cực kỳ nổi bật, không hề thua kém Bắc Minh Quân. Em đừng do dự nữa, mau tới hạ gục anh đi! Mau mau hốt anh đi…” Vân Chi Lâm bỗng nở nụ cười trêu ghẹo.

“Xì…” Cố Tịch Dao nín khóc bật cười: “Vân Chi Lâm, anh tỏ tình đến mức bệnh hoạn như vậy, chỉ sợ trên đời này chỉ có mình anh người đàn ông kỳ lạ như anh thôi.”

“Hự…” Vân Chi Lâm ôm ngực: “Em có nghe thấy tiếng tim anh tan vỡ không… Vậy mà em lại nghĩ rằng lời tỏ tình của anh là bệnh hoạn. Dao Dao à, em tàn nhẫn với anh quá… hu hu…”

“Được rồi!” Cố Tịch Dao cười mắng: “Anh mau giúp em thu dọn đồ đạc đi, ngay mai chúng ta còn bay sớm đến Sydney đó.”

“Tuân mệnh!”

Thấy Vân Chi Lâm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Cố Tịch Dao không khỏi thầm thở dài trong lòng… Giờ ngoài các con ra, trong lòng cô không dám nghĩ tới điều gì khác…

Cô đã phụ lòng Khởi Hiên rồi, giờ đối mặt với Vân Chi Lâm, cô càng cảm thấy bất lực hơn…

Thành phố A, trong nhà lớn nhà Bắc Minh, nắng vàng xuyên quan màn sương vào sáng sớm, đánh thức vạn vật.

Bắc Minh Quân tỉnh dậy với cơn váng vất

Anh mơ màng mở mắt ra, theo phản xạ vươn tay che đi ánh sáng chói mắt, lúc này mới nhận ra tay mình được quấn đầy băng gạc.

Khóe miệng, vai, cánh tay, cơ thể… dường như khắp nơi đều đau nhức, anh vô thức thở hộc ra một hơi: “…”

Đầu óc lướt qua những hình ảnh vụn vặt khi say rượu đêm qua, thậm chí bây giờ anh chỉ nhớ loáng thoáng nhớ cuộc ẩu đả giữa mình và Bạch Điệp Quý.

“Quân, con tỉnh rồi à?”

Một giọng nói dịu dàng đã kéo Bắc Minh Quân quay về hiện thực.

Anh mở mắt ra, thấy Giang Tuệ Tâm đang ngồi bên giường thì khàn giọng nói: “Dì Tâm.”

Nói xong, anh vén chăn ra định vươn mình ngồi dậy.

“Này, con đừng cử động, con đang bị thương đó.” Giang Tuệ Tâm vội dặn người giúp việc bên cạnh kê mấy chiếc gối phía sau cho Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân nhíu chặt mày, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ mệt mỏi.

Giang Tuệ Tâm thở dài: “Quân à, gần đây con sao thế? Dì thường thấy con uống đến say mèm mới về, có phải con đang gặp chuyện gì đúng không? Nếu con không ngại thì có thể tâm sự với dì Tâm.”

Bắc Minh Quân xoa huyệt Thái Dương mím môi nói: “Con không sao, dì Tâm đa nghi quá rồi.”

“Haizz… đứa nhỏ này, từ nhỏ đã thế rồi. Chuyện gì cũng buồn bực trong lòng, không chịu nói với ai hết…” Giang Tuệ Tâm vừa lắc đầu vừa thở dài: “Dì Tâm biết con hoàn toàn bị xáo trộn bởi cuộc hôn nhân với Bùi Huyền Kim, nhưng giờ ba con đã nhắm một mắt mở một mắt chuyện con với cô Tô kia rồi… Giờ chúng ta đã già rồi, không làm chủ được nhiều chuyện… Nhưng ngày nào con cũng say khướt, giờ còn làm cơ thể đầy vết thương thế này cũng không phải chuyện tốt… Nếu con thật sự muốn cưới cô Tô kia, vậy thì hôm nào dẫn cô ấy về nhà cùng ăn bữa cơm với chúng ta đi.”

Từ khi chủ tịch Bùi rớt đài, rồi ngồi tù, nhà họ Bùi đã tuột dốc không phanh.

Điều làm ông cụ Bắc Minh không ngờ tới là, Bắc Minh Quân lại ra tay nhanh gọn, tàn nhẫn và chuẩn xác như vậy, gần như không cho nhà họ Bùi cơ hội để vươn mình. Giờ Bùi Huyền Kim đã bị bao vây tứ phía, không biết đã lưu lạc đi đâu rồi.