Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 534




Chương 534

Anh lảo đảo cúi xuống định nhặt nó lên nhưng bị một bàn tay đeo găng tay của phụ nữ nhanh chóng nhặt lên.

Anh sửng sốt theo phản xạ, định ngước mắt lên nhìn nhưng đầu óc bỗng choáng váng, cả người anh ngã xuống đất.

“Cẩn thận.”

Trong nháy mắt, một giọng nói mềm mại nữ tính bỗng vang lên, anh cảm thấy có người đang dìu anh ở phía sau.

“Ai đó?” Anh vô thức hét lên, muốn né tránh theo phản xạ.

Đôi mắt say rượu mơ màng híp lại, như nhìn thấy trước mặt mình có một người phụ nữ đeo khẩu trang, nhưng anh không thấy rõ mặt, chỉ là lúc nhìn vào đôi mắt đó, anh bỗng sửng sốt.

Anh vô thức vươn tay định chạm vào người phụ nữ đó: “Là cô…”

Ai ngờ anh lại bị người phụ nữ đó né tránh, che che tránh tránh lẩm bẩm: “Anh nhận nhầm người rồi…”

Như sợ bị anh phát hiện, cô ta nhanh chóng thu tay lại, rồi xoay người vội vàng rời khỏi con hẻm.

Bắc Minh Quân kiệt sức ngã xuống đất, cố gắng mở mắt ra, nhưng đầu óc ngày càng nặng nề, miệng còn lẩm bẩm.

“Hình Uy… Hình Uy, cậu nhìn thấy chưa? Ai nói cô ấy chết rồi? Cô ấy vẫn chưa chết… Tôi thấy cô ấy rồi… Mau đuổi theo cô ấy… mau đuổi theo đi…”

Cùng lúc đó, dưới bầu trời đêm nước Úc.

Cố Tịch Dao đang thu dọn hành lý cho con trai, không hiểu sao tim lại nhói đau.

“…”

Thấy vẻ mặt hơi khác thường của cô, Vân Chi Lâm vội đi tới, khẽ dìu cô ngồi xuống giường: “Em sao thế? Có phải khó chịu chỗ nào không?”

Cố Tịch Dao lắc đầu, bảo anh đừng căng thẳng như thế: “Tôi không sao…”

Cô cũng không biết tại sao trong lòng mình lại dâng lên cảm giác đau lòng, ngón tay vô thức vuốt ve chiếc bụng vẫn chưa nhô lên cao của mình: “Chi Lâm, có phải từ khi mang thai, em nhạy cảm lắm đúng không? Em luôn cảm thấy trong lòng hơi bất an… Ngày mai thật sự không xảy ra sự cố gì khi đi dự lễ trao giải của Trình Trình chứ?”

Vân Chi Lâm mỉm cười lắc đầu: “Bé ngốc, có anh ở đây rồi, em còn sợ gì chứ? Em đừng sợ rằng người nhà Bắc Minh sẽ đột ngột xuất hiện, một là vì Trình Trình đã cố gắng che giấu tin tức thằng bé đoạt giải rồi, nên giờ người nhà Bắc Minh vẫn chưa hay biết gì; hai là Bắc Minh Quân… giờ hình như anh ta chỉ quanh quẩn các cô gái như bướm quẩn quanh bên hoa, vui đến mức quên cả trời đất, đâu còn tâm tư để lo con trai mình nữa.”

Con ngươi Cố Tịch Dao co rút lại, đầu ngón tay hơi trắng bệnh.

Cô gật đầu đáp: “Có lẽ là do em nghĩ nhiều, có trời mới biết giờ em hận không thể bay tới bên cạnh Trình Trình, nắm bàn tay nhỏ của thằng bé, rồi đứng trước mặt thế giới nói, thằng bé là niềm tự hào của em, em luôn tự hào vì thằng bé…”

“Anh biết, nên nhiều lúc anh rất ngưỡng mộ Bắc Minh Quân, vì anh ta có em, cả Trình Trình, Dương Dương, và em bé trong bụng nữa…” Vân Chi Lâm mỉm cười ôm vai Cố Tịch Dao: “ Tịch Dao, có lẽ giờ anh nói những lời này sẽ làm em cảm thấy đột ngột, nhưng anh chỉ muốn nói thẳng cho em biết, anh thích em, anh cũng không biết anh đã bắt đầu thích em từ khi nào nữa… Có lẽ là lúc lần đầu gặp em trong hành lang, hoặc là lúc biết em là mẹ Dương Dương… nhưng anh không ép buộc em làm gì hết, em cũng đừng cảm thấy áp lực, chỉ cần đối xử với em như người nhà, anh đã thấy mãn nguyện rồi.”

“…” Trong lòng Cố Tịch Dao dâng trào, khóe mắt hiện lên màng nước, nhìn Vân Chi Lâm không nói nên lời.