Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 511




Chương 511

“Vân Chi Lâm, cái đồ miệng thúi!”

“Ba Chi Lâm, ba đang nguyền rủa bọn con đó!”

Hu hu, Vân Chi Lâm đáng thương ngậm miệng lại.

Sân bay quốc tế của thành phố A.

Trình Trình ngồi trong phòng chờ bay VIP, cả nhà họ Bắc Minh đều ngồi chờ cùng cậu.

“Trình Trình, con sang bên đó phải học hành cho giỏi, bà nội có rảnh sẽ sàng Úc thăm con, được không?”

“Trình Trình, con đừng sợ, chú ba chạy quảng cáo xong sẽ bay qua đó dạy con chơi lướt sóng, nói cho con biết, mấy cô gái bên Úc nóng bỏng lắm…”

“Thằng nhóc chết tiệt, ăn nói kiểu gì vậy hả! Đừng dạy hư cháu ngoan của ba! Trình Trình, hứa với ông nội, mỗi tuần đều phải video call về cho ông nội một lần, được không?”

“Trình Trình…”

Trình Trình nghe bọn họ mỗi người nói một câu, đầu óc cũng hơi choáng. Cậu liên tục nhìn đồng hồ đang đeo trên tay, sắp đến giờ bay rồi. Chỉ có hai người giúp việc luôn chăm sóc cậu từ bé đi theo cậu mà thôi.

Trong lòng cậu nghĩ thầm, mẹ và Dương Dương đã đến chưa nhỉ?

Cùng lúc đó, trong phòng chờ bay bình thường, hai mẹ con ngồi trốn trong một góc, yên lặng chờ đợi.

“Mẹ, mẹ nói coi Bắc Minh Tư Trình đã đến chưa? Sao không nhìn thấy anh ấy đâu vậy?”

“Xuỵt, nói nhỏ chút. Nhà họ Bắc Minh giàu có như vậy, chắc chắn đã dẫn Trình Trình vào phòng chờ bay VIP, đi đường đăng ký VIP, không thấy họ ở chỗ này cũng đương nhiên thôi.

“Ồ… Vậy chừng nào chúng ta mới lên máy bay?”

“Chờ một chút, sắp đến giờ rồi…”

Cố Tịch Dao vừa mới nói xong, sân bay đã có thông báo. Bíp –

“Hành khách đi đến Sydney xin chú ý: Chuyến bay A2759 bắt đầu đăng ký. Xin hãy mang theo hành lý, đưa thẻ đăng ký, lên máy bay từ cổng đăng ký số 6. Chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ, cảm ơn! Ladies and Gentlemen, may I have your attention please: Flight A2759 to Sydney is now……”

“Lên máy bay –” Cố Tịch Dao nắm chặt tay Dương Dương, mặt mày căng thẳng

“Woa, thật tốt quá, mẹ ơi mình đi nhanh đi…”

Trên máy bay, khoang hạng nhất.

“Cháu ngoan Trình Trình của bà, bà nội thật không nỡ để con đi…” Giang Tuệ Tâm khóc đến mắt đỏ lên.

“Mẹ, mẹ đừng khóc, để Trình Trình vui vẻ ra nước ngoài đi.” Bắc Minh Đông ôm vai mẹ cười nói: “Cháu trai ngoan, qua bên đó có gì vui nhớ đừng có quên chú ba đó.”

“Được rồi, máy bay sắp cất cánh rồi, chúng ta về thôi.” Ông cụ Bắc Minh chịu không nổi tình cảnh ly biệt này, lắc đầu thở dài.

“Trình Trình.” Giang Tuệ Tâm nắm chặt tay Trình Trình không nỡ buông ra.

“Mẹ, chúng ta đi thôi.” Bắc Minh Đông kéo Giang Tuệ Tâm rời đi.

Trình Trình tạm biệt mọi người nhà họ Bắc Minh rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Chú Hình Uy nói, ba ba đã bao trọn khoang hạng nhất rồi, cho nên chỉ có cậu và hai người giúp việc ở đây.

Thật chán quá đi, mẹ đã lên máy bay chưa nhỉ?