Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 510




Chương 510

“Ông chủ bà chủ, Hình Uy về rồi.”

Cùng với tiếng hô này, cơ thể cao lớn của Hình Uy cuối cùng cũng xuất hiện ở nhà lớn của nhà họ Bắc Minh.

Mặt của anh không có chút biểu tình nào đi đến trước mặt ông cụ Bắc Minh, hơi khom lưng: “Ông chủ, xin lỗi tôi đến trễ, tôi lập tức đưa cậu chủ Trình Trình đến sân bay.”

“Thằng hai đâu?” Ông cụ Bắc Minh nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy một mình Hình Uy bước vào.

“Cậu chủ nói ra nước ngoài không phải chuyện gì lớn, cậu chủ nhỏ Trình Trình là đàn ông con trai, phải biết tự lập cố gắng, cho nên cậu chủ sẽ không đến tiễn cậu chủ nhỏ. Ông chủ và bà chủ đừng lo lắng, tất cả những chuyện ở nước ngoài của cậu chủ nhỏ, cậu chủ đã sắp xếp xong hết rồi.” Hình Uy trả lời: “Còn nữa, hôm nay là ngày kết hôn của cậu Khởi Hiên, cậu chủ nói sẽ không tham dự, nhưng sẽ cho người đưa quà tặng đến.”

“Cái gì!” Ông cụ Bắc Minh giận sôi máu: “Ngày quan trọng như hôm nay mà thằng hai dám chơi trò mất tích hả?”

“Ông chủ xin bớt giận, hôm nay cậu chủ có việc quan trọng cần làm, cho nên không thể đi được.”

“Có chuyện gì còn quan trọng hơn việc con trai ra nước ngoài nữa hả? Huống chi chuyện Khởi Hiên kết hôn không phải cũng là do thằng hai ép mà ra sao?” Cây gậy của ông cụ Bắc Minh sắp gõ thủng sàn nhà luôn rồi.

“Chính, đừng giận nữa.” Giang Tuệ Tâm xoa ngực cho ông cụ, nói: “Có lẽ là Quân sợ Trình Trình thấy nó rồi sẽ không nỡ đi cho nên mới không đến. Nếu đã vậy thì chúng ta đừng chờ thằng Quân nữa, mọi người lên đường đi.”

Vì vậy, Trình Trình cùng mọi người, xuất phát.

Bên này, Cố Tịch Dao và Dương Dương cũng đang dọn dẹp hành lý.

“Thật sự không cần tôi đưa ra sân bay sao?” Vân Chi Lâm mặt mày u oán nhìn Cố Tịch Dao.

“Không cần!” Cô vẫn từ chối không chút do dự.

Dương Dương mỉm cười vỗ đùi Vân Chi Lâm: “Ba Chi Lâm, tuy là ba từ anh em thăng chức lên hàng cha chú làm con có hơi không quen, nhưng mà cứ yên tâm đi, mẹ sẽ chăm sóc cho con thật tốt, ba đừng có lo…”

“Ai lo cho con? Ba là lo không ai chăm sóc cho mẹ con!” Vân Chi Lâm liếc mắt nhìn Dương Dương: “Con cũng không phải không biết mẹ con ngơ ngác đến cỡ nào, làm việc lại không biết nặng nhẹ, còn quá to gan, có khi đùa chết mình lúc nào cũng chẳng hay…”

“Nè! Vân Chi Lâm! Anh ăn nói kiểu gì thế hả?” Cố Tịch Dao không vui trợn trắng mắt: “Để anh làm ba của Dương Dương trên danh nghĩa đã là giới hạn của tôi rồi, anh đừng có được voi đòi tiên!”

“Hì hì, tôi còn chưa nói xong mà…” Đôi mắt đen láy của Vân Chi Lâm hơi lóe lên: “Tôi thích dạng phụ nữ như cô đó!”

Một trận gió lạnh thổi qua, tay Cố Tịch Dao nổi hết da gà.

Cô cắn răng: “Vân Chi Lâm, vậy cảm ơn anh đã thích tôi, cảm ơn cả dòng họ nhà anh!”

Vân Chi Lâm ôm ngực, làm ra vẻ đau lòng: “A… Thật không nỡ để hai người đi…”

“Được rồi. Đừng có làm ra vẻ đau lòng như đưa ma cho tôi nữa.” Cố Tịch Dao vô lên đầu anh, sau đó kéo vali, dắt Dương Dương nói: “Dương Dương, chúng ta phải xuất phát rồi.”

“Oa, tốt quá! Sắp được hội hợp cùng với Bắc Minh Tư Trình rồi, hì hì, giống như làm điệp viên vậy…” Dương Dương vô cùng hưng phấn, vừa khẩn trương vừa kích thích

Vân Chi Lâm lưu luyến không nỡ nhìn hai mẹ con, đứng ôm cửa như một cô vợ nhỏ, nhăn mặt, vẫy tay: “Tịch Dao, Dương Dương, chúc hai người lên đường bình anh. Tôi sẽ chờ hai người trở về…”

Ai ngờ, vừa mới nói xong, hai mẹ con đồng loạt quay qua nhìn Vân Chi Lâm, không hẹn mà cùng trợn trắng mắt…