Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 3 - Chương 49: Một nhà vô sỉ




“Đoan Mộc Thần, ngươi thật vô sỉ, cả nhà ngươi đều vô sỉ!”

Thời điểm Phượng Lâu gần như gào thét rống lên một câu này, ánh mắt nàng đã sắp chạm ngưỡng sụp đổ phát điên rồi, tất cả phong nghi ưu nhã thường này đều bị nàng ném ra sau đầu, vô cùng dữ tợn.

Nhưng không thể không nói, mỹ nhân chính là mỹ nhân, đã tức phát điên dáng vẻ dữ tợn vậy rồi mà vẫn xinh đẹp không gì sánh được, thậm chí so với tư thái ưu nhã bình thường còn động lòng người hơn, có một loại lôi cuốn dã tính không thể bỏ qua được.

Đoan Mộc Thần nhìn mỹ nhân gào thét có hơi sợ hãi lui về sau nửa bước, hiện giờ thương thế của hắn không nhẹ chịu không nổi Phượng mỹ nhân chà đạp, vẫn nên chờ dưỡng thương xong rồi nói sau, về phần chuyện khác thì…

Hắn cúi đầu nhìn Tiểu Phượng Niệm được mình ôm trong ngực rất là yên tĩnh, chỉ có ánh mắt nhìn mình lộ ra vài phần tìm tòi nghiên cứu và khinh bỉ, sau đó hắn nẩng đầu oán niệm lên án Phượng Lâu: “Cũng đã nhiều năm như vậy, bổn công tử ngay cả con mình tướng tá ra làm sao cũng không biết, đây quả thực là khinh người quá đáng. Hiện giờ vất vả lắm mới gặp mặt, ngươi còn muốn cướp nó đi, sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Quả thực lòng dạ ngươi còn độc ác cay nghiệt hơn cả cường đạo đấy!”

Phượng Lâu nhìn chằm chằm hắn, nghe hắn nói vẫn thiếu chút nữa bị tức tới ngất đi.

Nàng đưa tay dùng sức vuốt vuốt trán xuống như muốn bóp hỏng đầu, suy tư xem rốt cuộc tại sao chuyện lại biến thành thế này đây?

Vừa mới xảy ra chuyện gì?

Nàng đang thổ lộ tình cảm mẹ con với Tiểu Niệm, tên khốn Đoan Mộc Thần này bỗng dưng chen ngang sau đó… sau đó nhao nhao lên, rồi Tiểu Niệm bị kéo đi, kéo vào ngực Đoan Mộc Thần, tiếp đó hắn giở tư thế như cường đạo muốn giữ Tiểu Niệm ở lại phủ Đoan Mộc vương.

Là ai làm? Đoan Mộc Cảnh hay Quân Tu Nhiễm?

Hơn nữa chết tiệt bọn họ còn dám nói cái gì Tiểu Niệm vốn là con cháu Đoan Mộc gia, bất đắc dĩ lưu lạc ở ngoài nhiều năm, may mắn hôm nay rốt cục trở về, bất luận thế nào cũng không thể lại để nó rời khỏi Đoan Mộc gia được, nên sớm ngày chuẩn bị cho nó làm lễ nhận tổ quy tông mới đúng.

Ta *** cả nhà các ngươi!

Nhận tổ quy tông? Nói đùa gì vậy, Tiểu Niệm rõ ràng là thiếu chủ Phượng gia, có quan hệ rắm gì với Đoan Mộc gia! Chẳng qua là mượn giống của tên khốn Đoan Mộc Thần thôi, giờ lại còn muốn đoạt con trai với nàng?

Sớm biết như vậy, năm đó nàng thật không nên tìm tới tên tiểu tử Đoan Mộc Thần này!

Nghĩ đến sự kiện kia, không biết lại nghĩ tới những thứ gì khiến sắc mặt nàng bỗng nhiên thoáng cứng lại một cái, ánh mắt nhìn về phía Đoan Mộc Thần chợt có sương mù hiện lên.

Những người khác không hề phát hiện, song Thần công tử lại bỗng nhiên sợ run, trong mắt cũng thoáng nổi lên chút tinh quang lưu động.

Sau đó hắn dùng lực ôm chặt Tiểu Phượng Niệm, híp mắt, khóe miệng cười cười nhìn Phượng Lâu, sắc mặt giống như hồ ly đang chờ nàng nói gì đó hoặc làm gì đó.

Phượng Lâu lại chỉ nhìn chằm chằm hắn, hàm răng khẽ cắn chặt, vẻ mặt tối tăm phiền muộn biến hóa thất thường.

Nàng chỉ muốn trực tiếp vọt lên trước Đoan Mộc Thần cướp tiểu Phượng Niệm trở về, chỉ bằng cái thân xác bị thương kia của Đoan Mộc Thần căn bản không ngăn nổi một kích của nàng. Nhưng vấn đề là trước mặt còn có mấy người kia nghiêm mật cản trở tất cả công kích thay hắn.

Cho nên nàng vừa mới nói, không chỉ Đoan Mộc Thần vô sỉ mà toàn bộ Đoan Mộc gia đều vô sỉ!

Ngăn ở trước mặt nàng chính là Đoan Mộc Cảnh, Quân Tu Nhiễm, còn cả Vinh đại tiểu thư chỉ sợ thiên hạ chưa loạn kia, nàng cũng rất hoài nghi nếu không phải đang mang thai thì biết đâu chừng Đoan Mộc Điềm cũng gia nhập đội ngũ. Ngược lại là mấy người lão vương phi cũng không vô sỉ đứng vào.

Đoan Mộc Điềm đứng ở nơi an toàn bên cạnh xem cuộc vui, Đoan Mộc Tranh cảm thấy cảnh náo nhiệt trước mắt rất hay, nhưng xem lâu lại không tránh khỏi nhàm chán, còn không bằng đưa vương phi của hắn đi tới chỗ không ai quấy rầy để nói chuyện, vì vậy cũng lôi kéo Ninh Thanh biến mất không biết đi chỗ nào, mà lão vương phi sau khi xem chán thì sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống lạnh lùng nhìn đám người chi thứ ba kia, ánh mắt tràn đầy chán ghét vô cùng rõ ràng, sau đó bà trực tiếp sai người đến lôi tam lão phu nhân xụi lơ đằng kia đi.

Trước khi đi, bà nói vài câu với vợ chồng Đoan Mộc Khiếu, được hắn gật đầu đáp ứng mới xoay người rời đi xử trí tam lão phu nhân, nhà Đoan Mộc Khiếu cũng bất ngờ lục tục đi theo.

Đoan Mộc Nguyệt ở bên cạnh Điềm Điềm thò đầu ra nhìn, trái phải lắc lư vẻ mặt khó xử, Đoan Mộc Điềm thấy vậy không khỏi mỉm cười, nói: “Muội vẫn nên ở đây đi, người kia dù sao cũng là di tổ mẫu, sắp bị trừng phạt, chúng ta thân làm tiểu bối không nên có mặt, tốt nhất tránh ở đây thì tốt hơn.”

Nàng cắn ngón tay nghĩ nghĩ, gật đầu đáp: “Tỷ tỷ nói đúng, ở đây cũng rất náo nhiệt, hơn nữa bây giờ cũng không cần phân vân xem nên đến nơi nào coi náo nhiệt rồi.”

Chuyện hôm nay hiển nhiên không thể dễ dàng kết thúc như vậy, không cần biết Phượng Lâu có cho tiểu Phượng Niệm ở lại Đoan Mộc vương phủ hay không, nhưng chỗ tam lão phu nhân thì tuyệt đối không thể yên ổn được.

Lão Vương phi mang tam lão phu nhân đi, những người khác của chi thứ ba đều tự động đi theo, hoặc có thể nói bọn họ không muốn theo cũng không được, bởi vì lão vương phi xuất động thị vệ vương phủ, hai người trong số đó kéo tam lão phu nhân đi còn những người còn lại đều nhìn chằm chằm bọn họ đây này.

Tình huống như vậy, các nàng dám không đuổi theo ư?

Mỗi người đều bất an thấp thỏm không yên, không biết hôm nay xảy ra chuyện này thì con đường phía trước của các nàng sẽ dẫn tới đâu.

Có người không khỏi âm thầm oán trách lão phu nhân, đến hôm nay còn không biết thu liễm bớt xuất hiện, cẩn thận làm người, chẳng lẽ không biết sau khi vương gia mang thế tử và quận chúa trở về thì tình cảnh của các nàng đã không giống trước rồi sao?

Có người lại oán lão vương phi oán Vương gia thế tử quận chúa, cho rằng bọn họ vô tình vô nghĩa, không niệm tình thân đẩy các nàng vào tình cảnh như vậy còn chưa đủ, chẳng nhẽ nhất định phải đuổi bọn họ ra khỏi vương phủ mới hài lòng sao?

Đối với chuyện ở riêng các nàng đều vô cùng kháng cự và sợ hãi, bởi vì nghe nói năm trước những người kia phân ra sống riêng đều chịu trắc trở luân phiên, cuộc sống tuy không quá khốn cùng nhưng cũng không thể cẩm y ngọc thực, thoải mái hưởng dụng vinh hoa phú quý như lúc sống trong vương phủ.

Bọn họ đã sớm hưởng thụ quen cuộc sống phú quý, cho nên cuộc sống như vậy đối với bọn họ mà nói quả thật quá kinh khủng, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!

Nhưng có một số việc không phải các nàng không muốn, kháng cự thì sẽ không xảy ra.

Mọi người trực tiếp bị giải vào Hình đường, lão vương phi ngồi ở trên cao, vận mệnh tiếp theo của bọn họ đều dựa vào một câu quyết định của bà.

Dường như cũng không ngoài ý muốn, lúc này lão vương phi quyết đoán trục xuất toàn bộ chi thứ ba ra khỏi vương phủ, nhìn bọn họ cầu xin tha thứ cũng làm như không thấy, kiên quyết không thay đổi.

Tất cả mọi người trong chi thứ ba đều bị tai nạn đột nhiên giáng xuống này làm cho mơ hồ, sau đó chân tay luống cuống bối rối kinh hoàng.

Nhưng những điều này cũng không ảnh hưởng tới những người tôn quý kia, khi màn đêm buông xuống, Đoan Mộc vương phủ đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người đang bình yên hưởng dụng bữa gia yến này, duy chỉ có biến có là xuất hiện thêm một Phượng mỹ nhân sắc mặt âm trầm thật sự không hợp với bầu không khí vui cười hiện tại, chỉ tiếc mọi người ở đây đều cực kỳ ăn ý bỏ qua triệt để sắc mặt của nàng, nên làm gì thì làm đó.

Vì vậy sắc mặt Phượng Lâu càng thêm khó coi.

Ninh Thanh ôn nhu gặp rau cho con gái, khẽ nói: “Điềm Điềm, con phải ăn nhiều một chút mới tốt, thời gian chuyển dạ càng ngày càng gần, con càng không được lơ là không chịu bồi bổ cơ thể.”

“Cảm ơn mẹ, con sẽ tự chăm sóc tốt bản thân.”

Đối diện, Vinh Cầm Tịnh nhìn hai mẹ con ở chung hòa hợp, không biết có phải cũng nghĩ đến mẹ ruột của mình hay không, trong mắt lộ ra vài phần tưởng niệm, ngay cả khẩu vị cũng không còn.

Nàng rời khỏi Dịch thành cũng đã mấy ngày rồi.

Trước mắt xuất hiện một đôi đũa, sau đó bát nàng có thêm một miếng thịt bồ câu dậy mùi nàng thích ăn nhất, khẽ giật mình ngẩng đầu liền bắt gặp Ninh Thanh cười nhìn mình nói: “Tịnh nhi cũng phải ăn nhiều hơn, bằng không lúc trở về cha mẹ phát hiện cháu gầy thì thật không có cách nào giải thích với bọn họ rồi, đúng không Tiểu Cảnh?”

Tại sao phải cố ý cộng thêm một câu cuối cùng chứ?

Khuôn mặt Vinh Cầm Tịnh ửng đỏ, nói cám ơn rồi vùi đầu ăn, chút ảm đạm vừa rồi thoáng cái đã bị ném lên chín tầng mây.

Phượng Lâu lạnh mắt nhìn, lúc này khinh thường bĩu môi một cái, hừ lạnh.

Một miếng thịt bay tới thẳng tắp rơi vào trong bát của nàng, Thần công tử ngồi đối diện cười như hoa nở nói: “Ngươi cũng cực khổ bấy lâu, không biết có thời gian ăn uống đầy đủ không, mau ăn vài miếng lấp bụng đi, đừng khách khí, cứ coi như nhà mình.”

Hả? Coi như nhà mình? Lời này không sai.

Khóe miệng Phượng Lâu giật giật, cảm thấy miếng thịt này quả là không thể bỏ vào mồm nổi!

Tiểu Phượng Niệm ngồi bên cạnh Đoan Mộc Thần sống lưng thẳng tắp, rất nghiêm túc gắp đồ ăn, cũng không ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh.

Đứa nhỏ này thật đáng yêu, đúng là càng nhìn càng thích mà!

Lão vương phi vui mừng ngắm Tiểu Phượng Niệm sau đó buông bát đũa lau lau khoé miệng, quay đầu hỏi Phượng Lâu: “Tối nay ngươi định ngủ lại Đoan Mộc vương phủ hả?”

Phượng Lâu lại giật giật khóe miệng, cho dù cảm thấy lão vương phi hỏi rất có thâm ý nhưng nàng vẫn không hề do dự đáp: “Trừ phi các ngươi để ta mang Tiểu Niệm đi.”

Nói cách khác, nàng sẽ ở lỳ Đoan Mộc vương phủ không đi, ăn chùa uống chùa ở chùa, còn nhất định phải thỉnh thoảng làm ầm ĩ một phát, nếu để Đoan Mộc vương phủ yên bình thì nàng sẽ không tên là Phượng Lâu!

Lão vương phi giống như không hề nghe ra hàm ý của nàng, phối hợp gật đầu nói: “Nếu vậy thì tiểu Thần, đêm nay cho con chiêu đãi Phượng Vương gia, ngủ trong viện con đi.”

Cái, gì?

Phượng Lâu đứng bật dậy, trừng to mắt nhìn chằm chằm lão vương phi, nhưng lão vương phi căn bản xem như không hề phát hiện, một lúc sau nàng không thể không chủ động mở mồm, giọng nói như rít ra từ kẽ răng: “Bá mẫu, Đoan Mộc vương phủ của ngài hẳn không tới mức ngay cả phòng cho khách cũng không có chứ?”

Lão vương phi vô tội chớp mắt, nói: “Phòng khách đúng là không thiếu, chẳng qua lão thân thấy ngươi và tiểu Thần tình cảm trước giờ rất tốt, quan hệ hai nhà cũng tốt, vốn không cần khách sáo đi sửa sang phòng khách làm gì, như thế không khỏi quá lạnh nhạt rồi.”

Một hơi nghẹn ở ngực, lên không được xuống không xong làm cho Phượng mỹ nhân không nhịn nổi dùng sức trợn to mắt, hết nhịn lại nhẫn rốt cuộc không trực tiếp chửi bậy mà chỉ rít lên nói: “Ngài thấy bổn vương và Đoan Mộc Thần tình cảm tốt khi nào hả?”

Nàng muốn giết tiểu tử kia đấy có được không?

“Chẳng lẽ không ư?” Lão vương phi ra vẻ rất kinh ngạc, sau đó sắc mặt hơi ngưng lại giống như thì thào lầm bầm nói: “Thì ra lão thân hiểu lầm, ta thấy các ngươi thường xuyên đi cùng nhau, dáng vẻ oan gia đấu khẩu cực kỳ vui mừng còn tưởng tình cảm tốt lắm đây này. Nhưng nếu ngươi đã nói vậy thì để ta cho người đi thu dọn phòng khách.”

Nói xong, bà lại ngẩng đầu chuyển hướng Đoan Mộc Thần, vừa cười vừa nói: “Tiểu Thần, con và Tiểu Niệm khó khăn lắm mới trùng phùng, đêm nay hai cha con ngủ cùng nhau đi.”

“Vâng, mẹ.”

Phượng Lâu nghe vậy lập tức dữ tợn, vội vàng nói: “Khách theo chủ vậy, bá mẫu cũng đã nói như vậy rồi, bổn vương cũng không thể không biết tốt xấu tăng thêm phiền toái, cứ xử lý như ngài vừa nói ban nãy đi!”

“Cũng không phiền, phòng khách còn nhiều, chỉ cần thu dọn sơ sơ là có thể vào ở.”

“Không cần, ta ở Thủy Mặc Hiên!”

“Vậy có thể không thích hợp lắm hay không? Dù sao ngươi và Tiểu Thần nhà ta cũng không thân quen như vậy.”

“Bá mẫu ngài nói gì vậy? Bổn vương và Tiểu Thần từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt, làm sao lại không thân chứ?” Phượng Lâu nghiến răng, lúc nói ra những lời này ngoài ba trượng cũng có thể cảm giác được ngọn lửa cuồng bạo bùng cháy dữ dội trên người nàng.

Thần công tử không khỏi dịch dịch người cách xa nàng thêm một chút, khuôn mặt hơi sợ hãi nhưng trong mắt lại ẩn chứa vui vẻ vì thực hiện được ý đồ.

Phượng Lâu tiếp tục mài răng, thật muốn cắn chết hắn ah ah ah!

Là ai nói Phượng Lâu nàng âm hiểm? Về sau nếu lại để nàng nghe được lời đồn này, xem nàng có móc mắt bọn chúng ra không!

Đoan Mộc Điềm ngồi ở đàng kia bỗng nhiên thở dài, Quân Tu Nhiễm liền vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Ta chỉ có hơi rối rắm, sau này nên xưng hô thế nào cho phải đây? Tiếp tục gọi Phượng tổng quản Phượng mỹ nhân Phượng vương gia, hay trực tiếp gọi thẩm thẩm? Hơn nữa ta rất thương tâm, uổng cho ta còn coi nàng là bằng hữu, thế mà đến hôm nay mới biết nàng là nữ nhân, ngay cả con trai cũng đã lớn như vậy, còn là con của tiểu thúc ta, là đường đệ của ta nữa chứ.”

Nói xong, nàng hơi liếc mắt ẩn chứa oán trách nhìn về phía Phượng mỹ nhân.

Phượng Lâu hít một hơi thật sâu, nàng có thể lật lên bàn không? Có thể không?

Cơm nước xong xuôi, lúc trở về Nghiêu vương phủ đã là giờ Hợi. Xe ngựa dừng lại, Đoan Mộc Điềm dựa lên người Quân Tu Nhiễm đã mơ mơ màng màng, đặt toàn bộ sức nặng ỷ lên người hắn mặc hắn ôm xuống xe ngựa, thẳng đến trở lại phòng nhu hòa thả xuống giường.

Nàng lật người một cái, lập tức thanh tỉnh lại chút ít.

Quân Tu Nhiễm thấy vậy mỉm cười, cúi người hôn lên mặt nàng, nhẹ giọng cười bảo: “Không phải là nàng không muốn đi đường, muốn ta bế nàng vào phòng nên cố ý giả vờ ngủ chứ?”

Nàng nhếch miệng mỉm cười đáp: “Ta nhàm chán như vậy sao?”

“Ừ, quả thật, nếu Điềm Điềm muốn thì cần gì phải vẽ vời thêm chuyện giả bộ ngủ? Trực tiếp sai bảo là được.”

Nàng lại cười, ánh mắt nhìn hắn liễm diễm doanh động, cặp môi đỏ mọng khẽ mở, mềm giọng gọi một tiếng: “Phu quân.”

Tam điện hạ lập tức cảm thấy cả người tê dại rồi, càng áp sát qua, ôn nhu nói: “Nương tử có gì phân phó?”

Nàng đưa tay sờ sờ mặt hắn, nghiêng đầu nhìn hắn nói khẽ: “Ta yêu chàng.”

Chợt được thổ lộ làm cho Quân Tu Nhiễm không khỏi giật mình, sau đó chỉ cảm thấy ngực phình ra tê dại một hồi giống như tràn ngập thứ cảm xúc không tên mãnh liệt. Hắn muốn nói gì đó, muốn biểu đạt điều gì nhưng há miệng lại phát hiện tất cả lời nói đều nghẹn trong cổ, không biết nên nói gì.

Hắn lẳng lặng cùng nàng nhìn nhahu, phảng phất đã qua trăm ngàn năm, lại giống như mới chỉ trong nháy mắt, khóe miệng chậm rãi cong lên một độ cong cực kỳ nhu hòa hạnh phúc, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, mặt nàng, môi nàng.

“Ta cũng yêu nàng.”

Đêm thật dài, chợt có tiếng t.hở dốc r.ên rỉ từ trong phòng truyền ra, có người đè nén dục hỏa toàn thân r.ên rỉ nói: “Điềm Điềm, nàng cố ý.”

Có người cười khẽ, giọng nhẹ mà mềm, xinh đẹp mà ôn nhu, còn có một chút t.hở dốc, hô hấp không đều.

“Không có, người ta cũng là kìm lòng không được thôi.”

“Ách ~ nàng làm gì đấy?”

“Có phải khó chịu lắm không?”

“Ừ, ách! Biết rõ ta khó chịu, nàng còn dụ ta?”

“Ta giúp chàng.”

“A…, yêu tinh!”

“Không thích?”

“Thích thích, thích cực kỳ! Tiếp tục!”

Nhiệt độ trong phòng nháy mắt trở nên nóng tực, tất cả mọi chuyện tạm thời đều bị ném ra sau đầu, chỉ còn lại hai người quấn lấy nhau.

Xong việc, hắn khẽ ôm cả người nàng để cho nàng ngủ thoải mái hơn chút ít, dưới ngọn đèn vàng nhìn mặt nàng lộ vẻ xuân sắc, hai má ửng đỏ tươi đẹp động lòng người, hắn kìm lòng không được càng kề sát nàng hơn một chút, cắn dái tai nàng nhẹ giọng hỏi: “Điềm Điềm, sao hôm nay bỗng nhiên nhiệt tình như vậy?”

Nàng dán sát người vào hắn, nói: “Chỉ là ta bỗng nhiên nghĩ đến hình như ta quên nói với chàng ta yêu chàng, cho nên nói thôi.”

Hắn bỗng nhiên buộc chặt cánh tay, má kề má nàng cọ cọ, “Ta rất vui vẻ.”

Ta thấy được, vừa rồi cũng cảm giác được rồi.

Đoan Mộc Điềm thò tay xoa mặt hắn, nhẹ nhàng vu.ốt ve, lòng bàn tay hơi ngứa, chính là chút râu mắt thường nhìn không tới kia, nàng vuốt vuốt cảm thấy xúc cảm rất tốt, rất thích thú.

“Ta cảm nhận được…” Nàng chậm rãi mở miệng, nói: “Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Nhị hoàng tử, Phượng vương phủ, còn cả Phượng Lâu và tiểu thúc nữa. Nhìn tiểu thúc và Phượng Lâu, ta liền không nhịn được nghĩ tới chúng ta, tổng cảm thấy ta thật may mắn.”

Hắn cúi đầu hôn nhẹ nàng, nói: “Ta cũng cảm thấy vô cùng may mắn.”

Không quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, lãng phí thời gian lãng phí tuổi thọ, khó chịu nhất chính là dày vò trái tim.

“Xem chuyện hôm nay, tiểu thúc là thích Phượng Lâu đấy, Phượng Lâu đối với tiểu thúc cũng không phải vô tình, hai người kia dây dưa nhiều năm như vậy mà đến nay vẫn còn dây dưa không rõ.”

Nếu không có tình, làm sao nàng lại cùng Đoan Mộc Thần đấu khẩu cãi nhau? Nếu không có tình, hôm nay nàng cũng sẽ không nén giận ở lại Đoan Mộc vương phủ, mà hẳn nên dựa vào tác phong ngang ngược trước giờ của mình liều chết đánh túi bụi với mọi người một trận.

Dù sao cũng không cần lo lắng người Đoan Mộc vương phủ sẽ làm hại tới Tiểu Phượng niệm.

Quân Tu Nhiễm khẽ v.uốt ve gương mặt nàng nói: “Có lẽ có nguyên nhân gì đó mà người ngoài chúng ta không biết.”