Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 3 - Chương 24: Quét sạch lời đồn




Hai phe phái Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử đang có mưu đồ, ngày mười chín tháng chạp, bỗng nhiên có một trận gió càn quét Đoan Mộc vương phủ, cũng càn quét toàn bộ kinh thành trong một buổi sáng ngắn ngủi, bởi vì chuyện Ninh Thanh mà kinh thành lại huyên náo thêm một trận.

Trong khoảnh khắc đó, gió ngày càng lớn, dân chúng bỏ qua cái lạnh đóng băng, bôn ba truyền lại tin tức mới nhất ở phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành.

Điềm quận chúa của Đoan Mộc vương phủ, Nghiêu vương phi chuẩn bị gặp mặt dân chúng lúc sáng sớm đến giữa trưa ở nơi sầm uất đông dân nhất của kinh thành, quảng trường chợ phiên phía Nam thành, tuyên cáo chuyện liên quan đến việc Đoan Mộc vương phi trở về Đại Viêm.

Toàn bộ kinh thành đều nhốn nháo bởi vì tin tức này, từ trước tới nay cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy, Vương phi, quận chúa lại ngang  nhiên tụ tập dân chúng tới, tuyên cáo chuyện sốt dẻo nhất nơi đầu sóng ngọn gió.

Nhóm đại thần trong triều cũng lờ mờ không rõ ràng lắm lần này Đoan Mộc Điềm muốn làm cái gì, nhưng trong mơ hồ, cũng suy đoán linh tinh, từng người một cũng đã có hành động.

Không thể để cho nàng xuất hiện tại chợ phiên Nam Thành!

Có người đang âm thầm hành động, ý đồ khống chế chợ phiên Nam Thành, ngăn cản Đoan Mộc Điềm xuất hiện ở đó, có người tiến cung gặp mặt Hoàng Thượng, cho rằng Nghiêu vương phi tự tiện hành động như vậy quả thật là đại nghịch bất đạo, xin Hoàng Thượng định đoạt, đương nhiên cũng có người đi theo: tùy tùng của Quân Tu Nhiễm cùng đám đại thần kia đối chọi gay gắt, dọn đường vì Vương phi.

Đây dường như là một việc rất đơn giản, nhưng vào đúng lúc này, tại ngay lúc thái bình, chưa từng có ai làm ra chuyện như vậy.

Bọn họ là quý nhân cao cao tại thượng, việc quốc gia đại sự bọn họ có thể phán đoán suy luận tự do, dân chúng chỉ cần biết rõ một kết quả cuối cùng là được, hơn nữa có lúc cần thiết làm làm kẻ phụ hoạ cũng là đủ rồi, nào có đạo lý tuyên cáo chuyện quốc gia đại sự với dân chúng chứ, đây chẳng phải là tự hạ thấp thân phận của mình sao? Huống hồ, thân là thần tử lại làm ra chuyện thế này, chẳng phải là không để Hoàng Thượng vào mắt ư?

Nhưng mà Đoan Mộc Điềm lại dám làm!

Ngày đó, kinh thành náo loạn lật trời, Đoan Mộc Điềm lại ngồi trong Xuất Vân các, ngồi đối diện tổ mẫu kiểm tra sức khỏe nàng.

Lão Vương phi thu tay lại, gật đầu nói nói: “Thân thể của cháu rất tốt, thương thế đến bây giờ đã khôi phục kha khá, cũng không đáng lo ngại. Nhưng cháu cũng không phải không biết tình hình bây giờ, thương thế phục hồi như cũ, đứa con trong bụng lại giày vò tùy thời điểm, nhìn cháu bây giờ xem, mới mấy ngày đã gầy tới vậy rồi.”

Đoan Mộc Điềm cười đến vô tội, đưa thay sờ bụng vẫn chưa lộ rõ, nói: “Mấy ngày nay đã nghe lời rất nhiều, tổ mẫu không cần phải lo lắng.”

Lão Vương phi thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Được rồi, cháu cũng đã truyền tin ra rồi, cũng không thể không thấy bóng dáng một thời gian, ta sẽ bảo tiểu thúc cháu đi với cháu, nếu có ai ý đồ gì bất chính thì cũng có người ngăn được.”

Nàng cười gật đầu, cảm thấy tiểu thúc gần như thường xuyên chịu khổ cực thay nàng, chắc hẳn lại muốn kêu khổ rồi, phải làm sao để đền bù tổn thất và an ủi tiểu thúc yếu đuối này đây?

Cùng lúc này, nha hoàn ngoài cửa tiến đến, báo: “Khởi bẩm lão Vương phi, quận chúa, vừa rồi đằng trước có người tới, nói là công bộ Hình Thượng Thư mang theo hai vị công tử đến bái kiến.”

Công bộ Hình Thượng Thư ư?

Đoan Mộc Điềm sửng sốt, quay đầu liếc mắt nhìn tổ mẫu, có hơi không hiểu.

Lão Vương phi ngược lại cũng không có vẻ ngoài ý muốn, mỉm cười với nàng, nói: “A, lại vẫn cố ý đến thăm ư? Ngươi đi nói với bọn họ, quận chúa thân thể bất tiện, không thể chịu  lạnh lâu, ngươi ra mời Hình Thượng Thư và hai vị công tử đến nơi này đến đây đi.”

“Vâng!”

Nha hoàn nhanh chóng trở lại, dẫn theo nam tử trung niên cao gầy, sau lưng còn có một thanh niên chừng hai mươi tuổi và thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi.

Bọn họ đi đến, nam tử trung niên chắp tay chào lão Vương phi và Đoan Mộc Điềm, nói: “Lão Vương phi, Nghiêu vương phi hữu lễ.”

Lão Vương phi và Đoan Mộc Điềm cũng là đứng lên đáp lễ, sau đó lão Vương phi nói: “Hình Thượng Thư thứ lỗi, Điềm Điềm nhà ta không khỏe, hôm qua lại không biết yêu quý chính mình chạy ra ngoài, bị cảm lạnh nên mới phải mời Hình Thượng Thư đi qua.”

“Lão Vương phi sao lại nói như vậy? Nghiêu vương phi bị thương, lý phải là hạ thần phải tới thăm mới phải.”

“Đừng đứng nữa, mời Hình Thượng Thư và hai vị công tử ngồi.”

“Không dám, hạ thần cố ý mang nghiệt tử tới thỉnh tội.” Nói xong, ông ta quay đầu nhìn hai người mặt mũi bầm dập, thảm hại không kém mấy người Đoan Mộc Hồng, thực tế bên má trái còn y nguyên dấu tay, cả giận nói, “Nghiệt tử, còn không mau quỳ xuống tạ tội lão Vương phi và Nghiêu vương phi!”

Ông ta vụng trộm giương mắt nhìn hai người, khóe miệng Giác Thần biểu thị tủi hờn, nghe phụ thân gầm chỉ đành dịch chân lên, dường như không muốn quỳ xuống.

Huynh trưởng đứng bên người cậu ta bỗng nhiên nhẹ nhàng nâng chân, đá nhẹ một cước sau khuỷu chân cậu ta, cậu ta lập tức bị đá đến chân mềm nhũn, sau đó “Bịch” một tiếng quỳ xuống.

Đau quá!

Cậu ta giận dữ ngẩng đầu, nhìn huynh trưởng bên cạnh, đã thấy huynh ta điềm nhiên thu hồi chân như không có việc gì, ánh mắt bình thản nhìn thẳng, vốn không để ý đến cậu ta.

Động tác này cũng không nhỏ, lão Vương phi và Đoan Mộc Điềm đều nhìn họ, Đoan Mộc Điềm nhìn vị công tử kia, cảm thấy người này rất quen mặt, giống như đã gặp ở nơi nào đó.

Suy nghĩ một lát, nàng mới nhớ tới, không khỏi thốt ra: “Là huynh?”

Hắn sững sờ, ánh mắt vui vẻ, sau đó thở dài hành lễ với Đoan Mộc Điềm, nói: “Tại hạ Hình Diệc Văn, bái kiến Vương phi, lúc trước nhờ có vương phi cứu giúp mới có thể bảo vệ toàn thân, tại hạ vẫn chưa đến bái phỏng nói lời cảm tạ, kính xin Vương phi thứ tội.”

“Không cần phải khách khí, ta chỉ không thích nhìn thấy chuyện như vậy, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị mà thôi.”

Đây không phải là người nàng tiện tay cứu được một ngón tay từ Phượng Lâu lúc đi dùng cơm ở Khánh Tường lâu đó sao?

Nhìn thấy hắn, nàng lại nghĩ tới lúc trước Hoàng Thượng vừa tứ hôn, dường như Đức Phi còn từng nói về việc muốn đổ vụ xuân dược lên đầu người này, còn nói như thế cũng có thể cống hiến vì Tam điện hạ.

Lúc này gặp lại, lại nhìn công bộ Hình Thượng Thư, tâm tình của nàng bỗng nhiên quỷ dị khó hiệu.

Ngược lại là Hình Thượng Thư lại ngạc nhiên, nói: “Vương phi biết khuyển tử sao?”

Hình Diệc Văn nói với phụ thân hắn: “Mấy tháng trước con tới dùng cơm với bạn ở Khánh Tường lâu, vô tình ý đắc tội Phượng tổng quản, lúc ấy trùng hợp Vương phi đi cùng Phượng tổng quản, ra tay ngăn trở Phượng tổng quản mới khiến cho con miễn hình phạt đó, cũng chính một lần kia, con mới biết những người gọi là bạn tốt kia cũng chỉ là bạn nhậu mà thôi.”

Nghe những lời này của con trai, Hình Thượng Thư không khỏi ngơ người, lại nói, quả thật ông cũng không biết chuyện như vậy.

Hơn nửa năm trước, đứa con chỉ suốt ngày quần là áo lượt không làm chính sự này của ông lại bỗng dưng cải tà quy chính, ông còn cảm thấy kỳ lạ nhưng lúc hỏi chuyện gì xảy ra, hắn đều ngậm miệng không nói, sau đó quả đã không còn ra ngoài gây chuyện thị phi nữa, bắt đầu rất nghiêm túc học văn tập võ rồi. Ông từng muốn đi điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến cho đứa con này của ông đột nhiên cải tà quy chính, nhưng bởi vì sau đó đã xảy ra rất nhiều việc, bận rộn nên cũng chậm trễ việc đó, đến bây giờ cũng đã sắp quên.

Thì ra là công lao của Nghiêu vương phi ư?

Ông bỗng nhiên quay lại, cúi thấp người với Đoan Mộc Điềm.

Đây đúng là ân huệ lớn lao!

Cũng bởi vì nàng giúp con trai ông thoát khỏi tai họa, càng bởi vì nàng khiến cho nó cải tà quy chính, nếu không đúng là cả ngày tiểu tử này đều chỉ biết là gây chuyện thị phi!

Đoan Mộc Điềm sửng sốt, vội vàng nghiêng người né tránh, nói: “Hình Thượng Thư làm cái gì vậy? Đại lễ như thế, ta thật không nhận nổi.”

Hình Thượng Thư vẫn duy trì tư thế kia, nói: “Quận chúa và mẫu thân của ngài ân trọng như núi với gia đình ta, thế mà nghiệt tử này lại không biết tốt xấu, nhục mạ ân nhân, lão phu thật sự rất hổ thẹn!”

Đoan Mộc Điềm không biết, sở dĩ lúc trước công bộ Hình Thượng Thư vẫn đứng về phía phủ hữu tướng là vì Quân Tu Nhiễm chính là cháu ngoại của phủ hữu tướng, mà Đoan Mộc vương phủ dường như lại có quan hệ không tệ với phủ Hữu Tướng. Mà khi đó, Đoan Mộc vương phủ cũng không tham dự những tranh đoạt này, cũng không kéo bè kết phái, cho nên ông mới có thể bị phủ hữu tướng lôi kéo.

Đương nhiên, về điểm này cũng chỉ có ông tự biết, cho nên lúc ban đầu Đức Phi từng cho rằng mụ ta khống chế được Hình Thượng Thư, thật sự là mụ tự mình đa tình.

Hình Diệc Thư quỳ trên mặt đất, nhìn dáng vẻ kích động của phụ thân thì liền không hiểu, dần dần thu hồi tầm mắt bị huynh trưởng đá xuống quỳ, đôi mắt nhất thời ngơ ngác, sau đó quay đầu nhìn Đoan Mộc Điềm, nhìn cô gái mà chỉ mấy tháng trước thôi, lời đồn đại hẵng còn bay đầy trời, trước tiên là nói về dung nhan của nàng xấu như quỷ, còn nói dung mạo nàng như thiên tiên tuyệt sắc khuynh thành, còn nói nàng phản đạo cuồng vọng, bất nhân bất nghĩa bất hiếu.

Các loại lời đồn đại, toàn bộ người trong thiên hạ ai cũng biết.

Lúc này, người kia an vị tại trước mắt cậu ta, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt bình thản, nhạt nhẽo nhưng hơi lạnh lùng, giống kiểu người không nhiễm khói lửa nhân gian, lớn lên cũng nhìn rất đẹp, dường như còn xinh đẹp hơn tất cả những người cậu ta từng thấy, còn yêu nghiệt đẹp mắt hơn Phượng lâu!

Trong đôi mắt của nàng, cậu ta như không nhìn thấy gì, rồi lại giống như thấy được rất nhiều.

Cậu ta lại nghĩ tới hôm qua Ninh Mật lao tới tát mình một cái, lời nói phẫn uất, ánh mắt xem thường, cậu ta đột nhiên cảm thấy buồn khổ, chút hèn mọn, chút tự ti, sau đó cậu ta cúi đầu, nhìn chăm chăm mặt thảm.

“Tiểu tử không biết tốt xấu, nhục mạ ân nhân, thật sự là ý trời không dung, xin lão Vương phi, xin quận chúa trách phạt!”

Đoan Mộc Điềm nhìn cậu ta, ánh mắt bỗng nhiên lóe lên một cái, đứng lên đi đến trước mặt cậu ta, đưa tay kéo cậu ta đứng dậy, nói: “Trưa mai ta muốn đi ra ngoài, cậu đi cùng ta.”

Không phải hỏi thăm ý kiến của cậu ta mà là trực tiếp dùng ngữ khí khẳng định, nói một câu gần như là mệnh lệnh.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn nàng, đáp: “Vâng!”

“Tỷ cho cậu ta đi làm cái gì chứ? Vướng chân vướng tay!” Mâý tiểu tử chạy ùa vào, tới vây quanh bên người Đoan Mộc Điềm, khẽ lay  tay áo nàng, lườm Hình Diệc Thư một cái, bất mãn nói.

Đoan Mộc Điềm nhìn bọn họ hỏi: “Hôm nay không đi họcư?”

“Hôm qua có rất nhiều bạn học đánh nhau bị thương hôm nay không thể đi học, cho nên học đường cho nghỉ ba ngày.” Đoan Mộc Hồng hớn hở nói, nếu có lần sau cậu còn muốn đánh cho nhiều người bị thương hơn nữa, sau đó có thể nghỉ không cần đi học.

Thấy vậy, nàng không nén nổi mỉm cười, nhéo khuôn mặt lạnh buốt vì đứng ngoài cửa lâu.

Ngày thứ hai, trời vừa sáng, có người rảnh rỗi bắt đầu đi chợ phiên Nam Thành, muốn chiếm một vị trí tốt, đợi Đoan Mộc Điềm tới gần giữa trưa, liếc nhìn lại đã thấy đầy những người.

Bọn họ đều hưng phấn nghị luận, hiển nhiên chuyện sắp xảy ra hôm nay rất mới lạ với họ, thế cho nên ai nấy đều vui vẻ không thôi.

Vào phiên chợ, thường ngày sẽ có rất nhiều người bán hàng rong ở chỗ này, hôm nay toàn bộ đều biến mất không thấy bóng dáng, vốn không có chỗ để chứa quầy hàng của bọn họ.

Đã đến giữa trưa, đoàn người phía trước bỗng nhiên bạo động, hấp dẫn đoàn người phía sau ngẩng đầu, họ liền nhìn thấy trên đài bình thường sẽ diễn ra một số trò hay nay lại xuất hiện một đám người, đi đầu là hai người đứng sóng vai, một người mặc cẩm bào màu tím, đôi mắt tím yêu nghiệt, thắt lưng ngọc thạch, tao nhã vạn phần, một người mặc áo thanh lam, thanh lãnh thanh tú, dáng người thướt tha, đẹp tựa thiên tiên.

Phía sau còn có mấy người đi theo, nhưng bọn họ chỉ xuất hiện trong tích tắc, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, tất cả mọi người chỉ thấy hai người nắm tay sóng vai nhau mà đứng.

Đó là Tam điện hạ và Vương phi! Bọn họ đứng ở trên đài, trước mặt bọn họ là rào chắn đỏ.

Mọi người đang hỗn loạn bỗng nhiên yên tĩnh, rồi sau đó lại náo động không thôi, dân chúng nhất loạt quỳ xuống hành lễ, hô to: “Bái kiến Tam điện hạ, bái kiến Vương phi nương nương!”

Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm nhìn khoảng sân đen đặc đầu người bên người, lại di chuyển một bước, sau lưng liền có người theo sát xuống, khẩn trương đề phòng.

Bây giờ đứng ở nơi này vạn người chú ý, cũng không an toàn, việc hôm nay có thể là lợi thế với đám địch nhân, nói không chừng chúng sẽ đột nhiên xông ra từ góc nào đó cũng nên.

Hôm nay thời tiết hiếm khi tốt, tuyết rơi nhiều ngày cuối cùng cũng ngừng, ánh mặt trời cũng chiếu xuống phá tan tầng mây dày đặc, chiếu lên người ấm áp.

Phía dưới dân chúng được miễn lễ đã đứng lên, mọi người đều ngẩng đầu nhìn hai người trên đài cao, đột nhiên vô cùng yên tĩnh.

Đoan Mộc Điềm đứng đó, cuối cùng cũng mở miệng.

Giọng nàng nhỏ nhưng ẩn chứa nội lực, truyền xa ra ngoài, để cho dân chúng dù đứng ở phía xa cũng có thể nghe được rõ giọng nàng.

Nàng nói: “Có thể thấy có nhiều người như vậy xuất hiện ở đây, ta rất vinh hạnh.”

Nàng nói: ” Tòng Long quân ở phương Bắc đã phá được Thanh Già Quan của Liên Nhạc, khiến đối phương cuối cùng cũng đã nhượng bộ, đồng ý thả mẫu thân của ta về nhà, đây vốn là thiên chuyện vô cùng tốt, ít nhất là tốt đối với Đoan Mộc vương phủ, đối với phủ đế sư, đối với ta và cha ta, ca ca ta mà nói, đây càng là điều vô cùng tốt. Nhưng mà trong triều và dân gian lại  xuất hiện rất nhiều lời đồn đãi vì việc này, nói mẫu thân của ta hại nước hại dân, là kẻ gây tai hoạ, nói cha ta vì một người phụ nữ mà buông tha cho thời cơ tốt để tiếp tục tiến công, quả thực là đánh mất danh dự của một tướng quân!”

Nàng nói: “Mẫu thân của ta từng tung hoành sa trường bằng thân nữ tử, lĩnh quân tác chiến, bảo vệ đất Cương Vệ vì Đại Viêm, kiến công lập nghiệp, thủ hộ Đại Viêm ngàn vạn dân chúng không đến mức trôi giạt khắp nơi. Bà cũng từng tạo phúc cho dân, chư vị ở đây có bao nhiêu người trực tiếp hoặc gián tiếp được nhận ân huệ của bà? Rất nhiều năm trước, bà được mọi người ca tụng là nữ tử hiếm thấy, có bao nhiêu người mang ơn bà?”

Nàng nói: “Bây giờ mẫu thân của ta bị nhốt hơn mười bảy năm, bà cũng chỉ muốn về nhà mà thôi, vậy mà tất cả công lao của bà đã biến mất không thấy, đảo mắt một cái liền trở thành kẻ gây tai hoạ trong miệng các người. Cha ta cũng chỉ muốn cứu thê tử trở về để bù đắp cho bà những ngày qua đã gặp trắc trở mà thôi, làm sai chỗ nào để khiến các người chửi rủa vũ nhục, dùng ngôn ngữ công kích?”

Nàng nói: “Mẫu thân của ta chính là nữ chủ nhân của Đoan Mộc vương phủ, chính là nữ tử có công danh hiển hách hiếm thấy ở Đại Viêm, bà bị địch quốc bắt nhốt, chẳng lẽ nên trơ mắt nhìn bà gặp trắc trở mà không đi cứu bà ư? Các người lại bởi vì cha ta xuất binh giải cứu mẫu thân của ta, mà biến bà thành kẻ gây tai họa, tại sao các ngườii lại nhẫn tâm như vậy, lương tâm của các ngườii ở đâu, liệu các người có thể an ổn mà ngủ sao?”

Nàng nói: “Chư vị ở đây, ai mà không có cha mẹ, vợ con? Nếu bây giờ rơi vào tay địch là những người kia, là mẫu thân của ta và ca ca, là thê tử của cha ta, là con gái duy nhất của ngoại tổ phụ mẫu, là em gái ruột cậu ngoại ta, là tổ mẫu con dâu ta, là người phụng lệnh vì các người, làm rất nhiều vì các người, các người thử hỏi lương tâm mình xem, rốt cuộc bọn ta có nên đi cứu bà hay không? Có nên liều lĩnh hết sức mình đi cứu bà không?”

Nàng nói: “Các người có thể đã quên chiến công của bà, đã quên ân huệ của bà, còn hóa thân thành người chửi rủa vũ nhục vô tình công kích bà, có thể quấy nhiễu việc bà về nhà, quấy nhiễu tâm nguyện đoàn tụ của bà và thân nhân, ta lại không thể quên, đó là mẫu thân của ta, mẹ ruột của ta, cha ta cũng chưa từng quên, đó là người mà ông dành tình yêu chân thành nhất suốt đời!”

Nàng nói: “Các người trắng trợn nhục mạ mẫu thân của ta là kẻ gây tai hoạ, mắng chửi cha ta không xứng là một tướng quân, lương tâm của các người còn ở đó hay không?”

Hầu hết dân chúng cả thành đều tụ tập ở đây, lúc đầu còn hơi ồn ào, về sau đã chỉ còn thảo luận nho nhỏ, cho tới bây giờ, ngàn vạn người đứng ở nơi đó lại lặng ngắt như tờ.

Giọng nói của Đoan Mộc Điềm không nặng nề không nghiệt ngã, cũng không phẫn uất, không oán hận, thậm chí giọng nói vẫn đều đều, yên ắng như thế, thậm chí là cảm giác lạnh lùng bao trùm lấy họ, lại ngăn cách độ ấm của ánh mặt trời, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy lành lạnh trong lòng, sau đó bắt đầu mâu thuẫn từ tận đáy lòng.

Vạn người tụ lại đây, lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng một người, giọng nói thanh lãnh, lãnh đạm, lại khắc sâu vào lòng bọn họ.

Đoan Mộc Vương phi từng lập bao nhiêu công lao chứ, cuối cùng lại không được về nhà, không được đoàn tụ với con cái, kết quả lại trở thành kẻ hại nước hại dân kẻ gây tai hoạ?

Sao các người có thể nhẫn tâm như vậy, lương tâm của các người ở đâu, các người có thể an ổn ngủ say sao?

Chẳng biết tự lúc nào, Đoan Mộc Điềm đã không còn tiếp tục nói nữa, nhưng dân chúng đầy đất lại ngẩng đầu ngơ ngác nhìn nàng, dường như nhất thời vẫn chưa trì hoãn được rung động này.

Sau đó không biết cụ thể là từ đâu, tiếng hô vang dần dần nổ ra.

Đoan Mộc Điềm đứng trên đài, thấy vậy bèn híp mắt, sau đó nàng khẽ cong môi, nhẹ nhàng mỉm cười.

Mẫu thân, con nhất định sẽ quét sạch tất cả chướng ngại và cản trở, chờ mẹ trở về!