Yêu Một Kẻ Ngốc

Chương 121




Tuy vườn rau của ông Giản không lắp điều hòa nhưng vẫn là nơi để giải khuây tốt. Nơi được che bóng nhiều, gió thổi cũng mát, giữa trời hè nắng chang chang đứng trong sân mà không thấy nóng.

Giản Tùy Anh và Lý Ngọc đi dạo một vòng quanh đất trồng rau. Hắn chỉ vào cải thảo mới thành hình rồi gọi ông nội mình, “Ông nội ơi, đây là rau gì của ông đó, cải thảo mà sao thân ngắn vầy.”

Ông cụ mắng: “Bảo cháu đến làm việc mà cháu đi bới móc thế này à, làm việc đi!”

Chiếc găng tay bị ném qua suýt tí nữa là đụng mặt hắn. Hắn nhận cái găng tay, dời từng gốc cây rau mà hắn không nhận ra nổi đến mảnh vườn khác theo chỉ thị.

Hắn và Lý Ngọc bận bịu trong vườn cả chiều, đến tối khi ăn cơm thì mệt tới nỗi eo không thẳng nổi nữa.

Ông nội Lý Ngọc ở đây cả ngày, nom cực kỳ thích môi trường nơi đây, bèn không khỏi khen “Chỗ này của ông tuyệt đấy, chỗ này của ông hay đấy”, sau đó đương nhiên tối đến cả đám đều ngủ lại.

Giản Tùy Anh và Lý Ngọc vẫn ở phòng của hắn, còn nhớ hai năm trước khi hai người đến chỗ của ông nội hắn lần đầu tiên, cả hai cũng ngủ cùng một phòng, chẳng qua tình hình lúc đó toàn là mùi thuốc súng thôi.

Giản Tùy Anh tắm táp xong thì không lau người, mặc mỗi chiếc quần cộc nằm trên giường hóng gió, bọt nước trên người bị gió thổi qua nên rất mát.

Lý Ngọc tắm xong đi ra, vừa thấy hắn như vậy thì nhíu mày, “Anh cứ nằm thế sẽ dễ cảm lắm.”

Giản Tùy Anh híp mắt hưởng thụ gió mát, bâng quơ đáp, “Không đâu, sức khỏe anh tốt lắm.”

Lý Ngọc bò lên giường, ném khăn tắm lên giường Giản Tùy Anh, rồi lau nước trên người hắn từng chút một.

Giản Tùy Anh nằm sung sướng, bên tai truyền đến giọng Lý Ngọc kèm tiếng gió, “Anh còn nhớ tối hôm mình ngủ trong căn phòng này lần đầu không?”

Giản Tùy Anh nhoẻn miệng cười, “Thôi, đêm hôm đó em giữ zin ghê lắm, chúng mình ‘ngủ’ bao giờ.”

Lý Ngọc nói đầy vô tội, “Chẳng phải khi đó em bị anh dọa hả?”

“Hừ, em không ngờ chứ, rằng cuối cùng vẫn rơi vào tay anh thôi.”

Lý Ngọc nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, lòng thấy ngứa ngáy, bèn cúi đầu hôn lên môi Giản Tùy Anh, “Đúng là không ngờ thật.”

“Gì đâu mà em không ngờ được. Anh mà muốn thì trên thế giới này không có ai chống lại sức quyến rũ của anh được đâu.” Giản Tùy Anh nhếch miệng đầy đắc ý, trở mình, “Lau cả lưng nữa.”

Lý Ngọc mơn trớn cơ thể rắn rỏi và chắc nịch đằng sau lưng hắn, “Lưng đã khô từ lâu rồi.”

Giản Tùy Anh thấy hơi buồn ngủ, bèn nhắm mắt lại hừ hừ mãi, “Mai dẫn em đi câu cá.”

“Được.”

“À, đúng rồi, sao dạo này không thấy em mặc đồ thể thao nữa? Chẳng phải đó là đồ em thích mặc nhất à?”

“Thì không phải anh chê em quê mùa à?” Ngón tay Lý Ngọc chầm chậm trượt từ đường cong cột sống của hắn xuống dưới, làn da căng mịn phản xạ thứ màu sắc quyến rũ và khỏe khoắn dưới ánh đèn.

Giản Tùy Anh ‘hừ’ rồi nói: “Không phải anh nói mặc đồ thể thao là quê, mà do em cứ hay mặc hoài, lại không phải học sinh tiểu học, chẳng chăm chút gì cả.”

“Em chưa từng tốn công nghĩ về phương diện này mà, sau này anh bảo em mặc gì em mặc nấy là được.”

Giản Tùy Anh bắt lấy bàn tay sắp lẻn vào chiếc quần cộc của mình, trở mình rất nhanh, nhào lên người cậu, cười tà: “Thật ra thi thoảng anh cũng rất thích nhìn em mặc đồ thể thao, trông non choẹt.”

Lý Ngọc nói một cách bất đắc dĩ: “Em không hiểu cái vụ theo mốt như anh đâu, sao đàn ông con trai lại phải phí thời gian vào việc ăn mặc vậy chứ.”

Giản Tùy Anh đè cánh tay cậu, cắn bờ môi cậu, “Thì chứng tỏ là em vẫn… chưa đủ gay… Nhưng mà, em mặc gì cũng đẹp cả, không mặc còn đẹp hơn.”

Giản Tùy Anh nâng mặt cậu lên, trao nụ hôn lên đôi cánh hoa mềm mại kia một cách tỉ mẩn. Một bàn tay len lỏi vào lồng ngực cậu, ve vuốt cơ ngực căng phồng.

Bàn tay Lý Ngọc du di nơi eo hắn, dục vọng cuồn cuộn.

Giản Tùy Anh hôn được một lúc thì thở dốc và rời đi, sau đó nhìn chằm chặp vào đôi mắt Lý Ngọc, “Hôm nay bố đây đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”

Lý Ngọc nhìn hắn hai giây, ôm đầu hắn rồi lại hôn nồng nhiệt.

Trước đây, đối với chuyện có thể đè Lý Ngọc, Giản Tùy Anh đã từng tưởng tượng ra rất nhiều tình huống. Hắn đã từng nghĩ đến chuyện cưỡng bức, đút thuốc, bức ép và dụ dỗ, chẳng vụ nào là bình thường cả, thế nên trong cảm tưởng của hắn, khi chuyện này xảy ra, tất sẽ gây ra ảnh hưởng khôn lường đối với cả hai, song đến lúc hai bên thật sự anh tình tôi nguyện, nó lại xảy đến một cách rất đỗi tự nhiên.

Lý Ngọc nhắm mắt lại, vì đau mà mặt hơi vặn vẹo, song không hề hé răng nửa lời. Giản Tùy Anh moi hết tất cả sự kiên nhẫn và dịu dàng của mình để hoàn toàn chiếm lấy người hắn thích nhất một cách chậm rãi, và vẹn nguyên.

Cái cảm giác này, dù là thể xác hay tâm lý đều rất khó miêu tả. Hắn đã từng đợi chờ cảm giác chinh phục này rồi, song khi nó càng nhiều thêm, thì trở thành cảm giác thỏa mãn đúng nghĩa. Vào khoảnh khắc này đây, hắn cảm thấy hắn và Lý Ngọc thực sự gần nhau, tim kề tim, không hề ngăn cách. Tất cả mọi tổn thương từng nếm trải, đều giúp hắn dũng đảm đối mặt, cũng để hắn không e ngại tương lai.

Hắn nghĩ, hắn có thể nắm người này trong tay mình, cũng có thể nắm giữ tình cảm của bọn họ trong tay. Giản Tùy Anh hắn không phải sợ ‘mất’, hắn nên tin tưởng vào bản thân, tin rằng mình là có một không hai, chẳng ai bằng lòng rời khỏi hắn.

Sáng hôm sau, hai người ăn sáng, bảo người ta chuẩn bị thuyền, họ đi ra hồ ở hậu viện để câu cá.

Giản Tùy Anh vừa trông thấy Lý Ngọc thì cười rất mờ ám, nom nét mặt thỏa mãn lắm.

Cuối cùng Lý Ngọc cũng bị hắn nhìn mà dở khóc dở cười, “Cái biểu cảm này của anh cứ như lưu manh vậy, đủ rồi đó.”

Giản Tùy Anh véo cái mặt non choẹt của cậu, cười phớ lớ đi móc con giun.

Một khi đàn ông đã có gian tình thì tình cảm sẽ tức khắc thăng hoa. Tuần trước, Giản Tùy Anh còn đối xử khá là thờ ơ với Lý Ngọc, giờ hai người lại hạnh phúc như thể mối tình đầu. Lý Ngọc nghĩ về tối qua, không vào hang cọp, sao bắt được cọp con, cũng đáng.

Giản Tùy Anh móc mồi câu nên tay toàn bùn, Lý Ngọc mở túi thức ăn họ mang đến, gắp miếng thịt bò sợi đút vào miệng hắn.

Giản Tùy Anh vừa ăn vừa không để nhàn cái miệng, “Nếm được sự cừ khôi của anh chưa, anh đã bảo để em thử phát là đảm bảo em nhớ mãi không thôi luôn mà.”

Lý Ngọc vỗ mông hắn, “Chỗ này của anh làm em nhớ mãi không thôi hơn.”

Giản Tùy Anh thả mồi câu vào nước, ‘hừ’ nói: “Bố đây là mỹ nam hàng xịn, chỗ nào cũng làm người ta phải nhớ nhung.”

Lý Ngọc bật cười ngồi bên cạnh hắn, đẩy vai hắn, khẽ thủ thỉ: “Anh Giản này, mình dọn sang ở với nhau đi.”

Giản Tùy Anh đung đưa đôi chân gác trên thuyền, nhìn chằm chằm vào mặt hồ lấp lánh ánh nắng, không ừ hử gì.

“Việc nhà em bao hết, còn hầu hạ anh tốt nữa, chúng mình sống với nhau đi anh.”

Giản Tùy Anh ‘chậc’ một tiếng, “Anh cảm thấy hai đứa mình cũng không hợp để sống chung đâu, thể nào cũng cãi cọ thôi.”

“Thì sau này em nhường anh không được à?”

“Ai nhường ai cơ, ai đúng ai sai còn chưa chắc đâu.”

“Thì anh đúng hết.”

“Gì mà cứ phải nằng nặc đòi sống chung bên nhau vậy?”

Lý Ngọc nhìn hắn, nghĩ thầm, không trông anh thật kĩ thì ai biết anh có thể quay đầu tìm kẻ khác hay không, ngoài miệng lại nói, “Em muốn chăm nom anh, muốn ngày nào cũng được thấy anh.”

Giản Tùy Anh cố nhịn cười, “Anh nghĩ chút đã.”

“Với cả, em đưa hết tiền cho anh rồi, cứ thế thì khách sạn sẽ đuổi cổ em ra ngoài mất, em sẽ không có nơi ở.”

“Vớ vẩn, ngay cả tiền ở khách sạn mà cũng không có á.”

Lý Ngọc vét túi tiền một cách đáng thương, “Không có thật mà, đưa anh cả rồi.”

Giản Tùy Anh nhìn Lý Ngọc, trên gương mặt xinh trai như bạch ngọc nọ toàn là nỗi mong mỏi đầy chân thành. Trái tim hắn đập thình thịch, hắn cười nói: “Được thôi, anh không thể nhìn em ngủ ngoài đầu đường xó chợ được, về rồi chúng mình tìm một căn nhé.”

Lý Ngọc mặt mày hớn ha hớn hở mà hôn hắn, “Thật ra căn nhà mình ở trước đây cũng không tệ, tiện đi lại, cũng gần công ty và trường nữa. Hai đứa mình tiết kiệm tí tiền, sửa sang lại nhé.”

Giản Tùy Anh ngẫm nghĩ, “Cũng được, anh cũng ở đó suốt bảy, tám năm rồi, cũng vừa lúc thay hình đổi dáng thôi.”

Lý Ngọc rướn cổ lên đầu vai hắn, liếm lỗ tai rồi khe khẽ thở ra, nói một cách mập mờ, “Đổi sang một cái giường siêu lớn, phải là cái rắn chắc nhất ấy.”

Giản Tùy Anh thấy ngưa ngứa, rụt cổ lại thì bị Lý Ngọc tóm lấy cằm ngay, hôn tiếp.

Hai người còn chưa câu được con cá nào mà Lý Ngọc đã đè hắn xuống, bắt đầu giở trò rồi.

Đương lúc được hôn đến là đê mê, Giản Tùy Anh nói một đằng nghĩ một nẻo, “Chơi ngoài trời à, không hay lắm đâu.”

Lý Ngọc thở dốc, ghé vào tai hắn thủ thỉ, “Chẳng phải anh thích kích thích à…”

Giản Tùy Anh thích kích thích thật, nói xong câu đó thì vứt phăng lòng thẹn thùng vốn đã mỏng manh ra sau đầu, cả thể xác lẫn tâm hồn đều vùi vào chuyện mây mưa.

Non sông tươi đẹp, trời xanh nắng ấm, một màn triền miên hết sức dịu dàng trên chiếc thuyền nhỏ dập dềnh, thật sự khiến người ta phải nhớ mãi không thôi.