Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 57




Bài hát phát lặp đi lặp lại, dường như Ôn Địch không có ý kiến gì về bài hát anh bật.

Nghiêm Hạ Vũ bỗng để đũa xuống, cầm điện thoại đứng dậy.

Ôn Địch ngẩng đầu nhìn anh, nhưng cũng không hỏi anh định làm gì.

Nghiêm Hạ Vũ vào trong phòng ngủ, để di động lên tủ đầu giường.

Tiếng bài hát vọng ra từ trong phòng ngủ trở thành nhạc nền, không ảnh hưởng họ nói chuyện phiếm với nhau.

Cho dù không nói chuyện phiếm, cũng không đến nỗi lúng túng vì quá im lặng.

Anh giữ bầu không khí trong một phạm vi dễ chịu, thoải mái.

Ôn Địch thấy thịt bò trong bát anh không còn nhiều, cô thả thịt dê vào nồi.

Nghiêm Hạ Vũ lấy muôi, múc vài muôi canh nóng chan vào bát của cô, cô ăn chậm, đồ ăn để lâu bị lạnh, trước đây anh cũng hay múc nước dùng làm nóng đồ ăn cho cô, đảm bảo đồ ăn của cô luôn nóng hổi.

“Nồi lẩu này là anh đặt à?” Ôn Địch lên tiếng.

Bởi vì từ nước chấm đến đồ ăn đều là thứ cô thích, những thứ cô không thích không hề xuất hiện ở đây. Tính Tần Tỉnh qua loa, anh ta vốn không thể nào nhớ được cô thích ăn gì, không thích ăn gì.

Cho nên chỉ có một khả năng là anh mượn tên Tần Tỉnh để lên đơn hàng.

Nghiêm Hạ Vũ để muôi sang một bên, nói: “Không thể xem như vậy được. Tần Tỉnh hỏi anh xem em thích ăn gì, anh liệt kê cho anh ta một bản danh sách.”

Ôn Địch “ồ” một tiếng, giơ cốc giấy đựng đồ uống để bên cạnh lên, làm động tác cụng ly với anh, cô không nói gì, chỉ ngửa đầu uống đồ uống.

Nghiêm Hạ Vũ mải nhìn cô, quên uống đồ uống của mình.

“Nhìn tôi làm gì, dùng bữa đi chứ.”

“Nghỉ một lát rồi ăn tiếp.” Nghiêm Hạ Vũ rút khăn giấy đưa cho cô.

Ôn Địch thoáng khựng lại, nhận tờ khăn giấy, chấm chấm khóe môi, khóe môi cô dính một chút nước trái cây.

Mùi lẩu trong phòng quá nồng, Nghiêm Hạ Vũ đi mở cửa sổ ban công cho thoáng khí.

Cổng sân để mở, có một đứa bé đứng giữ cửa, một chiếc xe điện chạy từ ngoài vào.

Là một gia đình khác chung sân, nhà ba người, ở dưới tầng một, gian nhà trệt ở bên cạnh cũng là của họ, chuyên dùng để nấu ăn và chứa ít đồ lặt vặt.

Hàng xóm lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, nhiệt tình chào hỏi: “Chuyển tới rồi à?”

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Chưa, còn đang đặt mua đồ dùng trong nhà.”

“Ồ, vậy cũng sắp rồi.” Hàng xóm dừng xe điện xong, quay đầu gọi đứa bé vào nhà.

Anh nghe chủ thuê nhà nói, nhà hàng xóm dưới tầng họ Hoàng, hai vợ chồng đều làm việc ở một nhà máy trong khu quy hoạch, đi sớm về khuya, năm nay con trai đã học lớp hai.

Nghiêm Hạ Vũ không vội vào nhà, anh đứng ở ban công một lúc lâu, chờ Ôn Địch chậm rãi ăn hết thịt bò trong bát.

Đèn căn nhà trệt dưới tầng bật sáng, từ góc đứng của anh vừa khéo có thể nhìn thấy ngọn đèn vàng gắn trên tường tỏa sáng khắp căn phòng.

Ánh sáng lọt qua khe cửa chui ra ngoài, hắt một vệt chéo trước cửa của căn nhà trệt.

Trước bếp lò phía sau cửa sổ, anh Hoàng đeo tạp dề bắt tay vào làm cơm tối.

Cửa sổ dưới tầng ở bên dưới ban công có lẽ không đóng, anh nghe thấy tiếng bé trai đọc thuộc lòng bài khóa.

Đây là cuộc sống anh chưa từng trải qua.

Đơn giản.

Khiến người ta thấy yên lòng.

Chẳng bao lâu sau, cánh cổng sắt “cót két” một tiếng bị đẩy từ ngoài vào, thêm một chiếc xe điện khác lóe đèn chạy vào đây, chắc là chị Hoàng đi làm về.

“Mẹ ơi!”

“Ôi, đã làm xong bài tập chưa?”

“Xong rồi ạ, con đang học thuộc bài khóa.”

“Ngoan lắm.”

Ban công chỗ anh sáng đèn, chị Hoàng cũng nhìn thấy anh.

Hai vợ chồng này đến câu chào hỏi cũng không khác nhau là bao: “Tới ở rồi à?”

Nghiêm Hạ Vũ: “Chưa, vẫn chưa sửa sang xong.”

Chị Hoàng cởi mũ bảo hiểm, vừa sạc điện cho hai chiếc xe vừa nói chuyện với anh: “Buổi sáng, chị với chồng thường xuyên ra ngoài sớm, cái cổng sắt này kêu hơi lớn tiếng một chút, lỡ như có làm phiền giấc ngủ của nhà em thì mong bọn em thông cảm chút nhé.”

“Không sao, bình thường bọn em không ở đây.”

Chị Hoàng hiểu ra: “Mua nhà gần trường cho con phải không?”

Nghiêm Hạ Vũ: “...”

Anh đáp ậm ờ.

Chị Hoàng hỏi: “Bé nhà em là trai hay gái? Mấy tuổi rồi?”

Nghiêm Hạ Vũ: “... Con gái, năm tuổi.”

“Ồ, thế thì cũng sắp lên tiểu học rồi.”

Chị Hoàng xách mũ bảo hiểm và túi đi vào nhà, khoảnh sân yên tĩnh trở lại.

Lúc này Ôn Địch đi ra: “Không biết là anh còn có một cô con gái năm tuổi đấy.”

Nghiêm Hạ Vũ nghe hiểu ý trào phúng, anh đáp: “Là Ôn Ôn.”

Ôn Ôn xinh xắn năm nay năm tuổi.

Từng gọi anh là cha, vậy thì đó là con gái anh.

Vừa rồi Ôn Địch đã đoán được cô con gái mà anh nói là Ôn Ôn: “Ôn Ôn không có quan hệ gì với anh hết.”

“Anh cảm thấy có là được.”

Ôn Địch nhìn anh một cái.

Nghiêm Hạ Vũ chuyển chủ đề, bảo cô nhìn căn nhà trệt dưới sân và những nhà xung quanh.

Ôn Địch thò người ra ngoài cửa sổ, chỗ này là khu nhà cũ nhất của Giang Thành, phần lớn là nhà một tầng, ban ngày trông đơn điệu, dưới bóng đêm, nhà nhà sáng đèn.

Nghiêm Hạ Vũ tắt đèn ở ban công để ngắm cảnh đêm cho đẹp hơn.

Phía căn nhà trệt vang lên tiếng xào nấu, kêu “xèo xèo” trong chảo dầu.

Không ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nhưng cảm giác rất ngon.

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Không biết là món gì.”

Ôn Địch: “Có lẽ là khoai tây bào sợi xào giấm.”

Nghiêm Hạ Vũ cười: “Em muốn ăn món này à?”

Ôn Địch lắc đầu, nhoài người lên bệ cửa sổ nhìn xa xăm.

Anh nhìn gò má của cô, biếng nhác, dịu dàng.

Có một thoáng, anh muốn cúi đầu hôn cô một cái nhưng cố gắng kiềm chế.

“Vào nhà ăn lẩu thôi.” Anh quay về phòng khách, vớt đồ nhúng lẩu đã chín ra khỏi nồi.

Bữa lẩu này ăn hết hơn hai tiếng đồng hồ, Ôn Địch ăn thỏa thích tất cả đồ ăn. Ngoại trừ ăn với người nhà ra, chỉ có ăn cơm với Nghiêm Hạ Vũ là cô có thể ăn no mà không hề thấy bất kỳ áp lực gì trong lòng.

Ăn cơm với những người khác, tuy họ không giục cô nhưng trong tiềm thức, tự cô vẫn luôn giục mình phải ăn nhanh lên, thực sự không ăn nhanh nổi thì đành phải ăn ít lại.

Ăn một miếng cơm phải nhai ít nhất ba mươi lần đã là thói quen từ nhỏ của cô, sau này trở thành một điều nhất định phải làm, không làm sẽ khó chịu. Lúc nhỏ hay cố ý đếm xem đã nhai được bao nhiêu lần, sau đó không cần nữa, cơ bắp và tế bào tự có trí nhớ riêng của chúng, nếu chỉ nhai sơ sơ mười mấy cái đã vội nuốt xuống thì dạ dày sẽ thấy khó chịu, Tần Tỉnh nói đó là do ảnh hưởng của tâm lý.

Cũng có thể.

Nhưng quả thực nếu ăn nhanh không nhai đủ số lần thì dạ dày sẽ không được dễ chịu.

Ăn xong, Nghiêm Hạ Vũ rửa sạch nồi, xách rác rưởi, đồ ăn thừa xuống dưới nhà.

Ôn Địch khóa cửa, đi theo sau anh.

Hai người mang theo mùi lẩu ám đầy người rời khỏi khu đô thị cũ nhuốm đầy hương vị cuộc sống.

- -

Tuần thứ hai sau khi [ Mặt trái dục vọng ] chuyển địa điểm quay phim tới Giang Thành thì bắt đầu quay các cảnh diễn ở biệt thự.

Nhóm Tần Tỉnh và Chu Minh Khiêm không thuê phòng ở khách sạn mà vẫn luôn ở trong biệt thự, Ôn Địch cảm thấy bất tiện nên chưa đến xem lần nào.

Hôm nay địa điểm quay ở đây nên cô mới tới xem một chút.

Khu biệt thự hầu như đều giống nhau, Ôn Địch không mấy để ý, cho tới khi nhìn thấy bộ câu đối tết dán ở cửa chính.

“Tần Tỉnh!”

“Đến ngay đây, đến ngay đây.”

Tần Tỉnh đang hút thuốc lá ngoài sân, dụi tắt đầu điếu thuốc lá xuống khối đá.

“Sao vậy?” Anh ta sải bước lại gần.

Ôn Địch nhìn anh ta chằm chằm: “Biệt thự là của ai?”

Tần Tỉnh chớp mắt mấy cái: “Chủ thuê nhà.”

“Chủ thuê nhà là ai?”

“Để tôi nghĩ đã. Hình như họ Nghiêm, trùng họ với anh Nghiêm.”

“Hì” một tiếng, Tần Tỉnh bật cười.

Anh ta khai ra hết, kể lại toàn bộ chuyện về ngôi nhà.

Anh ta thuê biệt thự của Nghiêm Hạ Vũ vì thấy phù hợp: “Chu Minh Khiêm xem video tôi quay xong cũng nói là được, chuyện không chắc chắn chúng tôi không làm. Hơn nữa, hiện giờ anh Nghiêm muốn gặp cô còn cần phải dựa vào một ngôi nhà hay sao?”

Ôn Địch thấy căn nhà quả thực khá sát với kịch bản nên không tính toán với anh ta.

Cô biết rõ Nghiêm Hạ Vũ có ý đồ gì, anh muốn nghĩ cách nhét đồ của anh vào trong phim truyền hình của cô. Đợi đến khi phim được phát sóng, nếu là cảnh có biệt thự của anh thì anh sẽ xem đi xem lại nhiều lần.

Tần Tỉnh nhìn quanh nhà một vòng, không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt khiến Ôn Địch đoán ra được đây là nhà của Nghiêm Hạ Vũ.

“Cô dựa vào đâu đoán ra?”

Ôn Địch chỉ câu đối tết trên cửa: “Do tôi viết.”

“Ghê thật, thế này thì đúng là nghề biên kịch đã cản bước sự nghiệp của bậc thầy thư pháp rồi.”

“Nịnh bợ tiếp nữa đi.”

Tần Tỉnh cười.

Mấy cảnh diễn buổi sáng ghi hình xong, Ôn Địch tới tìm Doãn Tử Vu.

Cảnh vừa quay là cảnh diễn chung giữa Doãn Tử Vu và Đàm Mạc Hành, phân đoạn tình cảm hai người tan vỡ, Đàm Mạc Hành đã rời đi, trong phòng chỉ còn Doãn Tử Vu.

Sau khi hô cắt, Doãn Tử Vu vẫn tiếp tục khóc, chưa kịp thoát vai.

Đàm Mạc Hành thấy cô ấy khóc đỏ mắt bèn vào nhà vệ sinh vắt một chiếc khăn ấm cho cô ấy: “Còn khóc tiếp thì cảnh buổi chiều không thể quay được đâu.”

Doãn Tử Vu ngồi dưới ghế lười, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đôi mắt rưng rưng lệ, cô ấy chất vấn Đàm Mạc Hành: “Tại sao anh phải đi?”

Đàm Mạc Hành bất đắc dĩ thở dài trong lòng, trong phim anh ta là người vứt bỏ cô ấy.

Anh ta ngồi xổm xuống trước người Doãn Tử Vu, vỗ vai, an ủi cô ấy: “Không phải không đi đây sao.”

“Nhưng anh đã đi rồi.” Doãn Tử Vu nghẹn ngào, khóc như mưa, vùi mặt vào đầu gối, khóc không dừng lại nổi, vai cũng rung rung theo.

Cố Hằng ném cho Đàm Mạc Hành vài túi đồ ăn vặt, ra hiệu anh ta đưa chúng cho Doãn Tử Vu.

Doãn Tử Vu vẫn không ngẩng đầu lên, đắm chìm trong nỗi buồn của nhân vật trong phim.

Đàm Mạc Hành thử nhét đồ ăn vào tay cô ấy nhưng bị cô ấy bất ngờ đẩy ra.

Anh ta ngồi xổm, trọng tâm không vững, bị xô ngã ngồi xuống sàn nhà.

Trợ lý của Doãn Tử Vu vội vàng chạy tới, lúc Doãn Tử Vu chưa thoát vai không thích bị người khác làm phiền, Đàm Mạc Hành không biết.

Cô ấy nói nhỏ lời xin lỗi: “Xin lỗi thầy Đàm.”

“Không sao.” Đàm Mạc Hành đứng dậy, phủi quần áo mấy cái, để lại một gói quà vặt, còn lại ném trả cho Cố Hằng.

Vai nam chính của anh ta có rất nhiều cảnh diễn chung với vai nam phụ của Cố Hằng, còn nhiều cảnh diễn chung hơn cả với vai nữ chính của Doãn Tử Vu.

Tiếp xúc với Cố Hằng hơn năm tháng, mặc dù hai người vẫn không nói chuyện nhiều với nhau nhưng đã thân quen hơn khá nhiều so với lúc mới gia nhập đoàn phim.

Ôn Địch tới, chào hỏi xong, ngồi xuống bên cạnh Doãn Tử Vu.

Doãn Tử Vu ôm cô khóc tiếp một lúc mới khóc ra hết buồn bã trong lòng, nước mắt khóc cạn, người mệt mỏi, cô ấy ngửa đầu ngả lưng dựa vào ghế lười, thở dài một tiếng.

“Ôi mẹ ơi, bà chủ Ôn à, cảnh phim này chị viết cảm động quá, em thấy còn buồn hơn cả lúc chính em thất tình nữa.”

Chu Minh Khiêm là người trước nhất đứng ra vỗ tay vài tiếng cổ vũ cô ấy, cảnh tình cảm hôm nay là cảnh khó quay nhất, Doãn Tử Vu quay một lần đạt luôn.

Doãn Tử Vu lau khô nước mắt, chỉnh trang lại ngoại hình rồi đi xin lỗi Đàm Mạc Hành, vừa rồi cô ấy nhập vai quá sâu nên đã trút hết bực dọc lên người anh ta.

Đàm Mạc Hành: “Không sao.”

Doãn Tử Vu vẫn hơi dè dặt khi đứng trước mặt Cố Hằng và Đàm Mạc Hành, cô ấy không nói thêm gì nhiều, đi qua chỗ Ôn Địch ăn hoa quả để cảm xúc lắng dịu lại.

Ôn Địch bóc cho cô ấy một quả cam: “Bóc hơi xấu, ăn tạm nhé.”

“Cảm ơn bà chủ Ôn.”

Doãn Tử Vu nói một tiếng, ăn một miếng to.

Cô ấy day huyệt thái dương, khóc đến đau cả đầu.

Viên Viên làm xong chuyện Tần Tỉnh giao cho cũng đi tới. Cô ấy không biết vì sao Doãn Tử Vu lại khóc thảm thiết như vậy, mặc dù ngày nào cũng ở trường quay nhưng cô ấy là trợ lý kiêm nhiệm cho cả Tần Tỉnh lẫn Ôn Địch nên bận rất nhiều chuyện lặt vặt, có khi nguyên cả cảnh quay chỉ xem được một phần ba.

“Sao lại khóc tới nông nỗi này?”

Doãn Tử Vu cười nói: “Em hỏi bà chủ Ôn ấy, chị ấy muốn chị khóc, chị đâu dám không khóc.”

Ôn Địch nói cho Viên Viên biết họ vừa quay cảnh Doãn Tử Vu và Đàm Mạc Hành cãi nhau chia tay.

Viên Viên gật đầu, hóa ra là thất tình nên khóc.

“Chị Ôn Địch giỏi viết cảnh khóc nhất đấy, năm ngoái em xem bộ phim cổ trang đó, đến cuối phim khóc gần chết, đêm toàn nằm mơ thấy nam nữ chính, bị hành hạ đau đớn hết cả ruột gan.”

Viên Viên tò mò: “Chị Ôn Địch, lúc chị viết, bản thân chị có khóc không?”

Ôn Địch bóc tiếp một quả cam đưa cho Viên Viên, nói: “Khóc chứ, nếu không thì làm sao nhập tâm được. Tôi khóc còn thê thảm hơn mọi người nhiều.”

Doãn Tử Vu: “Thế thì lúc viết bộ phim này, chẳng phải mắt chị phải khóc sưng húp lên à.”

Ôn Địch cười: “Cỡ thế.”

Viên Viên hỏi Doãn Tử Vu: “Ở trong phim, chị và thầy Đàm chia tay nhau xong có tái hợp lại không?”

“Không, kết thúc mở.”

Viên Viên làm bộ ôm ngực: “Vậy thì khéo em không chịu nổi mất.”

Gần đây, Ôn Địch đang suy nghĩ có nên cho hai người Doãn Tử Vu và Đàm Mạc Hành tái hợp với nhau trong một phim thứ hai không.

Cô muốn để Doãn Tử Vu thử sức vai nữ một trong bản điện ảnh của [ Thế gian không bằng anh ], Doãn Tử Vu có diễn xuất rất linh hoạt, có thể trong sáng cũng có thể gợi cảm, có thể ngọt cũng có thể ngầu, để cô ấy thử sức ở phim này một lần chưa biết chừng có thể diễn nên một thế gian hoàn toàn khác kịch bản.

Nhưng phải xem ý Nghiêm Hạ Vũ thế nào, dù sao anh cũng là phía đầu tư.

“Hôm nay tổng giám đốc Nghiêm ở nhà.” Viên Viên ngắt ngang dòng suy nghĩ của Ôn Địch, cô quay người nhìn theo hướng Viên Viên nhìn, Nghiêm Hạ Vũ mặc áo trắng quần đen, đi từ cầu thang xuống.

Có lẽ là không có dự định đi ra ngoài nên không đeo đồng hồ, cổ tay áo sơ mi không cài khuy, chỉ tùy ý xắn lên mấy nấc.

“Mọi người đều biết đây là nhà của tổng giám đốc Nghiêm à?” Ôn Địch hỏi Viên Viên và Doãn Tử Vu.

Viên Viên nói: “Vừa biết lúc sáng.”

Cô ấy kéo Doãn Tử Vu đứng dậy: “Đi nào, xem xem trưa nay ăn gì.”

Không thể ở đây làm bóng đèn được.

Hai người nói cười với nhau bỏ đi chỗ khác.

Nghiêm Hạ Vũ đi thẳng vào bếp, nhanh chóng cầm một cốc nước ấm đi ra.

Người của đoàn làm phim đều biết, vị thái tử này của nhà họ Nghiêm đang theo đuổi biên kịch Ôn, họ tự giác tránh đi, nhường lại cho họ không gian yên tĩnh.

Nghiêm Hạ Vũ ngồi xuống cạnh Ôn Địch, để cốc nước xuống bàn trà trước mặt cô.

Anh hỏi: “Cơm hộp của đoàn làm phim có ngon không? Buổi trưa anh cùng ăn cơm hộp với em.”

“Không ngon.”

“Vậy anh cũng nếm thử xem rốt cuộc là không ngon cỡ nào.”

“...”

Ôn Địch cầm dụng cụ bóc vỏ cam, lấy một quả cam trong đĩa hoa quả, bóc vỏ, nói tới bộ câu đối tết ở chỗ cửa chính: “Là chú Phạm cho anh à?”

Nghiêm Hạ Vũ gật đầu: “Ừm. Năm đầu tiên anh ăn Tết ở Giang Thành không chuẩn bị gì hết, tổng giám đốc Phạm tặng anh vài bộ câu đối Tết, lúc ấy anh đã đoán là em viết, năm nay không thay câu đối Tết mới.”

Ôn Địch ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh đoán ra được?”

Nghiêm Hạ Vũ và cô nhìn nhau, anh nói: “Cũng không coi là đoán, nhìn thấy đồ bất kỳ ai cho anh, anh cũng đều nghĩ đến em, đều cảm thấy có liên quan đến em.”

Giữa hai người im lặng mấy giây không một tiếng động.

Sự im lặng bị tiếng chuông điện thoại đánh vỡ.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn màn hình điện thoại một cái, là số điện thoại của chú của Khương Quân Tinh.

Anh nhấn nút nghe máy, không tránh mặt Ôn Địch.

Lúc xử lý chứng cứ ngoại tình của bản thân, Khương Chính Càn không nhanh tay bằng Nghiêm Hạ Vũ, bị anh nắm được một số chứng cứ trí mạng khác, chủ yếu là về việc ông ta đút túi riêng tiền của tập đoàn.

Ông ta nghiêm túc cảnh cáo Nghiêm Hạ Vũ: “Chàng trai trẻ, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ lại, nghĩ xem sau khi cậu gửi mai cho người nhà họ Khương, cậu có gánh vác nổi hậu quả không.”

Nghiêm Hạ Vũ không lung lay chút nào: “Không biết có bao nhiêu người từng uy hiếp tôi rồi, ông thấy tôi có sợ ai không? Dạng như ông, tôi chẳng thèm để mắt tới.”

Anh quen tay xem giờ trên cổ tay nhưng nay anh không đeo đồng hồ.

Anh nhìn sang Ôn Địch, lúc nói với Ôn Địch, anh như biến thành người khác, giọng điệu chớp mắt trở nên ôn hòa: “Cho anh mượn đồng hồ xem giờ với.”

Ôn Địch nghe ra anh đang có cuộc nói chuyện căng thẳng với đối phương. Mùi thuốc súng nồng nặc, cô không hỏi nhiều, tháo luôn đồng hồ ra cho anh mượn.

“Không cần tháo, để anh nhìn một chút là được.” Nghiêm Hạ Vũ nắm ống tay áo len của cô, kéo cổ tay cô tới trước mặt mình, nhìn rõ giờ trên mặt đồng hồ.

Anh lạnh giọng nhắc nhở Khương Chính Càn: “Ông suy nghĩ một chút xem về sau bản thân nên làm thế nào đi, còn sáu phút rưỡi nữa, mail sẽ được gửi tới hộp thư đúng giờ, ngoài gửi bản sao cho cả nhà ông còn đồng thời gửi cho tất cả mọi người bên nhà vợ ông. Đây chỉ mới là một phần ba số chứng cứ của các hoạt động lén lút của ông, tôi vẫn còn hai phần ba nữa, Ông tự giải quyết cho tốt vào.”

Anh cúp điện thoại.

Ôn Địch kéo tay áo của mình lại: “Có thể bỏ ra được chưa?”

Nghiêm Hạ Vũ vẫn cầm, tới khi bỏ điện thoại xuống mới nói: “Được rồi.”

Sau đó mới buông cô ra.

Ôn Địch không còn gì để nói, cô không muốn nói thêm gì với anh, tiếp tục bóc vỏ cam.

Nghiêm Hạ Vũ cầm cốc nước rót cho cô lên uống: “Có người uy hiếp anh, em không lo lắng chút nào à?”

“Chính anh còn chẳng sợ, vậy mà còn cần người khác phải lo lắng à?”

“Thực ra trong lòng anh cũng sợ lắm.”

Ôn Địch muốn trợn mắt trừng anh một cái nhưng nhịn được.

Nghiêm Hạ Vũ cười, để cốc nước xuống, đi vào bếp rửa tay, sau đó quay lại chỗ ngồi, cầm lấy quả cam và dụng cụ bóc vỏ cam cô đang cầm: “Để anh.”

Dụng cụ bóc vỏ cam hoạt động rất nhanh nhẹn trong tay anh, chỉ làm mấy đường là đã bóc xong vỏ cam, đưa phần ruột cam đã bóc vỏ cho cô, vỏ quả cam ngay ngắn xinh đẹp như một bông hoa đang nở rộ.

Tốc độ tay này có được là nhờ ngày xưa bóc vỏ cam cho cô.

- -

Ôn Địch ở lại cùng đoàn làm phim tới chiều tối mới ra về, mấy cảnh tình cảm sau khi sửa lại được Chu Minh Khiêm đánh giá rất cao, nói rằng cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác trước đây rồi.

Phần hậu kỳ của đoàn làm phim không có việc gì cần cô phải làm. Ngày mai cô và cô hai bay đi trượt tuyết.

Về đến nhà, cô hai đã tan làm trở về, đang vùi người trên sô pha chơi với Ôn Ôn.

Bà cầm lọ thủy tinh đi từ trong nhà vệ sinh ra, trong lọ thủy tinh cắm đóa hồng Juliet hôm bữa, đã gần hai tuần rồi, cánh hoa đã bắt đầu khô héo.

“Giống hoa hồng này đẹp hơn những loại khác, bao giờ nó tàn hết, bà sẽ phơi khô cất đi cho cháu.”

Ôn Địch: “Một bông hoa thôi mà, không cần phải để tâm nó tới vậy đâu.”

Bà nội nói: “Dù sao cũng không có gì mất công.”

Mỗi lần đi xa nhà, kiểu gì bà nội cũng sẽ chuẩn bị cho cô một túi đồ ăn vặt mang theo, lần nay đi trượt tuyết cũng không ngoại lệ, bà nội chuẩn bị cho cô và cô hai một túi đồ ăn vặt, nhét vào trong vali của hai người.

Đồng thời căn dặn hai người, bà nội mua cho hai người giống nhau, không được phép đánh nhau tranh giành đồ ăn vặt.

Cô hai cười nói: Con là loại người như vậy à?

Bà nội: Đến cả đồ ăn vặt của Ôn Ôn, suýt nữa con cũng cướp.

Cô hai cười chảy nước mắt, ôm cánh tay bà lắc lắc mấy cái: Không được nói xấu con.

Sáng hôm sau, Ôn Địch và cô hai lên máy bay.

Cô không nhớ ra nổi lần gần nhất đi du lịch với cô hai là năm nào, lâu cứ như thể chuyện từ kiếp trước vậy.

Cô hai chủ động nhắc tới Quan Hướng Mục, kể chuyện ông ta góp cổ phần vào công ty vật liệu mới ở ngay sát công ty của cô hai, thỉnh thoảng lại tới khu nhà máy khảo sát.

Ôn Địch bóc một hộp socola, lấy hai chiếc thìa, chia thìa cho cô hai.

Cô hỏi: “Cô thường xuyên gặp mặt tổng giám đốc Quan à?”

“Không phải, mỗi lần tới công ty bên cạnh, ông ta đều gửi tin nhắn cho cô, báo ông ta đến đó.” Trước nay bà ấy chưa từng nhắn lại nhưng lần tiếp theo, ông ta vẫn tiếp tục gửi như không hề có chuyện gì.

Ôn Kỳ Trăn múc một muỗng socola cho vào miệng, quay qua hỏi: “Kịch bản phim [ Thế gian không bằng anh ] khi nào bắt đầu viết?”

“Đi trượt tuyết về bắt đầu viết.”

“Tìm được cảm hứng rồi à?”

“Không biết có thể coi là vậy không nữa, dù sao mấy hôm nay lắt nhắt chọn mua đầy đủ tất cả đồ dùng trong nhà xong rồi, chỉ còn một chút đồ trang trí chưa mua.” Ôn Địch thoáng ngừng lời rồi nói: “Cảm thấy cũng không đến nỗi tệ.”

“Vậy là tốt rồi.”

Ăn sô cô la xong, Ôn Địch và cô hai đeo đồ bịt mắt lên nghỉ ngơi.

Tỉnh dậy sau giấc ngủ, máy bay đã hạ cánh xuống phương bắc.

Hai người đã đặt trước homestay đặc sắc, chủ homestay cũng là người tới đón máy bay.

Họ ở đây chơi tổng cộng ba ngày, cô hai tự mang cho bản thân hai bộ quần áo trượt tuyết, chuẩn bị cho cô ba bộ.

Ôn Địch hà hơi, trước mắt là thông xanh, nhà gỗ và một vùng tuyết nhìn không thấy tận cùng.

Lần đầu tiên cô trượt tuyết là năm bốn tuổi, cô hai dẫn cô tới khu trượt tuyết ở nước ngoài, lúc đó vóc dáng cô thấp, ngã sấp xuống cũng không đau, bị ngã mấy ngày, cuối cùng cũng học được ra dáng.

Ngày thứ hai đi chơi trượt tuyết, Tần Tỉnh hỏi cô chơi thế nào rồi.

Ôn Địch tiện tay chụp một tấm hình khu trượt tuyết gửi vào trong nhóm: “Hôm nay là thứ bảy, người đông hơn hôm qua.”

Hôm nay cô và cô hai chơi trượt ván đơn, vừa mới lấy được ván trượt, trượt tới tận trưa, cuối cùng mới tìm lại được cảm giác trượt tuyết của mấy năm trước.

Đến giờ cơm trưa, hai người đi tìm gì đó ăn trước, đến chiều chơi tiếp.

Tần Tỉnh hỏi Ôn Địch xong, lại hỏi Nghiêm Hạ Vũ: “Anh Nghiêm, hôm nay cậu đã tìm được Ôn Địch chưa?”

Nghiêm Hạ Vũ mới trượt từ trên núi xuống, không nhìn thấy tin nhắn.

Lần này Khang Ba đi trượt tuyết cùng với ông chủ, ông chủ nói là thưởng cho anh ta chuyến du lịch mùa đông.

Anh ta biết rõ, ông chủ tới để tìm Ôn Địch, nhưng đã tìm mấy hôm rồi vẫn chưa tìm được.

Chơi thì chơi, công việc cũng không thể lơ là.

Đến trưa, ăn cơm trong quán cơm, Khang Ba báo cáo tình hình bên phía Khương Chính Càn, nhà họ Khương đang loạn hết cả lên, Khương Chính Càn ốc không mang nổi mình ốc.

“Tổng giám đốc Nghiêm, dự án mới kia của nhà họ Khương thì sao?”

“Cướp lấy.”

“Được, tôi đi sắp xếp.”

Trong phòng giống như mùa hè, Nghiêm Hạ Vũ cởi đồ trượt tuyết, nhìn ra ngoài qua cửa sổ quán ăn, tìm khắp cả khu trượt tuyết vẫn không gặp được cô.

Còn lại thời gian chiều hôm nay và sáng ngày mai, chắc cô sẽ bay chuyến tối mai về.

“Tổng giám đốc Nghiêm, có khi cô Ôn sẽ đi chơi ở các điểm tham quan quanh đây chưa biết chừng.” Họ chỉ tìm ở khu trượt tuyết, chắc chắn không gặp được.

Nghiêm Hạ Vũ: “Cô ấy đi trượt tuyết là chỉ đi trượt tuyết thôi.”

Khang Ba gật đầu, không chỉ vẽ lung tung nữa. Buổi chiều, anh ta không định đi trượt tiếp nên uống một chút rượu cho ấm bụng.

Ăn trưa xong, nghỉ ngơi một chút, họ tiếp tục trở lại khu trượt tuyết.

Nghiêm Hạ Vũ để trợ lý Khang và vệ sĩ ở lại dưới chân núi, không cần đi theo anh.

Anh ngồi cáp treo đi lên trên núi.

Lúc đi cáp treo, anh vẫn tìm người khắp nơi, trong phạm vi tầm mắt, đường trượt tuyết từng tốp từng tốp người, hoàn toàn không nhận ra ai với ai.

Lúc trượt từ trên núi xuống, Nghiêm Hạ Vũ không trượt nhanh, chủ yếu là đi tìm người.

Toàn bộ người ở khu trượt tuyết đều ăn mặc đồ trượt tuyết tương tự nhau, lại đeo kính trượt tuyết, cần phải cẩn thận phân biệt dáng dấp từng người na ná nhau.

Không biết hôm nay cô mặc đồ trượt tuyết màu gì, có thể là màu trắng, cũng có thể là màu đen xám.

Hôm nay Nghiêm Hạ Vũ trượt ván đôi, lúc tới khúc cua, anh chống gậy trượt tuyết một cái, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn nhìn mọi người xung quanh, lúc có ai đó trượt nhanh qua người anh, anh sẽ nhìn kỹ hơn một chút.

Cứ như vậy, bất tri bất giác đã xuống đến dưới núi.

Nghiêm Hạ Vũ từ từ trượt ra khu vực rìa, quay đầu nhìn lại đường trượt tuyết đằng sau, khắp nơi toàn là người.

Có một bóng người màu đen trượt từ phía trên xuống, dùng ván trượt đôi, tư thế rất đẹp, dưới núi đông người, người này nhẹ nhàng tránh được tất cả mọi người.

Lúc đối phương trượt qua chỗ anh, anh quay người nhìn theo.

“Ôn Địch.”

Bóng người đó rõ ràng khựng lại, bỗng chốc quay đầu.

Nghiêm Hạ Vũ đẩy kính trượt tuyết lên, anh nhìn thấy rõ bộ đồ trượt tuyết của cô hôm nay, giày và ván là màu đen đỏ giao nhau.

Khá tương tự bộ đồ trượt tuyết anh đang mặc.

Ôn Địch cũng đẩy kính trượt tuyết lên, gió lạnh thổi tầm mắt hơi nhòe: “Sao anh cũng ở đây?”

Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô: “Tới đây tìm em.”

Để mất cô một lần, anh muốn tìm cô về, hôm nay cuối cùng đã tìm được cô.

Anh đẩy nhẹ gậy trượt tuyết, trượt chậm tới chỗ cô, kéo tay trái đeo găng của cô: “Anh với em quay trở lại đỉnh núi trượt xuống một lần nữa.”

____________