Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 7: C7: Chương 7




Tạ Thanh Dao vừa lúc từ bên ngoài đi qua, nghe vậy nhịn không được dừng bước, quay đầu liếc vào bên trong.

Ava tự biết mình lỡ lời, lập tức im lặng, nhưng Hà Húc đưa lưng về phía cửa lại không phát hiện Tạ Thanh Dao đang ở cửa, cười cười phụ họa: "Chị nói đúng, tôi tự hiểu lấy."

Tạ Thanh Dao nhíu mày, rảo bước tiến vào văn phòng, tiếng giày da gõ nhẹ cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Hà Húc, nghe thấy tiếng động cậu quay đầu lại, sau một hồi kinh ngạc nở nụ cười: "Tạ tổng."

"Tạ tổng" Ava cũng không cho rằng Tạ Thanh Dao sẽ làm gì cô, chỉ là ở sau lưng nghị luận cuộc sống riêng tư của lãnh đạo quả thật không tốt.

Tạ Thanh Dao lạnh nhạt đáp lại, liếc nhìn Hà Húc vẻ mặt hơi thô ráp, bỏ lại một câu: "Đến văn phòng tôi một chuyến."

Hà Húc bất giác xoa xoa thắt lưng vì hình xăm vẫn còn đau, gật đầu với Ava rồi đi theo Tạ Thanh Dao đến phòng làm việc của hắn.

Vừa đi vào, Tạ Thanh Dao liền phân phó "Đóng cửa", Hà Húc làm theo, để an toàn còn cố ý khóa trái cửa, xoay người chờ Tạ Thanh Dao phân phó.

Tạ Thanh Dao tiện tay ấn rèm cửa phòng làm việc xuống, cửa kính lộ ra bốn phía đã bị che khuất gần như không lộ ra một tia sáng, hắn tao nhã ngồi vào ghế ông chủ, ngẩng đầu liếc Hà Húc một cái: "Lại bị mắng?"

"Ừ." Đây cũng không phải là bí mật, Hà Húc thừa nhận rất nhanh.

"Lần này là vì cái gì?" Tạ Thanh Dao thật sự tò mò, Hà Húc bị mắng thế nào mà lại có quan hệ với Tề Nhạc.

"Vô cớ bỏ việc, nói năng hồ đồ khi phỏng vấn. "Hà Húc nói theo nguyên văn của Ava, cuối cùng thêm một câu:" Hôm nay đạo diễn Trương thử vai, nợ mới nợ cũ cùng nhau đến.".


Không cần hỏi nhiều nữa, Tạ Thanh Dao đại khái cũng có thể đoán ra vì sao. Phỏng chừng Ava không nghĩ ra, một nghệ sĩ không được ủng hộ như vậy vì sao có thể an ổn ở lại công ty, nên mới có thể suy đoán quan hệ giữa bọn họ, bởi vậy liên tưởng đến Tề Nhạc cũng không thể không chắc chắn.

Chân mày Tạ Thanh Dao dần dần giãn ra, vỗ bàn ý bảo Hà Húc tới.

Hà Húc biết chuyện này đến đây là xong, vì thế mỉm cười đi qua, không dựa vào bàn, ngược lại được voi đòi tiên ngồi vào đùi Tạ Thanh Dao.

Tạ Thanh Dao cũng không giận, nâng cậu lên, vươn đầu ngón tay cọ cọ chân cậu, thanh âm ôn nhuận: "Quả thật có chút kỳ cục, tôi ở chỗ Ava cũng không biết nên nói cái gì để bảo vệ em."

"Vậy ngài suy nghĩ quá nhiều rồi, chị Ava cái gì cũng hiểu."

Tạ Thanh Dao nghe vậy cười khẽ, nhéo chân cậu hơi dùng sức, tiếp theo tiện tay vỗ một cái: " Đáng thương còn trẻ như vậy, sau này tập luyện phải dùng thêm một ít điểm tâm."

Hà Húc cười khổ chỉ chỉ thắt lưng mình, "Thật không được, thắt lưng tôi bị thương, không dám tập luyện quá sức."

Bộ dạng nửa đêm hôm trước Hà Húc lén bôi thuốc vẫn còn trong đầu, Tạ Thanh Dao biết cậu không nói dối, vì thế bàn tay to thuận thế dời lên trên, từ phía sau xoa xoa thắt lưng Hà Húc, không cưỡng cầu: "Vậy gần đây dưỡng cho tốt."

"Nhưng nếu Tạ tổng cần, tôi còn có thể chịu đựng được."

Hà Húc luôn là một bộ dạng cợt nhả, cái gì cũng không quan tâm, điểm này cùng Tề Nhạc khác một trời một vực, nhưng Tạ Thanh Dao đối với việc cậu như vậy lại luôn không có cách nào, thậm chí không muốn để cho cậu sửa.

Hình như nếu Tề Nhạc cũng như vậy, vậy thì cũng không phải tệ.

"Tôi tạm thời còn không muốn em đem thân thể làm hỏng." Tạ Thanh Dao vừa mới chuẩn bị thu tay lại, bỗng nhiên nghe được trong quần áo cậu có chút động tĩnh, nhướng mày hỏi:" Bên trong có cái gì?"

Hà Húc kéo áo lên, đưa màng nilon trên eo cho hắn xem: "Theo lời anh, vừa mới đi xăm."

Ánh mắt Tạ Thanh Dao rơi xuống thắt lưng còn sưng đỏ của Hà Húc, ánh mắt dịu dàng nói, "Vì chuyện này mà bỏ lỡ buổi thử vai của đạo diễn Trương?"

Hà Húc gật đầu, lại lắc đầu, cuối cùng lại gật đầu.

Mi tâm Tạ Thanh Dao khẽ động: "Rốt cuộc có phải hay không?"

"Xem như vậy đi."

Dù sao Hà Húc đi theo bên cạnh hắn đã bốn năm, Tạ Thanh Dao cảm giác được hắn tựa hồ đối với việc mất đi cơ hội lần này cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng trên mặt lại cái gì cũng không biểu hiện, ngược lại nhìn càng giống như chẳng thèm để ý.


Vì thế Tạ Thanh Dao chủ động hỏi: "Diễn phim của đạo diễn Trương, em rất thích sao?"

Hà Húc cho rằng mình giấu rất khá, nhưng không ngờ vẫn bị Tạ Thanh Dao nhìn thấu, sờ sờ chóp mũi, cậu cảm thấy không cần phải nói dối, vì vậy thành thật gật đầu: "Ừ."

"Vậy chuẩn bị cho tốt, đạo diễn Trương bên kia để tôi giải quyết."

Vẻ mặt Hà Húc hơi kinh ngạc, đạo diễn Trương là đạo diễn nổi tiếng trong giới giải trí, hầu như không có bộ phim nào do ông đảm nhận mà không nổi tiếng, diễn viên được chọn cho dù chỉ là vai phụ cũng có thể cá vượt long môn. Đọc‎ truyệ𝙣‎ tại‎ ﹙‎ TrU‎ 𝑚truyệ𝙣.𝐯𝙣‎ ﹚

Cơ hội tốt như vậy, Tạ Thanh Dao cư nhiên đồng ý cho cậu.

Ngay từ đầu khi được Eva thông báo muốn thử vai, Hà Húc đã không ôm hy vọng gì, Tạ Thanh Dao không cần cậu có danh tiếng, trong lòng cậu rất rõ ràng. Cho nên bỏ lỡ thử vai cậu cũng chỉ là cảm thấy tiếc nuối, nhưng ngoài chuyện đó ra cũng không thấy mất mát gì.

Thấy Hà Húc lộ vẻ do dự, Tạ Thanh Dao nhẹ nhàng bóp chân cậu, "Không muốn?"

Hà Húc lúc này mới hoàn hồn, lắc đầu, "Không phải, chỉ là như vậy có thể tôi sẽ nổi tiếng."

Tạ Thanh Dao sửng sốt một chút, dường như hoàn toàn không ngờ Hà Húc lại nói như vậy, lập tức cười rộ lên, giống như vừa nghe xong một câu nói đùa: "Tự tin như vậy?"

Hà Húc không biết chuyện này có gì buồn cười, Tạ Thanh Dao không nâng đỡ cậu ngoại trừ làm cho bên ngoài không thể nào phỏng đoán quan hệ của bọn họ, còn có một nguyên nhân chính là không muốn cậu trả hết nợ sớm như vậy, chính là sợ cậu trả xong nợ có thể sẽ bỏ đi.

Cho nên Tạ Thanh Dao sẽ không tốt bụng như vậy, đối với các nghệ sĩ khác mà nói Tạ Thanh Dao có thể là một ông chủ tốt, nhưng đối với cậu nhất định không phải.

Thói quen nhiều năm khiến Hà Húc có trực giác Tạ Thanh Dao đang tính toán những chuyện khác, nhưng cậu không nghĩ ra, vì vậy cậu quyết định trực tiếp hỏi vấn đề của mình: "Ngài không sợ sau khi tôi nổi tiếng, rất nhanh sẽ trả hết tiền nợ, cứ như vậy bỏ đi sao?"

Tạ Thanh Dao nhẹ nhướng mắt, không đáp lại nửa chữ, nhưng vẻ mặt thản nhiên lại đang biểu đạt hắn đã có dự tính, cũng rất tự tin.


Một lúc lâu sau, Hà Húc cong khóe miệng: "Quên đi, tôi cũng không thích bộ phim này lắm."

Suy nghĩ nửa ngày, Hà Húc vẫn cảm thấy Tạ Thanh Dao chỉ đang thử cậu. Thay vì biểu hiện chờ mong, một lát sau lại bị Tạ Thanh Dao tự tay đập nát, không bằng ngay từ đầu liền tự mình cự tuyệt.

Cũng cho mình chút thể diện.

Hà Húc sẽ chủ động từ chối là chuyện ngoài dự liệu của Tạ Thanh Dao, bởi vì lần này hắn thật sự muốn đi cửa sau cho Hà Húc, vì vậy lại hỏi một lần nữa: "Xác định?"

"Xác định. Ngài cũng đừng thử tôi, tôi sẽ an phận thủ thường."

Cậu nói như vậy, Tạ Thanh Dao nghe xong cũng chỉ cười, sau đó sờ điện thoại di động tự mình gọi điện thoại tới chỗ đạo diễn Trương, không nói được mấy câu, Hà Húc lại được vớt từ danh sách đen trở về, phiên vị còn được nâng cấp cao hơn...

Hà Húc hoàn toàn xem không hiểu thao tác của Tạ Thanh Dao, cậu bất ngờ cùng lúng túng đứng lên khỏi người hắn, bộ dáng luống cuống lại có chút giống như lúc mới gặp Tạ Thanh Dao.

"Tạ tổng!"

Tạ Thanh Dao để điện thoại xuống, nghiền ngẫm ngẩng đầu nhìn cậu.

Nhưng Hà Húc không nói gì nữa, giây tiếp theo đã cởi áo, ngồi xổm xuống c ởi thắt lưng Tạ Thanh Dao.

"Ngài vẫn nên lấy chút gì đó từ chỗ tôi đi, nếu không trong lòng tôi không yên tâm."