Y Quan Cầm Thú

Chương 12: Phù dung trướng noãn thùy tiên tri




Đường Liệp biểu hiện ra sự bi thương không trầm trọng như Mai Thiến tưởng tượng, bởi vì gặp mưa, hắn bệnh ba ngày, sau khi khỏe lại, dường như đã quên đi chuyện của Yến Nguyệt, cả ngày chuyện trò vui vẻ, không khác gì bộ dáng vô lại khi trước.

" Đồ không có lương tâm!" Mai Thiến nhìn Đường Liệp đứng phía xa, trong lòng nhịn không được mắng một câu.

Đường Liệp mỉm cười hướng Mai Thiến đi tới, hắn bắt đầu chú ý trang phục của mình, Lang Huân Kỳ cho hắn năm trăm kim tệ mua dược vật, đó là một số tiền lớn, đủ để cho Đường Liệp ăn mặc không khác một công tử giàu có, huống chi khí chất của hắn vốn xuất chúng.

" Dù cho ngươi mặc long bào cũng không thay đổi được bản chất ngươi là nô lệ!" Mai Thiến nhìn Đường Liệp mỉm cười, nhưng trong lòng vô cùng xem thường hắn.

Mai Thiến mỉm cười nói: " Đường Liệp! Ngươi sửa soạn như vậy, định đi vào thành dạo hay sao?" Từ sau khi Đường Liệp khỏe lại, cơ hồ mỗi ngày hắn đều vào chợ trong thành đi dạo, cho nên Mai Thiến mới hỏi như thế.

Đường Liệp cười nói: " Mai đại tiểu thư chẳng lẽ đã quên, hôm nay là ngày Lang Uyên tướng quân cắt chỉ, ta định đi phủ tướng quân."

Mai Thiến làm sao không nhớ rõ chuyện trọng yếu như thế, nhẹ gật đầu nói: " May cho ngươi còn nhớ trong lòng, xe ngựa đã chuẩn bị cho ngươi, tùy thời có thể xuất phát."

" Mai đại tiểu thư có cái gì muốn nói, nhờ ta chuyển cáo cho tình nhân ca ca của ngươi?" Đường Liệp cố ý trêu chọc.

Khuôn mặt Mai Thiến đỏ lên, nhẹ giọng quát: " Ngươi còn dám nói hưu nói vượn, cẩn thận ta xé nát miệng của ngươi!"

Đường Liệp thè lưỡi: " Ngươi dã man như vậy, không biết nam nhân nào có khả năng chịu được!"

Nếu không phải bởi vì có chuyện cầu Đường Liệp, Mai Thiến sẽ lập tức một quyền đánh gãy răng hắn, gương mặt lạnh lùng: " Điều đó không có quan hệ gì tới ngươi!"

Đường Liệp cười lớn bước lên xe ngựa, đóng cửa xe, nụ cười trên mặt lập tức thu liễm, trong ánh mắt toát ra cừu hận khắc cốt minh tâm, trong lòng ngầm nói: " Tiểu tiện nhân, món nợ này sớm muộn gì ta cũng phải thanh toán với ngươi cho rõ ràng!"

Cả nhà Lang phủ trên dưới từ sáng sớm đã đợi Đường Liệp đến, trong đó còn có một tên mà Đường Liệp ghét nhất, con trai của thừa tướng Tư Mã Thái, Tư Mã Thiên Phong, hắn là một trong những đầu sỏ dẫn đến cái chết của Yến Nguyệt, trong lòng Đường Liệp đã sớm xem hắn là cừu nhân không đội chung trời.

Nhưng Đường Liệp hiểu rõ tầm quan trọng của việc nhẫn nhịn, nếu mình biểu hiện ra sự cừu hận đối với Tư Mã Thiên Phong, chỉ có thể để cho hắn sớm sinh ra cảnh giác. Bây giờ Tư Mã Thiên Phong cũng không rõ ràng chuyện của mình và Yến Nguyệt, đối với Đường Liệp mà nói là cực kỳ có lợi. Trải qua câu nói địch sáng ta tối là đạo lý này.

Y thuật của Đường Liệp trong mắt những người này là thần kỳ, nhất là Lang An đã tận mắt chứng kiến công việc của Đường Liệp.

Tốc độ khôi phục của thân thể Lang Uyên xa xa vượt qua sự tưởng tượng của Đường Liệp, mặc dù thiếu thốn thuốc trị kháng viêm, nhưng trong vòng bảy ngày ngắn ngủi mà thân thể hắn lại có thể khôi phục như thường, điều này làm cho Đường Liệp cảm giác được kết cấu sinh lý của Lang Uyên và mình cũng không phải hoàn toàn giống nhau, lúc giải phẫu cho hắn, đã phát hiện làn da, gân màng, cơ thể, kết cấu cơ thể so với nhân loại bình thường cứng cỏi hơn, đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà mũi tên không thể xuyên thấu vào tâm phế hắn, Đường Liệp mặc dù cắt bỏ tổ chức nhiễm độc trực tiếp, nhưng khẳng định có một bộ phận độc tố đã tiến nhập vào trong máu hắn, nhưng từ tình huống khôi phục của Lang Uyên mà xem, độc tố trong cơ thể hẳn là đã quét sạch, phỏng chừng cũng có quan hệ với thể chất đặc thù của hắn.

Đường Liệp dùng kéo cắt đi làn chỉ đen trên ngực Lang Uyên, sau đó xuất ra cái nhíp đã tiêu độc kẹp ra, miệng vết thương đã khép lại, chứng viêm đã hoàn toàn tiêu trừ. Đường Liệp cười nói: " Lang tướng quân bây giờ cảm thấy thế nào?"

Lang Uyên nhúc nhích cánh tay, cười ha ha nói: " Ta cảm thấy mình đã hoàn toàn khôi phục rồi!" Hắn mặc vào áo ngoài bằng chỉ bạc màu xám, đi xuống giường, làm động tác như bắn tên, vui vẻ nói: " Qua không bao lâu, ta có thể trở lại chiến trường, giết chết đám man rợ Lam Đức kia..." Nói xong dừng lại thở dốc một lát.

Đường Liệp nói: " Vết thương bên ngoài của Lang tướng quân mặc dù đã khép lại, nhưng công năng của phổi cần phải khôi phục thêm thời gian, thời gian ngắn cũng không thích hợp vận động mạnh."

Lang lão phu nhân tự tay rót cho Đường Liệp chén trà thơm, cười nói: " Đường tiên sinh nói đúng, con nên thành thật ở trong nhà tĩnh dưỡng, chuyện ra chiến trường thì để khỏe lại rồi hãy nói."

Tư Mã Thiên Phong đã tận mắt thấy y thuật của Đường Liệp, loại động tác khâu và cắt chỉ đơn giản này, ở trong mắt hắn cũng là trước nay chưa từng gặp, hắn khen từ đáy lòng: " Đường tiên sinh thật sự là thần y, ta chưa từng gặp qua đại phu có thể khâu lại miệng vết thương giống như là may vá quần áo, hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt!"

Đường Liệp lạnh nhạt cười, trong lòng mặc dù cừu hận Tư Mã Thiên Phong tới cực điểm, nhưng biểu hiện ra bộ dáng khiêm nhường: " Đây chỉ là giải phẫu đơn giản nhất, không có nhiều thành phần kỹ thuật gì bên trong!"

Từ ngữ giải phẫu Tư Mã Thiên Phong cũng là lần đầu tiên nghe được, hắn cười nói: " Nguyên lai chẳng những y thuật của Đường tiên sinh tài giỏi, với lại còn học thức uyên bác, từ ngữ giải phẫu này dùng quá tinh diệu, tay đến bệnh trừ, trong thiên hạ có lẽ chỉ có Đường tiên sinh mới có thể làm được!"

Đường Liệp cười nói: " Học không có biên giới, trên thế giới này còn rất nhiều người giỏi hơn ta!"

Lang Uyên lớn tiếng nói: " Đường tiên sinh không cần khiêm nhường như thế, Lang Uyên ta đã trải qua vô số lần chiến dịch, trên người bị thương nhiều vô số kể, nhưng đại phu cao minh như Đường tiên sinh, ta cũng là lần đầu tiên gặp được."

Lang Huân Kỳ liên tục gật đầu nói: " Lần này nếu không phải Yến Nguyệt đề cử Đường đại phu, chỉ sợ tính mạng con rất khó bảo trụ!"

Nhắc tới Yến Nguyệt, vẻ mặt Đường Liệp đột nhiên ảm đạm xuống, may là lực chú ý của mọi người không đặt trên người của hắn, Lang lão phu nhân luôn xem Yến Nguyệt là con gái, nhớ tới Yến Nguyệt đã chết, không khỏi thương tâm khóc nức nở.

Tư Mã Thiên Phong sắc mặt âm trầm, xem ra hắn đối với Yến Nguyệt cũng có vài phần cảm tình.

Lang Uyên nhìn thấy hào khí không đúng, hấp tấp nói tránh đi: " Hôm nay là ngày đáng chúc mừng, chuyện thương tâm hay là không nên nói tới nữa!" Tính tình hắn cực kỳ hiếu thuận, sợ cha mẹ vì Yến Nguyệt mà thương tâm.

Lang Huân Kỳ gật đầu nói: " Không sai! Uyên nhi nói đúng, chúng ta hẳn là nên chúc mừng mới đúng!" Hắn chuyển hướng Lang An nói: " Lang An, ngươi đi chuẩn bị tiệc rượu, ta muốn cảm tạ Đường đại phu..."

Lang Uyên cười nói: " Cha! Con xem tiệc rượu hôm nay hay là miễn đi!"

Lang Huân Kỳ có chút kinh ngạc nhìn Lang Uyên: " Nhưng mà..."

Tư Mã Thiên Phong đứng dậy: " Cha nuôi, con đang muốn nói với cha chuyện này, hôm nay con đến là ăn mừng vết thương đại ca đã lành, thuận tiện cảm tạ Đường tiên sinh."

Lang Huân Kỳ cười nói: " Xem ra mấy người tuổi trẻ các ngươi không muốn cùng lão gia hỏa như ta ở chung một chỗ."

Lang Uyên cười ôm bả vai hắn: " Cha! Con ở trong nhà buồn bực nhiều ngày rồi, hôm nay cha để cho con ra ngoài hít thở không khí đi!"

Tính tình của Lang Huân Kỳ cực kỳ rộng rãi, cười lớn gật đầu nói: " Được! Các ngươi đi ra ngoài ăn mừng đi, bất quá ngàn vạn lần không thể gây chuyện!"

Lang Uyên nói: " Phụ thân yên tâm, chúng ta tuyệt sẽ không sinh sự!"

Đường Liệp đi theo Lang Uyên và Tư Mã Thiên Phong ra cửa lớn, nhìn thấy xe ngựa của Tư Mã Thiên Phong đang đứng đợi. Bề ngoài xe ngựa cực kỳ bình thường, chỉ dùng hai tuấn mã màu trắng kéo xe, vừa nhìn kỹ, mới phát hiện chỗ đáng ngạc nhiên của hai con ngựa này, đỉnh đầu hai con ngựa đều có một chiếc sừng dài màu vàng, lông mao và gáy có lân phiến mịn màng bao trùm, bốn vó có lông dài màu vàng, cực kỳ giống Độc Giác Thú( thú một sừng) trong truyền thuyết.

Đường Liệp tò mò hỏi: " Hai con ngựa này tên là gì?"

Lang Uyên và Tư Mã Thiên Phong nhìn nhau, nhịn không được phá lên cười, Lang Uyên cười nói: " Đường tiên sinh quả nhiên khôi hài, hai con này là Độc Giác Thú, không phải ngựa."

Đường Liệp toát mồ hôi nói: " Ta từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, cho tới bây giờ chưa thấy qua loại động vật này!" Nhưng trong lòng không phục, lúc lão tử lái xe thể thao, không biết các ngươi đang ở đâu, hôm nào lái cỗ xe thể thao siêu cấp tới, cho đám người các ngươi mở rộng tầm mắt, hắn ngẫm lại đành thôi, ở thế giới này đi đâu tìm cỗ xe thể thao siêu cấp tới?

Ba người bước lên xe ngựa, thùng xe không rộng lắm, vóc người cả ba thập phần cao lớn, ngồi bên trong có vẻ hơi co quắp, đệm là lông thú, Đường Liệp sờ sờ, dị thường mềm mại thuận hoạt, có chút giống lông hồ ly, vốn muốn hỏi, nhưng lại sợ bị người giễu cợt, đành phải bỏ qua ý nghĩ này.

Lang Uyên nói: " Đế quốc đối với việc cưỡi ngựa có quy định nghiêm khắc, ngựa là do dân chúng bình thường và quan viên cấp thấp sử dụng, Độc Giác Thú là hoàng tộc và quan viên cao cấp chuyên dụng."

Đường Liệp gật gật đầu.

Tư Mã Thiên Phong nhích lại gần, mỉm cười nói: " Cha nuôi không thích phô trương, cho nên hôm nay ta đành đem theo chiếc xe cũ nhất, ủy khuất Đường tiên sinh rồi!"

Lang Uyên cười nói: " Thiên Phong a Thiên Phong, tính tình ngươi quả là lả lướt linh lợi, khó trách phụ thân ta lại thích ngươi như vậy."

Tư Mã Thiên Phong mỉm cười nhìn Đường Liệp nói: " Đường tiên sinh muốn đi đâu chơi?"

Đường Liệp mặc dù đi vào đế đô nhiều ngày, nhưng nhiều nhất cũng chỉ đi dạo ngoài chợ, đối với hết thảy nơi này còn rất xa lạ, cười nói: " Ta mới đến, không biết đế đô có địa phương gì vui chơi, các ngươi làm chủ đi."

Ánh mắt Tư Mã Thiên Phong chuyển sang Lang Uyên, Lang Uyên cười ha ha nói: " Địa phương vui vẻ nhất của đế đô đương nhiên phải là Hoa Nguyệt Phường, nếu không mời Đường tiên sinh đến đó chơi, sao có thể thể hiện được tâm ý của ta đây?"

Tư Mã Thiên Phong cười nói: " Ta đã nói trước, hôm nay hết thảy toàn bộ chi tiêu đều bao trên người của ta."

Hoa Nguyệt Phường ở phía bắc đế đô, phía bắc so sánh với khu vực khác, là một nơi thanh tịnh nhất, nơi này phần lớn những người ở lại đều có thân phận và địa vị nhất định như phú thương, quan viên, tương đương với khu dân cư cao cấp của thế giới Đường Liệp, có điều kiện ăn chơi ở chỗ này, cần phải có quyền thế và chỗ dựa không kém.

Đường Liệp bọn họ lúc đi đến Hoa Nguyệt Phường, vừa vặn là giữa trưa mười hai giờ, ở ngã tư rất ít nhìn thấy người đi đường, trong lòng Đường Liệp ngầm kì quái, Hoa Nguyệt Phường này nghe tên hẳn là một kỹ viện cao cấp, theo lý thuyết thì nơi này phải là náo nhiệt nhất vào buổi tối, giữa ban ngày ban mặt đến nơi đây có gì mà chơi.

Xe chậm rãi ngừng trước Hoa Nguyệt Phường, Đường Liệp xuống xe cuối cùng, tình cảnh trước mắt không khỏi khiến cho hắn ngẩn người, nhìn thấy phía trước có một con đường lớn do vân thạch màu trắng xây thành, mỗi khối vân thạch ít nhất phải rất nặng nề, có quy luật sắp xếp cùng một chỗ, cấu thành như một cửa thành lớn.

Cửa lớn này xuất hiện ở đây, có vẻ có chút đột ngột, không làm cho người ta cảm thấy đẹp đẽ, mà ngược lại lại có một loại cảm giác kiềm nén.

Hai nữ lang tóc dài màu lam xinh đẹp yêu kiều cười nghênh hướng Tư Mã Thiên Phong và Lang Uyên, các nàng mặc quần áo được cắt như váy ngắn, ngực lộ ra cực thấp, đôi gò ngực đầy đặn như nhũ bóng lộ nửa ra ngoài, lưng áo tinh tế, bờ mông đầy đặn, đùi ngọc thon dài trong suốt lộ ra trước mặt khách nhân.

Da thịt lộ ra làm cho Đường Liệp đầu hoa mắt choáng, dục hỏa trong cơ thể như lửa cháy trên đồng cỏ lan mạnh nhanh chóng thiêu đốt lên.

" Tư Mã tướng quân, đã lâu không thấy ngài tới rồi!" Từ khẩu khí quen thuộc của các nàng nói với Tư Mã Thiên Phong mà xem, Tư Mã Thiên Phong nhất định là khách quen nơi này.

Tư Mã Thiên Phong lạnh nhạt gật gật đầu, chỉ chỉ chiếc xe phía sau, vứt cho một nữ lang hai mai kim tệ.

Đường Liệp nhịn không được nhìn hai nữ lang tóc xanh kia vài lần, lúc này mới lưu ý hai tai của các nàng khác hẳn nhân loại bình thường, giống như là lồi ra hai bên đầu, nữ nhân xinh đẹp như vậy không thể ngờ lại là có một đôi tai đón gió như vậy, đích xác làm cho người ta cảm thấy nuối tiếc.

Tư Mã Thiên Phong nói: " Những người này là Tinh Linh nữ lang hỗn huyết( pha trộn dòng máu), địa vị thấp nhất Hoa Nguyệt Phường, phụ trách tiếp khách, làm những việc nặng."

Lang Uyên cười nói: " Thiên Phong là một cao thủ nhất lưu vui chơi phong nguyệt, chỉ sợ chúng ta cả đời này cũng không theo nổi tiêu chuẩn của hắn!"

Đường Liệp nhớ tới cái chết của Yến Nguyệt, trong lòng căm hận Tư Mã Thiên Phong tới cực điểm, trong thiên hạ đàn bà còn rất nhiều, vì sao hắn lại nhìn trúng Yến Nguyệt?

Đi theo sau hai người qua cửa vân thạch, trước mắt rộng mở sáng rỡ. Phía trước xuất hiện một cái sân rộng, ở giữa kiến thiết một bể phun nước, nước phun ra trong suốt, xa xa nhìn lại giống như từng dây bạc bao phủ chung quanh.

Bốn cô gái xinh đẹp tóc đỏ như lửa đang vẫy vùng trong bể nước, thân thể các nàng không ngờ lại lộ ra trọn vẹn, thân thể mềm mại mạn diệu trong nước như ẩn như hiện, thỉnh thoảng làm ra động tác mê người, Đường Liệp từ sau khi bị tiêm vào rất nhiều Tư Phổ Thụy, ý chí trở nên thập phần yếu kém, cảnh tượng xuân ý dạt dào, chan chứa hấp dẫn, làm cho huyết mạch hắn sôi sục, thân dưới liền đứng dựng lên nhìn thật chướng tai gai mắt.

Bốn cô gái tóc đỏ đối với phản ứng của nam nhân vô cùng nhạy cảm, cả đám phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ mê người, bàn tay vuốt ve lên vùng ngực.

Đường Liệp kích động đến thần tình đỏ bừng, hận không thể lập tức nhảy vào trong hồ nước cùng bốn mỹ nữ này chơi đùa thống khoái. nguồn TruyenFull.vn

Lang Uyên và Tư Mã Thiên Phong đã nhìn thấy vẻ mặt của Đường Liệp, liếc nhau với ánh mắt mập mờ, trên mặt cùng lộ ra ý cười. Bọn họ nhìn ra vị Đường đại phu y thuật cao siêu này, cũng là một người háo sắc.

Đường Liệp không tự chủ được đi đến bên hồ nước, muốn xem cho rõ ràng, nhưng bốn cô gái tóc đỏ lại đột nhiên lặn xuống nước, trên mặt nước, một đôi đùi đẹp thon dài đột nhiên biến thành một cái đuôi cá màu đỏ, Đường Liệp giật mình mở to hai mắt, ta kháo! Là mỹ nhân ngư a!

Hết thảy trước mắt, làm cho Đường Liệp không khỏi sinh ra mình đang đi vào công viên sở thú, không còn nhìn thấy được gì khác.

Đường Liệp lưu luyến đi qua sân rộng, hai chân bước lên trên bãi cỏ xanh biếc, dọc theo đường mòn bãi cỏ đi tiếp chừng năm mươi thước, đã nhìn thấy một hành lang thủy tinh xuất hiện ở phía trước, đi vào hành lang, đã nhìn thấy hai bên hành lang đều treo đầy bức họa mỹ nữ, trên từng bức họa đều viết tên, cũng ghi rõ đặc thù dấu hiệu của thân thể, tuyệt kỹ đặc biệt sở trường.

Đường Liệp tự nhủ mình là tay lõi đời trong chốn trăng hoa, nhưng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, chỉ biết sợ hãi than thở.

Tư Mã Thiên Phong có thể nói là quen việc mà làm, hắn giới thiệu cho Đường Liệp: " Đường tiên sinh nếu trúng ý bất luận nữ tử nào trong đó, ta lập tức gọi cô ấy tới bồi rượu cho ngươi."

Trong lòng Đường Liệp mặc dù ngàn chịu vạn chịu, nhưng vẫn biểu hiện vẻ dối trá lắc đầu nói: " Hôm nay chúng ta tới uống rượu, chuyện khác hãy nói sau!"

Lang Uyên cười lên ha hả, ôm bả vai Đường Liệp nói: " Người không phong lưu uổng thiếu niên, đã đi vào Hoa Nguyệt Phường, rượu và đàn bà đều không thể thiếu."

Xem ra Lang Uyên cũng là một lãng tử phong lưu, nhớ tới Mai Thiến có mối tình thắm thiết đối với hắn, Đường Liệp không khỏi sinh ra một loại khoái cảm trả thù, tiểu tiện nhân kia đối với Lang Uyên cuồng dại si tình, không biết rằng Lang Uyên thương thế vừa lành, liền đến chơi gái, hắc hắc, thế nào sau này con quỷ nhỏ cũng không tránh khỏi vận mệnh bị bỏ rơi.

Đi qua hành lang thủy tinh, xuyên qua một hoa viên nhỏ tinh xảo, đi vào trung tâm Hoa Nguyệt Phường, vào trong một tòa lầu gỗ năm tầng.

Một nữ lang vóc người gợi cảm cười khanh khách đứng phía trước tiểu lâu, mái tóc dài màu xanh biếc cuộn thành búi tóc hình hoa sen, một cây trâm cài tóc hình con rắn màu bạc gài trong búi tóc. Lông mày cũng màu xanh biếc, đôi mắt đẹp màu đen lúc nàng mỉm cười có hình dáng như trăng rằm, má lúm đồng tiền nhìn thật mê người.

Thân thể của nàng cao to, Đường Liệp phỏng chừng hẳn là xấp xỉ với mình, bất quá thân thể đường cong lả lướt, không chút nào làm cho người ta có cảm giác cao lớn.

Chân mang một đôi guốc gỗ màu đỏ, hai đùi ngọc trần trụi phơi ra ngoài, mắt cá chân mượt mà no đầy, làm cho người ta chỉ hận không lập tức đi tới giở trò một phen.

Nữ lang cười nói: " Sáng sớm hôm nay ta nghe được chim hoàng anh kêu to trên đầu, đoán chắc sẽ có khách quý đến, không nghĩ tới lại là Tư Mã tướng quân và Lang đại tướng quân cùng đến!"

Tư Mã Thiên Phong mỉm cười nói: " Đỗ lão bản thật biết cách nói chuyện, hôm nay ta làm chủ, nhất định phải cho loại rượu và thức ăn tốt nhất, mời cô nương đẹp nhất ra ngồi!"

Lang Uyên thấp giọng nói cho Đường Liệp thân phận của nữ lang này, nữ lang này chính là lão bản của Hoa Nguyệt Phường Đỗ Toa Toa.

Đỗ Toa Toa yêu kiều cười nói: " Đã sớm chuẩn bị Ỷ Hồng Các cho các vị rồi, mời mấy vị khách quý lên lầu ngồi."

Đường Liệp đã sớm điều chỉnh là tâm tình, hôm nay dù sao là Tư Mã Thiên Phong mời khách, vô luận kế tiếp chờ đợi hắn là gì, hắn phải thản nhiên đón nhận, hỗn đản này gián tiếp hại chết Yến Nguyệt, tiêu xài tiền bạc của hắn coi như là một cách trả thù.

Đỗ Toa Toa cùng bọn họ đi tới Ỷ Hồng Các, trong ba người nàng xa lạ với Đường Liệp nhất, nhìn thấy Lang Uyên và Tư Mã Thiên Phong đều khách khí với Đường Liệp, cũng nghĩ rằng thân phận và địa vị của Đường Liệp sẽ không tầm thường, trong ngôn ngữ cũng thập phần tôn kính, loại đàn bà làm kinh doanh như nàng, mắt tinh tường, giữ được một khách quý, cũng giống như một nguồn tài nguyên cuồn cuộn không ngừng.

" Vị công tử này ta chưa bao giờ thấy qua, chẳng biết có thể cho hay tôn tính đại danh không?" Đỗ Toa Toa mềm mại nói, nàng ở rất gần Đường Liệp, một hương thơm mê người chui vào trong mũi Đường Liệp, hạ thể của Đường Liệp lại bắt đầu rục rịch, hắn cơ hồ có thể kết luận trong hương khí này chắc chắn có thành phần thôi tình dược ở bên trong.

Lang Uyên liền đáp thay Đường Liệp: " Vị này là ân nhân cứu mạng của ta, thần y Đường Liệp."

Y thuật của Đường Liệp mặc dù truyền khắp phủ tướng quân, nhưng tại đế đô cũng không có ai biết, Đỗ Toa Toa hiển nhiên không có nghe nói qua về hắn, biết hắn chẳng qua chỉ là một đại phu bình thường, trong lòng tức khắc liền sinh ra cảm giác khinh miệt, nhưng biểu hiện vẫn nhiệt tình như trước, dẫu sao Đường Liệp cũng là khách quý của Lang Uyên và Tư Mã Thiên Phong, nếu hiện ra ý khinh mạn sẽ làm cho hai người kia tức giận.

Đi vào Ỷ Hồng Các, chỉ thấy bên trong bố cục tinh xảo tao nhã lịch sự, bàn dùng gỗ hoàng dương điêu khắc, mỗi một món đồ vật đều là thượng phẩm do tinh công tạo hình, giá trị xa xỉ.

Đỗ Toa Toa tiếp bọn họ ngồi xuống, lập tức đi tới hai nữ đồng khoảng mười hai, mười ba tuổi, bưng bộ bình trà ngọc lưu ly màu xanh biếc, rót ra nước trà xanh, mỗi chén trà đều nổi lên một đóa hoa nhỏ màu hồng. Đường Liệp nâng chung trà lên, một cỗ hương khí thuần túy xông vào mũi, hoa nhỏ này có mùi hương của hoa nhài, nhưng mùi hương này ngào ngạt, cẩn thận uống thử ngụm nước trà, vào miệng cam thuần, thấm lạnh cổ họng, thoải mái cực kỳ, Đường Liệp nhanh chóng thưởng thức ra bên trong trà bao hàm bạc hà và đá lạnh.

Bức rèm bên ngoài cửa khẽ động, ba nữ lang xinh đẹp phong tư yểu điệu dáng vẻ thướt tha đi vào bên trong Ỷ Hồng Các, Đường Liệp ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ba nữ lang này trang điểm nhẹ nhàng, mặt mày như tranh, mỗi người đều là tuyệt lệ giai nhân, càng khó chính là dung mạo các nàng thanh thuần cực kỳ, không hề có vẻ phong trần, loại mỹ nữ có hương vị thanh thuần này càng dễ dàng câu dẫn ra sự xúc động của nam tính nguyên thủy.

Ba mỹ nữ phân ra ngồi xuống bên cạnh ba người Tư Mã Thiên Phong, phụ trách bồi rượu cho Đường Liệp là một nữ lang vóc người đầy đặn, gương mặt nàng dù có vẻ non nớt, nhưng lại có vóc người cực kỳ gợi cảm, vú cao thẳng, bờ mông tròn đầy, ngồi bên người Đường Liệp, đùi ngọc chen giữa vào chân Đường Liệp, mặc dù còn cách hai lớp quần áo, vẫn có thể cảm giác được da thịt mềm mại co dãn của nàng.

Tóc của nàng màu đỏ như lửa, mềm mại mỉm cười, mị nhãn như tơ, Đường Liệp bị nàng câu dẫn bảy hồn không thấy sáu phách, ánh mắt hạ xuống ngực nàng, nội tâm dường như bị một sợi lông vũ khiêu khích.

Nữ lang kia nhẹ nhàng nói: " Đường tiên sinh, ta gọi là Bách Lệ Ti!" Thanh âm của nàng tràn ngập vị đạo êm ái, làm cho người ta suy tư.

Tư Mã Thiên Phong cười nói: " Đường tiên sinh là khách quý của ta, ngươi nhất định phải hầu hạ hắn cho tốt!"

Bách Lệ Ti ôn nhu gật đầu, rót thêm trà cho Đường Liệp, nâng lên đưa ngay trước mặt Đường Liệp: " Đường tiên sinh, xin mời dùng trà!"

Đường Liệp mê đắm tiếp lấy chung trà, nhưng cảm giác thân dưới cứng ngắc, suýt nữa phun ngụm trà trong miệng ra ngoài, cũng là bàn tay nhỏ bé ôn nhu của Bách Lệ Ti nhẹ nhàng vuốt ve giữa hai chân hắn, Đường Liệp từ khi đến thế giới này còn chưa bao giờ được đãi ngộ như vậy, điều này đúng thật là khảo nghiệm cho hắn, tay của Đường Liệp run rẩy, liên tục đưa ly trà tới miệng định uống vài lần cũng không thành công.

Tư Mã Thiên Phong ôm một nữ lang khác, cười nói: " Đỗ lão bản, thức ăn lên đi!"

Bốn nữ đồng tóc vàng nối đuôi nhau mà vào, đem rượu và thức ăn đã chuẩn bị đặt lên bàn tròn.

Đường Liệp bị bàn tay của Bách Lệ Ti trêu chọc mặt đỏ tận mang tai, căn bản không có lưu ý trên bàn đặt món ăn gì, hận tiệc rượu này sao không lập tức chấm dứt, mang theo Bách Lệ Ti đi vào trong phòng phát tiết dục hỏa.

Lang Uyên nhìn ra Đường Liệp bất an, mỉm cười nói: " Bách Lệ Ti, còn không rót rượu cho Đường tiên sinh?"

Bách Lệ Ti lúc này mới buông Đường Liệp ra, đổ rượu ngon màu đỏ nhạt vào chén rượu của Đường Liệp.

Tư Mã Thiên Phong và Lang Uyên cùng bưng chén rượu lên nói: " Chén rượu này, chúng ta kính Đường tiên sinh! Đa ta ngươi cứu..."

Đường Liệp hấp tấp cản lại, nói: " Nếu các ngươi xem ta là bằng hữu, chuyện này không nên nhắc lại nữa!"

Tư Mã Thiên Phong và Lang Uyên đồng thời phát ra một tiếng cười to sang sảng: " Được! Chúng ta uống cạn chén này!"

Đường Liệp đầu tiên nghĩ đây chẳng qua chỉ là rượu trái cây bình thường, nhưng sau khi uống nửa cân, đầu tiên cảm thấy một trận mê muội, hiển nhiên đã cảm giác say, xem ra rượu trái cây này chứa lượng cồn bên trong không thấp. Hắn sợ say sẽ thất thố, lặng lẽ nhắc nhở mình nên khống chế tửu lượng.

Tư Mã Thiên Phong mỉm cười nói: " Y thuật của Đường tiên sinh cao như thế, sư thừa là người phương nào?"

Đường Liệp đương nhiên không nói thẳng ra lai lịch của mình, thở dài nói: " Y thuật của ta là tổ truyền, vốn chỉ xem bệnh tại nông thôn mà sống, sau đã xảy ra chiến loạn, thôn trang và người nhà đều chết trong chiến hỏa, ta phiêu bạt chung quanh, sau mới gặp Mai đại tiểu thư và Yến Nguyệt các nàng." Hắn biết quan hệ của Lang Uyên và Mai Thiến không tầm thường, chuyện của mình sớm muộn gì cũng không thể giấu giếm hắn, cho nên bịa ra một chuyện không hề sơ hở.

Lang Uyên gật gật đầu: " Với y thuật của Đường tiên sinh, phiêu bạc khắp nơi thật quá đáng tiếc, không biết ngươi có tính toán gì không? Nếu có chỗ cần Lang Uyên, ta sẽ đem hết toàn lực!"

Đường Liệp nói: " Đế đô quy mô khổng lồ, dân cư đông đúc, nếu có thể, ta muốn mở một phòng khám bệnh ở chỗ này, dùng để duy trì sinh kế!"

" Phòng khám bệnh?" Lang Uyên và Tư Mã Thiên Phong đồng thời ngạc nhiên hỏi, bọn họ còn chưa nghe qua từ ngữ mới mẻ như vậy.

" Là nơi xem bệnh, gọi tắt là phòng khám bệnh!" Đường Liệp giải thích.

Lang Uyên cười nói: " Từ ngữ mới mẻ của Đường tiên sinh luôn xuất ra bất tận."

Đường Liệp khiêm tốn nói: " Ta từ nông thôn đến, cho nên phần lớn dùng thổ ngữ quê hương, hai vị tướng quân không nên giễu cợt ta mới phải!"

Ba nữ lang bồi rượu đều nghe Đường Liệp nói đến cười rộ lên. Thân thể mềm mại của Bách Lệ Ti dựa sát Đường Liệp, dịu dàng nói: " Đường tiên sinh nói chuyện thật là thú vị."

Tư Mã Thiên Phong đề nghị: " Ba người các ngươi đàn hát cho chúng ta nghe một khúc trợ hứng thế nào?"

Đường Liệp và Lang Uyên đều trầm trồ khen ngợi.

Bách Lệ Ti và hai nữ lang nũng nịu đứng dậy, bảo thị tỳ mang tới nhạc khí, ngồi xuống đối diện bàn rượu. Đường Liệp nhìn thấy nhạc khí trong tay các nàng, một loại giống đàn dương cầm, một loại giống đàn tì bà và đàn ghi ta hợp lại, trong tay Bách Lệ Ti cầm vật giống cây tiêu, nhưng không biết có gì khác nhau với nhạc cụ ở thế giới của hắn hay không.

Bách Lệ Ti khẽ mở môi anh đào, một tiếng tiêu mềm mại quyến rũ vang lên, lập tức hai nữ lang kia bắt đầu gảy dây đàn trong tay, tiếng đàn từ nhỏ thành lớn, hòa vào tiếng tiêu dung hợp một chỗ, nhịp điệu uyển chuyển mềm nhẹ, tựa như mưa rơi ngày xuân làm dịu đi nội tâm của Đường Liệp, loại giai điệu này có chút giống nhạc cụ của khu dân tộc thiểu số vùng Vân Nam. Lúc Bách Lệ Ti thổi, sóng mắt quyến rũ bay tới hướng Đường Liệp.

Đường Liệp như si như say, Tư Mã Thiên Phong mỉm cười nói: " Đường tiên sinh, ta có một ngôi nhà để không ở đường Bàn Long, dùng làm phòng khám bệnh là tốt nhất, nếu ngươi không chê, cứ cầm đi mà dùng!"

Đường Liệp nao nao, hôm nay Tư Mã Thiên Phong đối với hắn rất tốt, với thân phận và địa vị của hắn vốn không nên như thế, lễ đến cho người, tất có điều cần cầu, chẳng lẽ Tư Mã Thiên Phong có chuyện gì cần mình giúp đỡ?

Lang Uyên hiển nhiên không hiểu được như Đường Liệp, hắn tưởng rằng Tư Mã Thiên Phong làm tất cả mọi chuyện đều là vì nể tình Đường Liệp đã cứu mình, cười nói: " Phòng khám bệnh khai trương cần có tài chánh, ta toàn bộ cung cấp, coi như là ta trả tiền chữa bệnh cho Đường tiên sinh."

Loại chuyện tốt trên trời rơi xuống này, Đường Liệp không có lý do không đi tiếp nhận, nếu có được phòng khám bệnh riêng mình, liền có thể thoát khỏi sự khống chế của Mai Thiến, không cần ở lại bên trong nông trang giống như nhà giam của ả, từ sau khi Yến Nguyệt chết đi, Đường Liệp ý muốn rời khỏi nông trang ngày càng mãnh liệt, mỗi lần nhìn thấy ngôi mộ của Yến Nguyệt lại làm hắn đứt đoạn ruột gan, nghĩ tới đây hắn gật gật đầu nói: " Được! Đã hai vị tướng quân nói như vậy, Đường Liệp ta nếu cự tuyệt thì có vẻ không hay, có câu ta phải thanh minh, nhà cửa và tiền coi như ta mượn trước, sau này chờ ta kiếm được tiền, lập tức trả lại."

Tư Mã Thiên Phong và Lang Uyên cùng cười ha ha, giơ lên chén rượu nói: " Ai! Vì phòng khám bệnh sắp khai trương của Đường tiên sinh, chúng ta uống một chén!"

Đường Liệp cũng cười lớn bưng chén rượu lên, cụng với bọn họ: " Cheers!" Không nghĩ tới buột miệng nói câu tiếng Anh.

Lang Uyên và Tư Mã Thiên Phong ngẩn người, Lang Uyên giống như minh bạch chuyện gì, lớn tiếng nói: " Đường tiên sinh muốn ăn cà ti, mau mau đưa tới!"

Đường Liệp nghe được Lang Uyên phiên dịch, dở khóc dở cười nói: " Cụng ly, cụng ly!"