Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 99




Trong tay cầm bình giữ nhiệt.

Mở ra, đổ cho Nam Nhiễm một chén nước.

Hắn đưa nước tới trước mặt cô.

"Uống nước."

Nam Nhiễm nhận lấy ly nước, dựa lên người hắn.

Sống lưng Nguyễn Mặc nháy mắt liền cứng còng.

Bên tai dần dần đỏ lên.

Giống hệt một học sinh ngoan đang nghiêm túc nghe giảng vậy.

Cũng không biết tại sao.

Từ sau hôm qua bị Nam Nhiễm cắn.

Liền trở thành bộ dạng này.

Cô vừa tới gần hắn.

Hắn sẽ sinh ra loại kỳ quái phản ứng như vậy.

Tô Tình được cứu ra khỏi bể bơi, cả người chật vật, vừa nhấc đầu liền thấy được một hình ảnh như vậy.

Sắc mặt Tô Tình xanh mét.

Thiếu niên sinh đẹp kia.

Là người của Nam Nhiễm.

Nhìn có vẻ, rất nghe lời.

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ hết thảy.

Những điều này, tất cả đều là do con nghệ sĩ nhỏ không biết trời cao đất dày kia đang thay đổi cách nhục nhã cô ta.

Cô ta đem món nợ này ghi lên đầu Nam Nhiễm.

Tô Tình bò dậy khỏi mặt đất.

Cả người ướt đẫm, váy kề sát trên người.

Dáng người nóng bỏng, tất cả đều bị người khác nhìn không sót một mảnh.

Khiến sắc mặt cô ta càng khó nhìn,

"Chúng ta đi!"

Nói xong, liền được ba trợ lý nhỏ nhanh chóng đỡ đi sửa sang lại quần áo.

Bởi vì trận lăn lộn này.

Thời gian quay chụp bị lùi lại một giờ.

Chờ rồi chờ.

Không chờ được quay chụp.

Nhưng lại chờ được thứ dơ bẩn.

"Tiểu Nhiễm."

Một thanh âm truyền vào từ cửa lều quay phim.

Nam Nhiễm vốn đang nằm trên ghế gấp mơ màng sắp ngủ.

Bị một tiếng kêu như vậy, mở mắt.

Nguyễn Mặc không biết đã đi đâu.

Chỉ có một mình cô.

Ngẩng đầu nhìn qua.

Vừa vặn có ánh mặt trời chiếu vào.

Dưới ánh mặt trời.

Tô Tử Trác mặc áo sơ mi trắng, quần đen.

Trên mặt mang theo nụ cười sạch sẽ, trong phút hoảng hốt.

Có nhiều hơn một chút cảm giác thiếu niên.

Nhìn qua, rất giống một thiếu niên vừa mới ra trường.

Nhưng, Nam Nhiễm chỉ nâng mí mắt lên liếc một cái.

Sau đó lại rơi vào trạng thái mơ màng sắp ngủ.

Tô Tử Trác ngồi xuống vị trí cạnh Nam Nhiễm.

Cười nói.

"Tiểu Nhiễm, không ngờ lại ở chỗ này gặp được em."

Xưng hô của hắn từ học muội đổi thành Tiểu Nhiễm.

Vừa nói, vừa cầm lấy quần áo bên cạnh, che lại mặt trời cho Nam Nhiễm.

Tâm tư tỉ mỉ, chăm sóc chu đáo.

Đây thật đúng là một người đàn ông hoàn mĩ 800 năm khó gặp.

Khi Nguyễn Mặc cầm hộp đồ ăn đi vào.

Chính là thấy được một cảnh tượng như vậy.

Nam Nhiễm nằm trên ghế gấp.

Bên cạnh có một người đang ngồi, quần áo che khuất hai người lại.

Chỉ thấy thân hình, kề rất gần, bộ dáng thực thân mật.

Nam Nhiễm nhíu mày.

Ngẩng đầu liếc người ngồi bên cạnh một cái.

Tô Tử Trác sửng sốt.

Hắn thực xác định.

Vừa rồi trong mắt Nam Nhiễm, thấy được ghét bỏ.

Tô Tử Trác cười nói,

"Tiểu Nhiễm, trước nay chúng ta chưa từng thâm nhập tìm hiểu lẫn nhau, hình như em có thành kiến rất sâu đối với anh.

Anh nghĩ, em hẳn là nên tìm hiểu sâu hơn một chút, rồi lại đưa ra quyết định."

Đang nói.

Bỗng nghe được thanh âm của Nguyễn Mặc.

"Đã đem cơm tới rồi."

Hắn xuất hiện ở một bên khác của Nam Nhiễm.

Nắm chặt hộp đồ ăn, giọng nói lãnh đạm.

Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Tô Tử Trác.

Tô Tử Trác cứ như hoàn toàn không nhận thấy được.

Đứng dậy.

Cười nói,

"Anh là tới đưa đồ vật, chỉ là trùng hợp gặp phải, anh đi trước."

Nói xong.

Lại nói,

"À, đúng rồi. Tiểu Nhiễm, cái này cho em."

Một cái hộp thon dài.

Là chocolate.

Bên trong chỉ có bốn cái.

Mặt trên có một chuỗi tiếng Anh, đóng gói tinh mỹ, nhìn qua có vẻ thật quý giá.

Hắn đem đồ vật đặt lên cái rương bên cạnh.

Lúc này mới rời đi.