Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 24




Còn chưa nói xong, đã bị chị đại kia tát cho một cái.

Tả Hàm bị tát đến mức chóng mặt.

Như là, lời của Tả Hàm, dẫm trúng cái đuôi đã giấu kỹ đi của chị đại.

Thế cho nên chị đại lập tức liền bùng nổ.

Tức giận nói:

"Hôm nay tao phải dạy dỗ mày một chút, cho mày biết bản thân mày là ai!"

Tiểu Hắc Long nhìn một màn nơi xa kia,

【 Ký chủ, làm chuyện tốt, làm chuyện tốt! 】

Nam Nhiễm thờ ơ

"Hửm?"

Một bộ dáng khó hiểu.

Trực tiếp nhắm mắt lại, mơ màng sắp ngủ.

Tiểu Hắc Long thật cẩn thận,

【 Ký chủ, chẳng lẽ cô không có ý nghĩ muốn ngăn cản trận bạo lực học đường này sao? 】

Nam Nhiễm bị Tiểu Hắc Long ồn ào làm cho hơi phiền.

"Tự mình đều không bảo vệ được, tồn tại có ích lợi gì?"

Tiểu Hắc Long vừa nghe.

Hửm?

Sao lại cảm thấy ký chủ nói rất có lý nhỉ?

Ngay lúc Tiểu Hắc Long còn đang cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của ký chủ.

Thì thấy ký chủ bỗng nhiên mở mắt.

Tầm mắt phút chốc nhìn về phía người bị đám người kia lôi kéo.

Tả Hàm bị bắt nạt, đầy người chật vật.

Bỗng nhiên Nam Nhiễm đứng dậy, đi tới chỗ đám người kia.

Tả Hàm cắn răng, trong cơ thể của cô gái nhu nhược phảng phất như có một sức mạnh không chịu thua.

Chính là không chịu cúi đầu.

Chị đại kia cười lạnh.

"Đã đê tiện như vậy, tao liền thay ba mẹ mày dạy dỗ mày thật tốt."

Giơ tay, muốn tát một cái.

Đột nhiên, tay ả bị nắm lại.

Chị đại không thể động đậy.

Mang khuôn mặt phẫn nộ quay đầu lại.

Tiếp theo, biểu cảm cương lại trên mặt.

Nhìn thấy Nam Nhiễm cứ như nhìn thấy quái vật gì vậy.

Biểu cảm nhanh chóng từ phẫn nộ chuyển thành run rẩy.

Phun ra một chữ:

"Không ······"

Bởi vì sự tương phản trước sau của chị đại, tầm mắt Nam Nhiễm dừng lại trên mặt ả ba giây.

Đầu tóc đen dài, khuôn mặt tươi đẹp.

Chị đại này đứng tại chỗ không làm gì cả sẽ khiến người khác tưởng rằng là một học sinh ngoan.

Ờ, có hơi quen mắt.

Tiểu Hắc Long lập tức nhắc nhở,

【 Ký chủ, sáng nay cô vừa mới đem đầu người ta dẫm xuống đất. 】

Nam Nhiễm có chút ấn tượng, mở miệng:

"Sơn móng tay?"

Chị đại gật đầu.

Hết cách rồi, những gì xảy ra hồi sáng vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Cô ta thật sự không muốn bị Nam Nhiễm dẫm xuống đất lần nữa.

Lực chú ý của Nam Nhiễm dừng lại trên móng tay đỏ tươi của cô ta.

Cô duỗi tay, chạm vào.

Sau đó, muốn dùng sức bẻ đi.

Chị đại thét ra tiếng khóc chói tai.

"Không! Đừng mà!"

Nam Nhiễm hơi khựng.

Dừng lại.

Nghi hoặc.

"Đau vậy hả?"

Tiểu Hắc Long thấy động tác tàn bạo của ký chủ cũng sợ tới mức run lên.

【 Ký chủ, cô, cô làm gì vậy? 】

Nam Nhiễm bị tiếng thét của cô ta làm cho đau cả tai.

Thả lỏng tay ra.

Nam Nhiễm cảm nhận được mình bị một tầm mắt sáng quắc nhìn vào.

Cô quay đầu lại nhìn.

Tả Hàm ngã trên mặt đất, dùng một loại ánh mắt nhìn anh hùng cứu thế mà nhìn Nam Nhiễm.

Hai tay Nam Nhiễm đút vào túi quần.

"Có biết sơn móng tay không?"

Tả Hàm sửng sốt, đầu nhỏ lập tức như gà con mà không ngừng gật đầu.

"Biết!"

Đây là lần thứ ba ân nhân cứu cô.

Nam Nhiễm duỗi tay ra lần nữa, cầm lấy tay của chị đại kia, ý bảo Tả Hàm nhìn.

"Giống như thế này?"

Tả Hàm nỗ lực gật đầu.

"Có thể, có thể."

Nam Nhiễm lộ ra một nụ cười lười nhác.

Cô quay đầu, nhìn về phía chị đại.

"Bạo lực học đường, bắt nạt bạn học nhỏ yếu, đây là điều không được phép."

Tiểu Hắc Long nhỏ giọng phun tào.

【 Biết người ta biết sơn móng tay, ký chủ liền lật mặt phản chiến, tốc độ có phải nhanh quá rồi không? 】

Chị đại ôm tay mình, sợ hãi gật đầu.

"Phải, phải, chị nói rất đúng."

Tầm mắt Nam Nhiễm luôn nhìn vào móng tay của chị đại.

Nửa ngày sau, cô mới chậm rãi mở miệng:

"Ngay cả bạn học nhỏ yếu cũng bắt nạt, thì tồn tại còn có ích lợi gì?"

Thân thể chị đại càng run rẩy mạnh hơn.