Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 181




Vừa nói, Thánh Á vừa khoác lên tay Đồ Lạp.

Nàng hất cằm lên, không chút sợ hãi nhìn Ba Đặc.

Đúng là nàng rời khỏi hoàng cung để tìm một vương tử thích hợp để gả cho.

Nhưng mà bây giờ, nàng đã chủ kiến của mình.

Nàng không muốn gả cho vương tử, mà nàng muốn gả cho người tên là Đồ Lạp này.

Lời nói của nàng vừa dứt, ánh mắt của Đồ Lạp liền sáng lên.

"Nàng không phải vị hôn thê của huynh ấy?"

"Dĩ nhiên không phải."

Đồ Lạp ôm lấy Thánh Á vui vẻ nói.

"Thật tốt."

Ba Đặc đứng ở bên cạnh sắc mặt trở nên xanh mét.

Ánh mắt hắn ta u ám.

Không nghĩ tới công chúa ồn ào này lại lấy được quyền hạn của thần rừng.

Càng không nghĩ tới, đồ của hắn ta lại bị chính em trai mình cướp đi.

Ba Đặc nắm chặt quả đấm.

Nam Nhiễm đứng ở bên cạnh liếc một cái.

Oh.

Ba mảnh vụn thủy tinh đang gây gổ.

Mà ánh sáng trên người Đồ Lạp và Thánh Á so với lúc trước đã mạnh hơn không ít.

Còn ánh sáng trên người Ba Đặc càng ngày càng ảm đạm.

Tây Nặc nhìn xuống.

Nhìn theo tầm mắt của Nam Nhiễm sang.

Thấy vương tử Ba Đặc trong bộ khôi giáp.

Hắn rũ mí mắt, xung quanh lạnh như băng.

Đưa tay nắm lấy cằm Nam Nhiễm, kéo đầu nàng trở lại.

Để cho nàng nhìn mình.

Nam Nhiễm nhìn Tây Nặc, ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên.

Đôi môi đỏ mọng mỉm cười.

Thế nào?

Bây giờ muốn nói thích nàng sao?

Nàng sẽ chờ.

Kết quả đợi nửa ngày.

Tây Nặc chợt mở miệng.

"Nàng là một giao nhân, sẽ không có ai thích nàng đâu.

Đừng mơ mộng nữa."

Nam Nhiễm.

"..."

Ngươi mới không có ai thích.

Cả nhà ngươi cũng không có ai thích.

Nàng nghe lời này mà trong lòng tức giận.

Nhưng bây giờ nàng không thể nói được.

Nàng cụp mắt xuống, bĩu môi, kéo áo của hắn.

Tây Nặc nhìn thấy nàng vừa nãy còn cười, đảo mắt một cái nụ cười kia đã biến mất.

Hắn ôm eo Nam Nhiễm, thoáng dùng sức.

Quay đầu nhìn về phía Ba Đặc.

Toàn thân lạnh như băng.

Mà Ba Đặc dường như cảm nhận được, hoặc là nói phần lớn sự chú ý của hắn ta đều đặt trên người Tây Nặc.

Tây Nặc nhìn sang, Ba Đặc lập tức quay mặt lại.

Nở một nụ cười thân thiện.

Kết quả hai người vừa mới đối mặt.

Thân thể Ba Đặc cứng lại.

Tây Nặc là thủ lĩnh long tộc, cho rằng giao nhân nhà mình bị người khác để ý.

Cho nên ôm chặt hơn.

Ôm Nam Nhiễm, biến mất ở khúc quanh rừng.

Cũng không biết rốt cuộc Tây Nặc nghĩ gì.

Biết rõ ràng đức hạnh của giao nhân này là gì, còn vẫn lo lắng bị người khách để ý.

Ánh mặt trời chiếu trên từng ngóc ngách khu rừng.

Những cây đại thụ lớn đã khô héo trong rừng sâu, lại được khôi phục một lần nữa.

Có lẽ vì nguyệt quế của thần rừng ở gần đấy.

Hôm nay lại là một ngày đẹp trời.

Tây Nặc đưa Nam Nhiễm đi đâu vậy chứ?

Nam Nhiễm đồng chỉ cảm thấy rất hoa mắt.

Đến khi nàng mở mắt ra, thấy mình đang đứng ở trước cửa một sơn động.

Đột nhiên biểu cảm của Nam Nhiễm trở lên rất nghiêm túc.

Ừ.

Đây chính là lúc đưa nàng dạ minh châu.

Nàng siết chặt cánh tay Tây Nặc.

Không phải khẩn trương, mà là hưng phấn.

Hệ thống nhìn ký chủ của mình chính là muốn dạ minh châu chứ không muốn sống.

Ký chủ có phải đã quên chuyện mình sẽ chết trước khi trời tối hay không?

Làm sao?

Có phải ký chủ muốn nằm chết trên dạ minh châu?

Tây Nặc nhìn xuống, nhìn thấu sự phấn khích trong mắt nàng.

Sắc mặt lạnh như băng thoáng tan ra.

Đôi môi mỏng lạnh khẽ cong lên.

Nhưng mà độ cong này tới rất nhanh, biến mất cũng rất nhanh.

Chỉ thoáng qua một cái rồi lại biến mất, rất nhanh trở lại vẻ mặt vô cảm như ngày thường.