Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 176




Thợ săn rồng lộ rõ dáng vẻ đắc thắng.

Khuôn mặt nghiêm túc trước kia, cũng lộ ra một nụ cười.

Những nếp nhăn trên mặt cũng hằn lên nhau.

Đột nhiên, một con dao đâm thẳng về phía hắn ta.

Con dao sắc bén và cực nhanh.

Bởi vì còn đang đắm chìm trong suy nghĩ sắp gặp được thủ lĩnh mạnh nhất long tộc.

Nên phản ứng chậm hơn một bước.

Chỉ kịp tránh sang một bên nửa bước.

Xoẹt.

Con dao sắc bén trực tiếp xẹt qua mặt của hắn ta.

Tức khắc tạo thành một vết thương cực sâu trên khuôn mặt của hắn ta.

Máu chảy xuống, trong nháy mắt, nửa gương hắn ta mặt đầy máu.

Bởi vì một màn bất ngờ này.

Khiến cho tiếng còi của hắn ta bị cắt đứt.

Mọi người xung quanh đều bị kinh hãi.

Đồng loạt nhìn về phía thủ phạm ném con dao.

Phải biết rằng, người đàn ông đang đứng trước mắt, chính là thợ săn rồng lợi hại nhất trên thế giới.

Vậy mà lại bị một nữ nhân làm bị thương sao?

Nam Nhiễm nâng tay lên, nghịch tóc mình.

Bộ dáng như không quan tâm.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào nàng.

Nàng nhướng mày.

Nhìn chằm chằm vào thợ săn rồng kia.

Đôi môi đỏ của nàng nở ra một nụ cười.

Nàng xách váy của mình lên.

Dáng vẻ lưu loát như không thèm để ý đến.

Kẻ yếu muốn hại nàng có rất nhiều.

Trắng trợn như vậy thì đây là lần đầu tiên.

Có chút thú vị.

Từng bước từng bước đến bên cạnh thợ săn rồng.

Binh lính xung quanh giống như thấy một chuyện gì vô cùng đáng sợ vậy.

Rối rít lùi về phía sau một bước.

Không chỉ như vậy.

Vị vương tử vốn cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng, cũng hoảng sợ, con ngươi co rút lại.

Chuyện gì đã xảy ra?

Tại sao nàng ta vẫn có thể đi được?

Nàng không phải là giao nhân sao?

Tại sao lại không sợ lửa?

Tại sao dám bước qua ngọn lửa này?

Trong đầu hắn ta xuất hiện rất nhiều câu hỏi.

Chỉ là lúc này, đã không còn ai có thể trả lời những câu hỏi của hắn ta.

Nam Nhiễm chợt nhảy lên thật cao.

Đá một cái lên người Thợ săn rồng.

Ánh mắt thợ săn rồng kia nặng nề.

Lùi lại một bước.

Hừ lạnh nói.

"Chỉ là giao nhân mà thôi."

Lời nói của hắn ta vừa dứt.

Đầu gối của Nam Nhiễm đã ở trước ngực hắn ta, ra một đòn vô cùng mạnh.

Nàng nhanh chóng nhảy ra xa, nhặt con dao lên.

Mỗi một hành động, nụ cười trên khuôn mặt nàng càng sâu.

Khuôn mặt tinh xảo ấy càng trở lên quyến rũ, kiêu sa hơn trong ánh mặt trời.

Nàng cực kỳ nhanh.

Cầm lấy con dao trong tay, không tiếng động nói hai chữ với thợ săn rồng.

Chết đi.

Thợ săn rồng híp mắt một cái liền thấy rõ.

Một loạt hành động diễn ra liền một mạch.

Nhưng mà..

Khi Nam Nhiễm vừa giơ con dao lên, thì âm thanh răng rắc vang lên, một vật gì đó đã bị gãy.

Sau đó con dao rơi xuống.

Con dao sắc bén kia đã gãy thành nhiều đoạn.

Cán dao màu đen cũng biến thành cát, rơi trên mặt đất.

Động tác của nàng dừng lại.

Nghiêng đầu, nhìn nắm cát trên tay mình rơi xuống đất.

Âm thanh non nớt của Tiểu hắc long vang lên.

[Ký chủ, con dao này muốn nàng móc tim của hoàng tử.]

"Sau đó?"

[Máu của ai khác dính trên con dao đó. Nghĩa là ngươi đã sử dụng qua, và cam nguyện chết cũng không móc tim hoàng tử.

Con dao biến mất, ngươi.. Khi trời tối, cũng là lúc ngươi phải chết.]

Nam Nhiễm siết chặt nắm cát kia.

U ám nói.

"Sao không nói sớm?"

Thanh âm của Tiểu Hắc Long nhỏ dần nói.