Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 157




Editor: Howaito Sakura

Tiểu Hắc Long nghi hoặc: [Kí chủ, ngài đi đâu vậy? ]

Nam Nhiễm: "Trời sắp sáng."

Trên bầu trời lấp ló một tia sáng, mặt trời sắp mọc rồi. Tiểu Hắc Long gật đầu:

[Vâng, vậy kí chủ tính dùng tốc độ nhanh nhất để cứu công chúa sao? ]

Khi hai người nói chuyện, nàng đã đi tới bãi biển. Nhìn biển rộng trước mắt, nàng tậc lưỡi:

"Trước khi trời sáng ăn một bữa."

Tiểu Hắc Long: [..]

Vì sao nó lại cảm thấy kí chủ thay đổi? Chẳng lẽ thế giới cổ tích còn có ma lực như vậy? Kí chủ trước kia, lười biếng lại thích ngủ, tuy cũng thích ăn nhưng không thể bằng ngủ.

Hiện tại thì sao?

Ha ha, chỉ có ăn, mỗi ngày ăn.

Một người ăn lượng cơm dành cho năm người, hơn nữa càng ngày càng tự luyến..

Tiểu Hắc Long xấu hổ muốn che mặt, vì sao kí chủ lại biến thành cái dạng này chứ?

Đồng chí Nam Nhiễm nhìn biển rộng vô cùng trước mắt này, nghe tiếng sóng đập vào bờ cát. Khi nàng đang cân nhắc xem nên làm gì, hai cái đuôi cá phi thường đẹp lay động trên mặt biển, đột nhiên xuất hiện hai giao nhân Tag cần quỷ dạ xoa, hưng phấn phát ra tiến kệ sắc nhọn chói tai. Hai nam giao nhân diện mạo tuyệt sắc, mái tóc màu xanh nhạt, khuôn mặt tinh xảo, nếu không phải nhe răng nhanh, bộ dạng này sẽ hớp hồn rất nhiều tiểu cô nương.

Tốc độ đi chuyển của bọn họ rất nhanh, vừa rồi còn ở trong biển, hiện tại đã đến trước mặt nàng. Một nam giao nhân trong đó nhe răng đánh giá nàng từ trên xuống dưới, hừ lạnh một tiếng:

"Thật là sự sỉ nhục đối với giao nhân!"

Hắn cực kì phẫn nộ với hành vi tự nguyện dùng giọng nói đổi chân của nàng, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt. Nàng day lỗ tai, thanh âm của hai giao nhân này thật sự rất chói tai, khiến cho người ta phiền lòng. Giao nhân còn lại nhát gan, nhỏ giọng nói:

"Vu sư bảo chúng ta đến đưa đồ, đưa xong rồi thì đi thôi."

Nói xong, rụt rè kéo tay giao nhân kia.

Giao nhân kia vô cùng bất mãn đẩy người ra:

"Nàng ta có tư cách gì trở về biển cả? Loại giao nhân ngủ ngốc như nàng ta nên đâm xuyên tim mới đúng."

Nam Nhiễm vốn muốn ăn một bữa no nê, kết quả lại gặp hai giao nhân kì lạ này. Nàng nghiêm túc hỏi:

"Này, ai là sỉ nhục của giao nhân? Ta là mỹ nhân ngư. Chúng ta không cùng giống loài."

Hai tay nàng ôm ngực, không để tâm. Câu nói này của nàng khiến hai giao nhân kia sửng sốt. Nàng vậy mà có thể nói chuyện? Không phải nàng đã dùng tiếng nói đổi lấy hai chân sao? Khi bị giao nhân nng tính kia nghe rõ lời của nàng, lập tức nổi trận lôi đình:

"Ngươi nói cái gì? Mỹ nhân ngư? Ngươi là một giao nhân, dù vu sư có dùng cả mạng đểđổi cũng không thể thay đổi thân phận của ngươi. Người từ nhỏ ăn thịt lớn lên, bao ngược khát máu, còn muốn đóng giả mỹ nhân ngư thiện lương hòa bình?"

Lời nói của giao nhân này thành công phá tan nát giấc mộng mỹ nhân ngư của Nam Nhiễm. Nàng cúi đầu, mái tóc che khuất mắt, không nhìn rõ cảm xúc của nàng. Mà hai giao nhân đối diện cũng đang tức giận cực kì. Bỗng nhiên, nàng vươn tay nắm lấy tóc giao nhân nóng tính, ném nó lên bờ. Nàng xách váy, một cước đạp thẳng lên mặt nó, phiền muộn lẩm bẩm:

"Ngươi nói nhiều quá."

Nói xong, nàng càng dùng sức giẫm đạp. Một con giao nhân khác ở trong biển không biết nên làm sao.