Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 118




Đầu óc không linh hoạt không quan trọng.

Vấn đề là, lực sát thương liền trực tiếp tăng mạnh lên.

Tùy tùy tiện tiện liền có thể đem hai người đàn ông thành niên vứt đi.

Giơ tay là có thể vứt một cô gái lên bàn.

Đặc biệt là nhìn qua ký chủ còn có vẻ tràn đầy tinh lực.

Tiểu Hắc Long lập tức rà soát tư liệu,

Ừm.

Tinh lực tràn đầy, sức lực lớn, lực sát thương lớn, đầu óc không linh hoạt.

Hở?

Ký chủ cùng loại động vật thuộc bộ khuyển nào đó rất phù hợp nha ······.

Nam Nhiễm duỗi tay ôm hắn.

Dường như gặp phải điều gì khó khăn lắm.

Cuối cùng.

Cô gật đầu

"Được rồi, em cũng không thích viên pha lê."

Cô thấy dạ minh châu có vẻ rất không muốn cô thích viên pha lê.

Nguyễn Mặc nghe xong, lúc này môi mỏng mới gợi lên một độ cong.

Hắn đỡ Nam Nhiễm ra ngoài.

Đi ra ngoài.

Hắn cúi đầu dò hỏi,

"Rất thích uống rượu?"

Nam Nhiễm

"Ừ."

Nguyễn Mặc lại hỏi

"Người trên mặt đất là em đánh?"

Nhiễm nào đó,

"Ừ."

Vừa đáp lời, vừa dựa vào trên người Nguyễn Mặc.

Chắc là do uống rượu uống quá hưng phấn.

Một đôi mắt mở cực kỳ to.

Lúc sắp rời khỏi tầng này,

Nguyễn Mặc ý bảo người áo đen xử lý tốt chuyện ở đây.

Sau đó mới ôm Nam Nhiễm rời đi.

Chân bước trên hành lang,

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Nguyễn Mặc ôm Nam Nhiễm, mở miệng:

"Sẽ luôn thích anh?"

Lúc hỏi những lời này, thân thể của hắn lại không tự chủ được mà trở nên cương cứng.

Nam Nhiễm

"Đương nhiên."

Nghe xong,

Vành tai của Nguyễn Mặc liền đỏ hồng lên.

Biết cô ấy đã uống rượu,

Trong lòng rất rõ, rất có khả năng là cô ấy đang nói bậy,

Nhưng.

Trong lòng vẫn là một trận vui sướng.

Bỗng nhiên,

Mặt sau truyền đến thanh âm

"À này ······"

Thanh âm đánh vỡ yên lặng.

Liền thấy, Ninh Dã mặc áo len cổ tròn màu đen, quần rách gấu, đứng đó dựa vào vách tường.

Khuôn mặt có hơi âm nhu kia, được ánh đèn chiếu rọi làm cho hòa hoãn hơn đôi chút.

Đại khái là quá yên tĩnh.

Cô nhịn không được lại ho khan một tiếng.

Giảm bớt chút xấu hổ.

"Ờ ······ tôi chỉ là tới để đưa điện thoại."

Vừa nói, vừa giơ tay lên.

Sau khi Nam Nhiễm ngồi dưới đất nói chuyện điện thoại với Nguyễn Mặc xong.

Liền tùy tay ném điện thoại vào góc xó.

Đương nhiên.

Cô cũng không phải chỉ tới để đưa điện thoại cho Nam Nhiễm.

Có chút việc, cô muốn xác nhận một chút.

Nếu không.

Tại sao cô vẫn luôn nén giận với con ma men này chứ?

Lúc tầm mắt Nguyễn Mặc nhìn về phía Ninh Dã.

Ánh mắt liền trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

Ninh Dã sờ sờ cái mũi.

A.

Bị xem là tình địch rồi.

Chậc chậc chậc.

Không sao.

Cô là tình địch của tất cả phái nam trên mạng.

Sớm đã quen rồi.

Lúc nghĩ.

Ninh Dã nhịn không được nhìn về phía Nam Nhiễm.

Ai ngờ vừa mới nhìn một cái.

Đã bị Nguyễn Mặc chặn lại.

Thuận đường di động cũng bị rút đi.

Không khí xấu hổ.

Suy nghĩ, chắc là không có khả năng thăm dò Nam Nhiễm rồi.

Để sau rồi tính.

Ninh Dã chép chép miệng.

"Nếu không có việc gì, tôi đi trước đây."

Quả nhiên, hai tên này đều là người cùng đường.

Mẹ ơi, cô nhìn cái nào cũng không vừa mắt.

Ninh Dã đi rồi.

Bước chân đang đi ra ngoài của Nguyễn Mặc dừng lại.

Hắn đặt người xuống.

Chặn Nam Nhiễm đã uống say lại.

Đè lên tường.

Nhìn bờ môi của cô.

Hắn mở miệng,

"Vốn định về nhà."

Rũ mắt xuống, lông mi dày rậm che khuất cảm xúc trong mắt hắn.

Nhỏ giọng nói,

"Nhưng,"

Những lời còn lại, không nói ra.

Hắn đã kề lại gần, hôn lên.

Không biết là vì có kinh nghiệm lần trước hay là vì Nam Nhiễm đã uống say.

Một tay của Nguyễn Mặc ôm eo Nam Nhiễm,

Một tay chống tường.

Ôm người vào lồng ngực mình.

Nhìn có vẻ, rất thuần thục.

Nam Nhiễm cứ bị đè như vậy.

Rất mát.

Rất thoải mái.

Không biết là do cô cảm thấy quá thoải mái hay sao

Trận hôn môi đẹp mắt này,

Bị một tiếng kêu rên đánh gãy.

Nguyễn Mặc giơ tay,

Lau qua môi,

Rũ mắt.

Trên mu bàn tay có dính vết máu

Trên môi dưới còn có một dấu răng rõ ràng,

Bị cắn rách.

Nam Nhiễm kéo tay hắn, quơ quơ,

"Tiếp tục."

Cô dựa lên tường,

Khó được ngoan ngoãn.

Nam Nhiễm kéo cánh tay Nguyễn Mặc.

Vừa lôi kéo vừa nghiến răng.

"Muốn cắn người."

Nguyễn Mặc sửng sốt

"Hả?"

Nam Nhiễm nhăn mày

"Em muốn cắn anh."

Vốn định cắn viên pha lê.

Là do anh đuổi người ta đi.

Đương nhiên.

Nể mặt hắn là dạ minh châu.

Cô sẽ nhẹ một chút.

Nguyễn Mặc nhìn bộ dáng cố chấp kia của cô.

Lạnh nhạt trên mặt hơi tan ra.

"Về nhà trước."

Nam Nhiễm bĩu môi không vui.

Cô muốn cắn ngay bây giờ.

Nguyễn Mặc mở miệng

"Sau khi về nhà, em muốn cắn chỗ nào cũng được."

Nói xong, vành tai Nguyễn Mặc thoáng đỏ bừng.

Nam Nhiễm vừa nghe.

Hửm?

Hình như rất có lời.

Lần này.

Nguyễn Mặc lôi cô đi.

Rốt cuộc cô cũng thuận theo rời đi.

······

Sáng sớm hôm sau.

Nam Nhiễm tỉnh dậy từ trên giường của mình.

Vừa mở mắt.

Liền thấy được Nguyễn Mặc đang ngồi ở mép giường.

Nam Nhiễm nhìn chằm chằm hắn ba giây đồng hồ.

Sau đó lập tức ngồi dậy.

Cô híp mắt lại.

Tới gần hắn.

"Bị đánh?"

Thấy được.

Trên người Nguyễn Mặc xanh tím một mảnh.

Phía trên còn có dấu răng rõ ràng.

Không chỉ như thế.

Cánh tay lộ ra bên ngoài.

Còn có dấu năm ngón tay rõ ràng.

Nguyễn Mặc sửng sốt.

Hắn nhìn cô gái vừa mới ngủ dậy này,

Nửa ngày sau.

Mở miệng phun ra hai chữ.

"Quên rồi?"

Nam Nhiễm xốc chăn lên, đi xuống giường.

"Ai đánh, em đi giết chết hắn."

Nhìn xem, đã đánh dạ minh châu tới mức.

Không ra hình người nữa rồi.

Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí,

【 Ký chủ, chẳng lẽ cô đã quên chuyện đêm qua rồi sao? 】