Xuyên Không Chồng Vương Gia Khó Bỏ

Chương 43: 43: Trắc Phi Kia Của Người Không Ra Gì





Vân Hiểu Tinh chỉ nói dăm ba câu đã nắm được quyền quản gia vào tay.

Còn chưa kịp vui vẻ, Ngọc Trân càng ngày càng to gan đã nhảy ra giội gáo nước lạnh: “Tiểu thư, chúng ta đang sống yên ổn mà, tự dưng ôm mở phiền phức này làm gì thế ạ? Rất có thể hai ngày nữa Đại phu nhân sẽ được thả ra, quyền quản gia phải trả lại cho bà ta, thế chẳng phải đang giúp không công cho bà ta sao?”
Vân Hiểu Tinh lắc đầu cười bảo: "Dù chỉ có hai ngày, ta cũng muốn biết Lục Thị đã cài bao nhiêu người trong nhà.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hiểu chưa?”
Ngọc Trân: “Lần này Đại phu nhân ăn một vố đau điếng như thế mà vẫn dám đối đầu với chúng ta à?”
“Ngựa quen đường cũ, đề cao cảnh giác cũng không có hại gì.

Nếu đã quyết định bảo vệ Vân Duệ Khải, Vân Hiểu Tinh sẽ không thể để cho hậu trạch của ông nắm quyền.

Huống hồ món nợ mà Lục Thị nợ nguyên chủ vẫn chưa trả hết đâu!
“Nhưng tiểu thư, người có biết quản gia không?”
“Không biết.”
"O?"
Vân Hiểu Tinh không biết quản gia, nhưng nàng có siêu máy tính của phòng thí nghiệm, chỉ cần nhập toàn bộ dữ liệu cần sắp xếp và phân tích vào, nàng sẽ có hồ sơ Vân gia chi tiết nhất và vĩ mô nhất, lại còn biết được người khéo dùng, thưởng phạt rõ ràng, chưa tới hai ngày là Vân gia hỗn loạn đã trở nên ngăn nắp, khiến tất cả những kẻ muốn xem nàng biến thành trò cười phải kinh ngạc rớt cắm.


Nỗi nghi ngờ của Vân Duệ Khải được xoa dịu, ông cũng yên tâm đi tới đại doanh ở ngoại thành luyện binh.

Vân Hiểu Tinh tiếp tục ở nhà chỉnh đốn thêm hai ngày, bảo đảm mọi việc trong nhà đều đã tiến hành đâu vào đấy nhờ sự thu xếp của nàng, nàng mới nhẹ nhõm dẫn Ngọc Trân đi ra ngoài thư giãn.

Đi dạo phố cả buổi, sau đó mua một ít hạt óc chó loại thượng hạng cho Vân Duệ Khải, hai chủ tớ bèn vào quán trà uống trà.

Trong quán trà đang có khá nhiều người, lời ra tiếng vào cũng không ít, Vân Hiểu Tinh che mặt dẫn Ngọc Trân ngồi vào một góc, trà còn chưa được bưng lên
đã nghe thấy tiếng vó ngựa vút nhanh qua dưới lầu.

Nàng nghiêng đầu qua thì thấy cờ xí của quân Vân gia phấp phới, một đội binh sĩ phóng ngựa ngang qua, dẫn đầu là phó tướng của Vân Duệ Khải, cả đội đi rất ngay ngắn, nhìn là biết đang đi đến doanh trại ở ngoại thành.

Ngọc Trân tỏ vẻ như có cùng vinh dự: “Quân Vân gia thật lợi hại!”
Vân Hiểu Tinh bật cười, sau đó liền nghe thấy một thư sinh ngồi bàn kế bên nói: “Đáng tiếc đáng tiếc, lúc trước ta còn khâm phục Vân Đại Tướng quân dũng mãnh trung thành, không ngờ cũng chỉ có thể thôi!”
Ánh mắt Vân Hiểu Tinh bỗng trở nên sắc lẹm.

Ngọc Trân tức không chịu được, định đi qua biện minh nhưng bị Vân Hiểu Tinh giữ lại.

Lại có một thư sinh khác nói: “Chứ còn gì nữa, hiện nay biên cương đã yên bình, người Bắc Nhung đã nhiều năm không dám xâm phạm Đại Lệ chúng ta, Đại Tướng quân nắm giữ trọng binh, bây giờ lại còn luyện binh ngoài Kinh Thành, quả thật không thoả đáng.


“Nay Đại Tướng quân đã lớn tuổi nhưng lại quên mất sự trung thành và bổn phận của mình”
“Phải, đáng tiếc chúng ta không được gặp Đại Tướng quân, không thì chắc chắn sẽ giải thích rõ ràng với ông ấy!”
“Đúng thật!”
Ngọc Trân nghe không hiểu lắm, nhưng cũng biết những kẻ này bất mãn với Đại Tướng quân, bèn nôn nóng nhìn về phía Vân Hiểu Tinh: “Tiểu thư, cứ để bọn họ nói xấu Đại Tướng quân thế này sao...!
Sắc mặt Vân Hiểu Tinh tối tăm, ánh mắt lạnh thấu xương.

Chỉ là mấy tên thư sinh thôi, chẳng làm được gì đâu, họ thích thì cứ để họ nói, cũng không có gì quan trọng.

Thứ Vân Hiểu Tinh quan tâm hơn chính là nguồn gốc của những lời đồn này.

Nếu triều đình thật lòng nể trọng Vân Duệ Khải, quân thần đồng tâm, những lời đồn này vừa lan truyền ra ngoài sẽ bị dằn lại ngay, hoàn toàn không thể trở thành chủ đề đàm tiếu của những thư sinh này.

Chắc chắn có kẻ thượng cấp ngấm ngầm đồng ý, những kẻ hạ cấp mới dám thoả thích lan truyền.

Mặc dù nàng không biết kẻ chủ mưu này là ai, nhưng lời đồn này ngày càng nghiêm trọng, rõ ràng kẻ đó muốn lợi dụng miệng lưỡi người đời để ép Vân Duệ Khải giao nộp binh quyền...!
Phủ Tướng quân đã lâm vào tình cảnh bị nghi ngờ vì công lao quá lớn rồi ư?

Hôm nay thiên hạ thái bình, nếu Càn Khang Đế vẫn tin tưởng Vân Duệ Khải thì còn đỡ.

Nhưng nếu ông ta nảy sinh nghi ngờ, vắt chanh bỏ vỏ cũng là chuyện sớm muộn thôi.

Mà xưa nay có vị Hoàng đế nào không phải người đa nghi chứ, xem ra nàng phải nhanh chóng tìm đường lui cho phủ Tướng quân mới được...!Vân Hiểu Tinh suy tư, ở cách đó trăm dặm, quân cờ đen nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ phát ra một tiếng “cạch”.

Ngũ Hoàng tử Tiêu Quân Vĩ tập trung quan sát, lắc đầu: “Đệ này, đã thắng ta mười ván liền mà sao vẫn không chịu nhường thế, đệ định ăn hết cả gia tài mà ta đã vất vả dành dụm sao?”
Tiêu Quân Hạo cười nhạt: “Ngũ ca am hiểu đánh cờ, ta chỉ là một võ tướng, làm sao qua được huynh, chỉ tại hôm nay huynh đang phiền lòng thôi.”
Ngũ Hoàng tử Tiêu Quân Vĩ ngây ra, sau đó bật cười: “Biết không lừa được đệ mà.

Bát đệ, sự kiện Phượng Tinh đang rất xôn xao, rốt cuộc đệ nghĩ như thế nào? Đệ và Vân Hiểu Tinh đã ly hôn được mấy ngày rồi, phủ của đệ cũng không thể không có người quản lý, cũng nên tuyển một vị Chính phi mới phải.”
Không đợi Tiêu Quân Hạo trả lời, hắn ta lại nói tiếp: "Theo ta thấy, nữ nhi Thừa tướng Chương Như Bội xinh đẹp thanh thoát, Nhị tiểu thư Vân gia Vân Giai Ý dung mạo thanh tú, lại còn có biệt danh tài nữ, hai người này đều dịu dàng hiền thục, không ngang bướng như Vân Hiểu Tinh, đều là ứng cử viên tuyệt vời cho vị trí Chính phi, họ cũng có thể là Phượng Tinh, đệ...!
Tiêu Quân Hạo hiểu ý của Ngũ ca mình, hắn ta muốn hắn cưới một nữ tử trong số đó, cược xem ai sẽ là Phượng Tinh.

Hắn cảm thấy hơi bực bội, trong đầu bỗng dưng hiện ra bóng dáng của Vân Hiểu Tinh.

Nếu như Phượng Tinh có thật, người đó nhất định sẽ rất nổi bật, tự nhiên phóng khoáng, sao có thể là loại người son phấn tầm thường như Chương Như Bội và Vân Giai Ý.

Thấy Tiêu Quân Hạo ngây người, Tiêu Quân Vĩ hiểu lầm hắn đã chịu nghe theo lời khuyên của mình, hắn ta bỗng thấy nhẹ nhõm trong lòng: “Quân Hạo?”
Tiêu Quân Hạo định thần lại, sắc mặt vẫn bình thản, trên khuôn mặt tuấn tú không có cảm xúc dư thừa: “Ngũ ca, huynh biết ta không tin mấy chuyện này, một nữ tử thôi mà, sao có thể thay đổi vận mệnh quốc gia được?”

“Ta biết đệ không tin, nhưng tình thế hiện nay bắt buộc đệ phải tin.

Phải, những truyền thuyết Phượng Tinh này có thể là giả, nhưng phía sau nó chính là ngôi vua mà ai ai cũng muốn ngồi lên!” Tiêu Quân Vĩ nghiêm túc cúi đầu vuốt ve đôi chân không còn cảm giác của mình, vẻ tự giễu chợt loé qua trong mắt hắn ta.

“Cả đệ và ta đều biết thế giới của hoàng thất quý tộc tàn khốc như địa ngục.

Nếu năm đó không nhờ có đệ kịp thời cứu ta một mạng, chỉ sợ ta đã không chỉ gãy chân, ngay cả cái mạng này cũng không giữ nổi.

May mà mất cái này được cái khác, khi chân gãy rồi, ta từ bỏ ý định, đồng thời cũng cắt đứt ý định giết người của người khác, tập trung vào việc kinh doanh, cuối cùng không ngờ cũng khá thành công.”
Tiêu Quân Hạo nhìn hắn ta: “Sao Ngũ ca lại đánh giá mình thấp thế, bây giờ huynh là thần tài trong số các huynh đệ chúng ta đấy.

“Ta không dám nhận mình là thần tài, cũng chỉ tích góp được chút của cải thôi.

Giờ ta chỉ muốn chắp tay tặng toàn bộ của cải này cho đệ, chẳng qua không biết đệ có chịu nhận hay không thôi.” Tiêu Quân Vĩ ngẩng đầu nhìn Tiêu Quân Hạo, nói.

Tiêu Quân Hạo nghĩ ngợi một lúc: “Ngũ ca, cuộc chiến giành ngôi vô cùng tàn khốc, ta cũng không muốn can thiệp vào mớ rắc rối này đâu.”
“Đệ không muốn can thiệp là có thể dễ dàng thoát thân sao? Bát đệ, đệ nói những lời này cho ta nghe thì ta tin, nhưng mấy huynh đệ khác sẽ chịu tin à?” Tiêu Quân Vĩ khẽ thở dài: “Đến Vân Đại Tướng quân trung thành tuyệt đối còn bị phụ hoàng nghi kị.

Đệ nắm trọng binh trong tay, nếu các huynh đệ khác lên ngôi, đệ và ta còn đường sống mới lạ!”.