Xuyên Đến Văn Mẹ Kế, Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 42: Cuộc Sống Không Dễ Dàng Nên Bị Buộc Phải Đa Tài Đa Nghệ




Nhà Thư Nhã chính là căn nhà có vườn trái cây. Phòng ở là một nhà gạch bùn, lợp ngói, bên trong chia làm hai phòng. Một gian là phòng bếp có xây bệ bếp, gian kia là phòng ngủ.

Hoàn cảnh nhìn cũng không phải quá tốt, nhưng so sánh với nhà tranh vách cỏ bên Diệp Vân Linh thì đúng thật là tốt hơn rất nhiều.

Xung quanh nhà đều là cây đào, cây lê, vừa đúng lúc vào mùa thu hoạch, trong không khí ngập tràn mùi hương trái cây.

Bàn trong phòng là một cái bàn bát tiên quá hải, loại bàn này đặc điểm là vừa cao vừa nặng, rồi còn cả ghế dựa cùng nồi niêu chén bát, các loại gia vị.

Thư Nhã vừa bê ghế vừa rủa xả: "Lúc trước chương trình tới tìm chị, nói thật là hay là mời chị mang con đi ngắm cảnh du sơn ngoạn thuỷ. Kết quả bây giờ chị lại thấy giống như mình bị lừa rồi. Nhiều đồ thế này, chúng ta đi một chuyến cũng không bê hết được."

Diệp Vân Linh nhìn bộ bàn ghế kia, tuy nặng nhưng đối với cô vấn đề không lớn, nghĩ sắp xếp gọn một tí hẳn chỉ cần một chuyến là xong.

Đang định đi vào giúp đỡ thu dọn thì thấy bên chái nhà bên phải có một cái xe máy ba bánh, cặp mắt hoa đào xinh đẹp híp lại, trên môi hơi lộ ra nụ cười.

Bên kia trợ thủ nỗ lực nhất Diệp Vi Vi đang mỗi tay xách một cái ghế dựa, Trương Thư Du thì bê một cái chậu lớn bên trong đựng đầy chén bát gia vị, còn lại Tưởng Mỹ Hàm thì bưng cái bàn vuông 1 mét.

Mấy thứ này cũng không đến nỗi nặng lắm, nhưng cũng không phải nhẹ. Đối với minh tinh đã lâu không làm việc nặng mà nói thì cũng là một khiêu chiến không nhỏ, đặc biệt lúc đi đường mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu càng làm tăng thêm cảm giác mệt mỏi.

Tưởng Mỹ Hàm khiêng bàn, mồ hôi trên trán chảy xuống ròng ròng nhưng không thể đưa tay lên lau, nếu không lớp trang điểm sẽ trôi mất.

Vừa đi vừa nửa đùa nửa thật than vãn: "Chương trình đầu tiên tôi quay lại sau khi nghỉ thai sản lại chơi lớn thế này. Tôi đúng là đối xử tốt với bản thân thật."

Trương Thư Du hơi dừng lại để điều chỉnh tư thế bưng chậu, nói: "Những lúc như thế này chúng ta không nên kêu ca, càng kêu càng mệt không đi nổi, cứ nghĩ đến những gì tốt đẹp là được."

Diệp Vi Vi cũng an ủi: "Đúng vậy đấy, cô xem chúng ta còn có ba người giúp đỡ nhau. Hơn nữa tuy hơi vất vả tí, nhưng đi một chuyến là xong rồi."

Tưởng Mỹ Hàm nghĩ đến cảnh ngày hôm qua đến chơi nhà Thư Nhã, nhìn thấy bộ bàn ghế gỗ bát tiên quá hải kia, hai người bê cũng phải lao lực. Huống hồ còn phải lấy nhiều đồ khác nữa, nhóm Diệp Vân Linh khẳng định đi một lần không xong.

Cứ tưởng tượng thế, Tưởng Mỹ Hàm lại thấy vui vẻ hơn, dù sao cũng có người mệt hơn cô ta.

Sau lưng truyền tới âm thanh xe máy ba bánh, trên mặt ba người đều thấy vẻ mừng rỡ.

Tưởng Mỹ Hàm nghĩ có thể nhờ đối phương cho các cô quá giang một đoạn, bèn duỗi tay định ngăn cản.

"Dừng xe một chút."

Tiếng gọi của Tưởng Mỹ Hàm bị hoà lẫn với tiếng nẹt pô xe ba bánh.

Hơn nửa ngày sau, cô ta chỉ chỉ theo xe vừa chạy qua, hỏi: "Này, này vừa rồi người lái xe là Diệp Vân Linh đúng không?"

- --

Trên bãi đất trống, Thư Nhã vừa dọn đồ vật vừa nói: "Vân Linh, không nghĩ tới em còn biết lái xe ba bánh đấy. May mắn em biết đi, bằng không chúng ta dọn đồ đủ khổ."

Diệp Vân Linh lôi bốn cái ghế dựa xếp cạnh nhau xuống, cười bảo: "Cuộc sống không dễ dàng nên bị buộc phải đa tài đa nghệ."

Thư Nhã bị Diệp Vân Linh chọc cười đau cả bụng.

Hai người rất nhanh đã dọn xong đồ đạc xuống.

Kế tiếp chính là đắp bếp lò.

Thư Nhã rút di động ra, bắt đầu tìm kiếm cách làm thế nào để dựng bệ bếp.

Diệp Vân Linh nói: "Không cần tra đâu. Em biết làm bếp lò."

Thư Nhã có chút không dám tin: "Cái này mà em cũng biết làm?"

Diệp Vân Linh gật đầu, lại nói lại lần nữa: "Cuộc sống không dễ dàng nên bị buộc phải đa tài đa nghệ."

Phụt, Thư Nhã nhịn không được bật cười ra tiếng. Cô ấy làm sao mà hiểu được một người phụ nữ như Diệp Vân Linh vì có thể sống sót ở mạt thế, đã bị ép tự học hết 7,8 loại tài nghệ loạn thất bát tao như thế nào.