Xuyên Cổ Đại Sinh Hoạt Nhàn Nhã

Chương 20: 20: Đánh Bại Thổ Phỉ End





Lương Thiên Minh không lưu lại kinh thành lâu lắm.

Lần này, hắn lại một lần nữa ngoại phóng đi đến một nơi khác làm huyện lệnh.

Cả nhà chúng ta lại lần nữa lên đường đi đến vùng đất mới đầy hứa hẹn với bao câu chuyện mới.
Tính cách hắn hiện tại không phù hợp làm quan trong triều, vẫn là đi ra ngoài tùy ý sải cánh chim bay đi.
Tân huyện là một vùng có địa lý tập trung nhiều núi rừng, địa hình và dân cư khá phức tạp.

Đặc biệt ở trong vùng, trên một ngọn núi thuộc dãy núi tên gọi núi Hắc Diệu Sơn có một nhóm thảo khấu tụ tập lại với nhau xây dựng sơn trại, tự mình xưng vương xưng bá.
Bọn cướp núi này cách một đoạn thời gian sẽ kết bè kết cánh xuống núi đến con đường gần đó, nơi duy nhất thông thương qua lại giữa vùng này với vùng khác, bắc buộc phải đi qua để chặn đường cướp bóc của người dân và thương đội.
Triều đình và quan viên địa phương mấy lần phục kích truy lùng, nhưng do vị thế địa hình, bản thân tên cầm đầu của kẻ cướp lại rất lươn lẹo, trơn trượt hơn cá chạch, khiến những lần càn quét trên muốn đem toàn bộ thảo khấu trên núi Hắc Diệu Sơn dẹp sạch đều không khỏi thất bại mà về.
Lần này, Lương Thiên Minh đến đây nhậm chức, mục tiêu hàng đầu của hắn chính là làm sao đem cái u ác tính này (sơn tặc núi Hắc Diệu Sơn) nhổ cỏ tận gốc.
Sau một thời gian dài âm thầm truy tra, lên kế hoạch chờ thời cơ, lần này vậy mà thật sự để hắn làm được, thành công đem người đánh lên sơn trại của sơn tặc, đem toàn bộ sào huyệt của chúng khuynh sào lật úp và bắt sống cũng như giết chết không ít bọn tặc dã.
Chỉ tiếc, dù cố gắn đến như vậy, phút cuối vẫn để tên cầm đầu và một vài tên thuộc hạ thân tín của hắn chạy thoát.
Vì để thủ lĩnh sơn tặc trốn thoát, một ngày chưa bắt được về quy án, Lương Thiên Minh không một ngày yên lòng.
Hắn mất ăn mất ngủ, đi sớm về khuya nhiều ngày liền cùng thuộc hạ đi lùng sục truy bắt đối tượng truy nã.
Nhưng người xưa có câu nói thế này, tìm hoài tìm mãi vẫn không thấy đâu, đến khi không cần tìm nó cũng tự đâm đầu vô tới.
Hôm đó, trời đã gần khuya, Lương Thiên Minh nhận được tin báo xuất hiện tung tích tên thổ phỉ ở vùng ngoại thành phía đông nam, tại một thôn xóm nào đó.

Vì thế, như thường lệ, nhận được tin báo hắn lập tức bất kể đêm hôm tối mờ vẫn khoác áo dẫn theo tinh binh chạy đi bắt người, sợ chậm trễ để đối phương lần nữa đào thoát sẽ không tốt.
Hắn đi được một thời gian, ta ở nhà không hiểu sao tâm thần hôm đó cứ thấy không yên ổn, vì thế cũng không có ý nghĩ đi ngủ sớm như mọi lần mà quyết định thức chờ Lương Thiên Minh trở về.
Đang khi ta ngồi chờ trong phòng khách thì đột nhiên cửa phòng bị người từ ngoài đá bật mở ra, đối phương là một nhóm năm người đàn ông bộ dáng hung ác nham hiểm, râu ria xồm xoàng, quần áo trên người cũng rách rưới bẩn thiểu, thậm chí bốc mùi hôi thối gay mũi do lâu ngày không tắm rửa sinh ra.
Tên cầm đầu tiền vào trước, hắn một tay vác đao trên vai, hai mắt nhìn ta và nha hoàn Thúy Kiều đứng ngay sau lưng ta với ánh mắt dâm tà trông vô cùng kinh tởm.

Hắn há ra cái mồm tràn đầy răng vàng lởm chởm, liếm liếm khóe môi, giọng nói ồm ồm vang lên:
- Ha hả, gặp số hưởng rồi, có tận hai đại mỹ nhân.

Mỹ nhân, ngươi nhất định là gia quyến của tên cẩu quan chết tiệt kia đi? Ha hả, ngươi hôm nay lọt vào tay bổn đại gia thì cũng đừng trách chúng ta không biết thương hoa tiếc ngọc.

Có trách thì trách lão gia nhà các ngươi quá nhiều chuyện, thích xen vào việc người khác, đem anh em bọn ta hại thảm hết sức.
Ngươi an tâm, sau khi bổn đại gia hưởng dụng xong các ngươi sẽ đem các ngươi tiễn đi cũng những kẻ còn lại có mặt tại trong huyện nha này chôn cùng với nhau để huyết tế các huynh đệ đã chết của ta, ha ha.
Nói xong hắn giơ một tay lên ra hiệu cho bốn tên còn lại hô:
- Huynh đệ, mau đi đem nơi này cướp sạch, nam giết sạch nữ gian đến chết cho ta, sau đó đốt lửa lên cho tên huyên lệnh kia từ xa cũng có thể trông thấy, có muốn chạy về cấp cứu cũng không kịp, ha ha.
Bốn tên còn lại đồng loạt đều xoa tay hầm hè gật đầu đồng thanh đáp lại, ánh mắt láo liên loạn chuyển nhìn xung quanh.
Ta nghe bọn chúng nói nãy giờ liền hiểu rõ lần này tin báo là giả, mục đích chính là muốn đem Lương Thiên Minh và các tinh binh điều đi.

Dùng chiêu dương đông kích tây, nhân lúc Lương Thiên Minh không ở mà đối với đám nữ quyến ‘chân yếu tay mềm’ còn lại chúng ta tiến hành công kích, xâm hại.
Có lẽ vì cho rằng Lương Thiên Minh đã đi khỏi, người ở lại đều không đáng cho chúng lo ngại, hoặc đã bị bọn chúng âm thầm hạ độc thủ cả, bằng không chúng đường hoàn như vậy xông vào vậy mà hiện tại đến một tên nô bộc hay hộ viện cũng không thấy bóng dáng xuất hiện.
Bọn thổ phỉ này dù chỉ có năm người nhưng đều là thành phần hung ác thấy qua máu, tay lại cầm vũ khí, bọn chúng tỏ ra thập phần trương dương kiêu ngạo, xông vào hậu viện của huyện nha cũng không chút kiên dè mà trực tiếp đạp phá cửa, âm thanh to lớn vang dội thật sự, như sợ người khác không biết chúng đến đây vậy.
Khả năng vì chúng quá khoa trương xông vào nên cũng đem nha hoàn thân tín của ta và các con ta đều đánh thức.
Ta nhìn thấy thân ảnh của Đại Bảo núp sau cây cột phía sau lưng bọn cướp, trên tay hắn là thanh kiếm mà Lương Thiên Minh tặng hắn hôm sinh nhật vừa rồi.

Thì mắt trái không khỏi giật tăng tăng.
Mấy cái đứa này thật khiến người không bớt lo mà.
Đúng vậy, không phải một mình Đại Bảo xuất hiện mà cả những đứa con khác của ta cũng đến.


Chúng đều cẩn thận ẩn nấp và âm thầm tiếp cận phía sau bọn cướp, xem thái độ là muốn đem bọn cướp tập kích đánh cái trở tay không kịp.
Tuy ta nhìn thấy các con hành động táo bạo như vậy thì lòng lo lắng lắm, nhưng ta biết, lúc này nếu ta mà đi nửa bước sai, biểu lộ ra manh mối gì khiến bọn cướp cảnh giác, thì mấy đứa nhỏ của ta sẽ gặp nguy hiểm.

Chuyện dạy bảo chúng vẫn là để xong xuôi mọi việc, nguy cơ qua đi rồi tính toán một lần đi.
Đại Bảo bên này tay cầm kiếm của hắn làm vũ khí thì cũng được đi, còn Nhị Bảo bên kia, hắn cư nhiên mang lên… chạng ná, còn từ trong túi tiền tùy thân móc ra một thỏi bạc dùng thay cho thạch đạn.

Ta cảm giác trái tim mình lại đập lậu mất một nhịp.
Ta nuốt chậm một ngụm nước miếng, âm thầm liếc mắt nhìn về vị trí con gái ta đang ẩn náu, trên tay Nhu Tú… nếu ta không nhầm thì chính là bột ớt siêu cay ta đặc chế cho nàng dùng để phòng thân, theo sát con gái ta là Thúy Trân, trong tay nàng cầm chính là một cái chày cán bột,…
Kế sau tim đập nhanh là đại não ta trướng đau.
Nhìn bọn nhỏ xuất hiện thì lòng ta ấm áp vô cùng, nhưng lo lắng càng chiếm đa phần hơn, ta sợ các con ta bị kẻ xấu làm bị thương, ta nhíu mày đẹp đứng lên trước bước vài bước hướng về bọn cướp đi đến, ta muốn dùng hành động của mình đem hấp dẫn sự chú ý của chúng, ta nói:
- Các ngươi thật to gan, dám không để luật pháp trong mắt, biết pháp phạm pháp, dám cả gan xông vào huyện nha, có biết tội sao? Các ngươi tốt nhất hiện tại mau buôn vũ khí bó tay chịu trói bằng không hậu quả tự gánh lấy.
Tên cướp nghe ta nói, hắn cười càng rỡ lên cùng đán đàn em nói cười:
- Ha ha, các ngươi nghe gì không? Biểu tiểu nương cư nhiên khuyên chúng ta bó tay chịu trói đầu hàng đâu.

Quả là chuyện cười lớn nhất thiên hạ, ha ha ha.
- Ha ha ha…
Ngay khi bọn cướp đang cười thì Đại Bảo nhắm chuẩn thời cơ hành động, hắn nâng lên kiếm đối với tên thổ phỉ gần nhất đâm tới, vì năm tên thổ phỉ này đều đặc biệt cao lớn, với vóc dáng hiện tại Đại bảo không cách nào hướng vị trí cao hơn đánh trúng, vì thế hắn lựa chọn phần xương sống sau lưng đối phương đâm thật mạnh hết sức.
Kẻ địch bị tập kích bất ngờ, hắn đột nhiên bị đâm thì hét lên đau đớn, những tên khác lập tức quay đầu lại thấy được con trai ta đang cầm kiếm đối với đồng bạn của chúng xuống tay thì điên tiết lên, một tên trong số đó nhanh chóng cần đao hướng Đại Bảo xông đến.
Hắn hô to:
- Cẩu nương dưỡng, mày chết với tao, A!…
Tên thổ phỉ tay cầm đao hung thần ác xác muốn đối với Đại Bảo xuống tay thì đột nhiên hắn cảm giác cổ tay mình đau xót, tê rần lợi hại khiến hắn không đủ sức cầm vũ khí nữa, mà lập tức đem thanh đao đánh rớt.

Kế sát đó, một vật thể lạ hình dáng như thỏi bạc trắng đánh vào huyệt vị trên chân phải của hắn làm hắn đau đớn không thôi mà ngã sấp mặt xuống đất làm thành động tác mặt chấm đất mông hướng lên trời trông rất có hỉ cảm.
Vật thể lạ đó không phải thứ gì khác đích thị chính là bạc trắng nguyên chất năm mươi lượng chẵn, xuất phẩm từ tiền trang của Lương phủ, đảm bảo đủ chất, đủ lượng.

Là Nhị Bảo dùng ná bắn chim đem tên ác đồ đánh gục.
Nhị Bảo võ nghệ học không tinh bằng đại ca hắn cũng không linh tính bằng Tiểu Bảo, nhưng đổi lại, hắn có đầu óc nhanh nhạy, bắn ná cũng là có một tay, ở cự ly ngắn trên dưới trăm mét là có thể bách phát bách trúng.

Hắn được ta dạy qua huyệt vị trên cơ thể người nên chuyên chọn các vị trí đó xuống tay.
Quả nhiên, hiệu quả lập tức trông thấy rõ, tên cướp bị ‘đạn bạc’ bắn phá các huyệt vị yếu hiểm trên người khiến hắn đau đến không buồn nhúc nhích nổi lấy một ngón tay.
Đồng thời, cùng lúc Nhị Bảo và Đại Bảo đem hai tên cướp đánh ngã, thì con gái ta, Lương Tú Nhu cùng phối hợp với Thúy Trân đem một tên khác đánh đến kêu cha gọi mẹ.
Nàng (Tú Nhu) dùng bột ớt không chút bủn xỉn đều toàn ném lên mặt mũi tên cướp, khiến mặt mày hắn vì dính phải ớt bột siêu cay mà không ngừng hắt hơi liên hồi, nước mắt nước mũi thi nhau tuôn trào trông thê thảm vô cùng.
Ở bên cạnh Thúy Trân còn dùng chày cán bột làm từ gỗ đặc bồi hắn chơi trò tình ‘thương mến thương’, hướng những vị trí yếu hại của hắn đánh mạnh liên hồi tới tấp.

Đừng bao giờ xem nhẹ sức lực đôi tay của một người đầu bếp chuyên nghiệp nhé!
Đồng dạng, bên ta, Thúy Kiều cũng không chút sợ hãi lui bước, nàng linh hoạt nghiêng người hướng bếp lò gần đó xách lên ấp nước nóng đang sôi vẫn luôn để sẵn đó hâm nóng hướng một tên cướp khác ném mạnh.

Sau đó, nhân lúc đối phương bị nước làm bỏng khiến cho hoảng loạn, thì dùng hai tay nhất lên cây cời than lửa bằng sắt đặc chế vung mạnh hướng các vùng hiểm yếu đán xuống không chút nương tay.
Sau con gái và Thúy Trân, ta lại phát hiện bên mình thêm một vị nữ đại tướng tài ba không dễ chọc.
Thấy các con đồng loạt ra tay và đều đạt được thành quả khả quan, bản thân ta cũng không hề do dự rối rắm chuyện gì mộ bước đi lên, nắm lấy cổ áo một tên cướp gần mình nhất hoàn thành động tác ném qua vai, đem đối phương đánh ngã, sau đó nước chảy mây trôi thuận thế đem xương vai ở hai cánh tay của hắn cấp tá rớt đánh cho trận khớp hoàn toàn.
Khi ta đang đối phó tên cướp trước mặt, thì tên cầm đầu thấy các huynh đệ bị tập kích đến thương tích đầy mình, hắn biết sự đã không xong, hóa ra thứ hắn cho là quả hồng mềm lại là ngạnh thước bản.

Thấy đá trúng ván sắt, lại mắt thấy không còn đường lui, hắn liền hét lên, bất chấp tất cả cầm đao dối với ta vung chém.
Ta đang định tránh né lưỡi đao chém tới rồi tặng hắn một cước vào cổ họng, thì đột biến sinh ra, âm thanh non nớt quen thuộc vang lên bên tai ta và vang vọng trong sảnh phòng, là đưa con út ngốc nghếch của ta, hắn hét lớn:
- Không được ức hiếp mẫu thân ta, người xấu, ăn của ta một quyền!
Đứa con ngốc của ta không biết từ đâu chui ra, hắn như mũi tên trên dây cung bắn mạnh phóng ta hướng tên cướp đánh tới.


Và rồi, một âm thanh giết heo từ cổ họng tên cướp phá nát hư không mà ra, âm thanh bén nhọn, vang dội thiếu điều muốn đem nóc nhà huyện nha xốc lên, vang vọng ra ngoài mấy con phố mới dừng lại, cũng kinh động đến đám động vật nuôi trong nhà của người dân sống xung quanh, khiến cho chúng đều giật mình cùng nhau hốt hoảng la hét, hống sủa in ỏi hết trận này đến trận khác.
Huyện thành đêm nay thật là một buổi tối đầy rộn ràng đâu.
Tên cầm đầu vừa thét lên xong thì ngã gục xuống, mắt hắn trợn trắng, miệng xùi bọt mép, thân thể cong thành hình con tôm còn co giật vài cái.

Nơi vị trí giữa hai chân hắn tuy không rõ tình hình chi tiết như thế nào, nhưng nhìn lượng máu bắt đầu thấm ra khỏi quần của hắn mà phỏng đoán thì chỉ có thể nói, huynh đệ, đi mạnh giỏi.
Hóa ra Tiểu Bảo nhà ta vì cứu mẹ vội vàng chạy ra hướng đối phương đánh tới một quyền.

Dường như ý tưởng ban đầu của hắn là muốn đánh vào bụng tên thổ phỉ, nhưng do vấn đề chiều cao quá kiêm tốn vì tuổi tác còn nhỏ.
Thế nên, mới khiến cho vị trí vốn dự định ban đầu bị lệch lạc đôi chút, lại thêm Tiểu Bảo trời sinh thần lực, đối mặt với một bị tráng hán khỏe mạnh bình thường hắn cũng có thể bằng vào hết sức đem người đánh bay một hai mét, huống chi nơi đó còn là vị trí yếu hại nhất của nam nhân.
Qua đó có thể nói, người làm đất thấy trời nhìn.

Đi lãng nhiều quá có ngày cũng sẽ phải trả lại.
Làm người phải sống sao cho ra người, chứ cứ tùy ý làm xằng làm bậy như mấy tên này chính là sẽ có ngày phải lãnh quả đắng chung kết, cũng chính là hôm nay.
Không thấy bọn chúng hiện đã đụng phải tường thép rồi sao? Còn đừng nói, nhất là tên thủ lĩnh bọn cướp, một đụng liền khiến cho gà bay trứng vỡ hết cả rồi.
Không lâu sau đó, khi chúng ta đem năm tên thủ ác bị bọn ta hạ gục kẻ ngất người nằm bất động rên rỉ hối hận không thôi khóc thút hít trên mặt đất, chuẩn bị tìm dây đem chúng trói lại, lát tìm người đến đem chúng đều ném vào đại lao giao cho Lương Thiên Minh giải quyết.

Thì lúc này bên ngoài vang lên âm thanh huyên náo của người và ngựa.
Lắng nghe một chút ta nhận ra là đoàn người của Lương Thiên Minh trở về và đang hướng bên này vội vả chạy đến.

Ta đoán hắn là cũng đoán được mình bị lừa mới lo lắng sốt ruột chạy gấp về, chỉ là có chút chậm một xíu mà thôi.
May lúc này là ta và đám bảo bối siêu cường quả cảm đáng tự hào của ta gặp được bọn cướp này, nếu là gia quyến bình thường khác chắc đã sớm rơi vào độc thủ của bọn cướp tựa như lời tên thủ lĩnh nói, muốn đem nơi đây cướp xong đốt sạch, nữ gian chết, nam giết chết.
Tựa như trong các bộ phim ta từng xem hồi ở hiện đại, cảnh sát thường đến ở cuối màn mọi chuyện ngã ngũ xong hết rồi mới xuất hiện giúp dọn dẹp hiện trường.
Nhóm người Lương Thiên Minh lúc này chính là nắm vai trò của những cảnh sát đó, hắn trở về đến nơi thì bọn ta cũng đã đem đám cướp giải quyết xong cả.
Lương Thiên Minh là chạy gấp trở về, hắn thở dốc, toàn thân mặt mũi đổ đầy mồ hôi vì lo lắng và vội vã, hắn chạy đến nhìn thấy tình cảnh trong sảnh chính thì không khỏi kích động không thôi.

Hắn chạy đến đem ta ôm chặt vào lòng, thân thể cùng âm thanh đều run rẩy vì kích động và sợ hãi, hắn nói như muốn khóc, không ngừng lặp lại mấy chữ:
- Thật tốt, thật tốt quá! Thật tốt,… (vì nàng và các con vẫn bình yên)
Hắn kích động một chốc sau, được ta dùng thái độ trấn an, dùng tay vỗ nhẹ lên lưng hắn an ủi, ở bên tai hắn không ngừng nói:
- Không sao, không việc gì rồi.

Thiếp và các con vẫn ổn cả, chàng yên tâm đi.

Không sao nữa rồi.

Đã xong hết rồi…
Đại Bảo tay cầm thanh kiếm còn nhỏ giọt máu tươi của một tên cướp mà hắn đối phó đi đến gần chỗ hai chúng ta đang ôm nhau.

Trên khuông mặt còn nơi hiện non nớt biểu tình nhu hòa tươi cười nhẹ nhàng nhìn chúng ta.
Những đứa khác cũng đi đến, mỗi đứa một câu một chữ cùng phụ thân chúng chia sẻ chuyện vừa trải qua.

Khiến cho bầu không khí chung quanh chúng ta trở nên ấm áp lạ thường, nếu bỏ qua năm cụ ‘thi thể’ nằm xoải lai trên sàn nhà gần đó mà nói.
Tiểu Bảo hô to:
- Phụ thân, phụ thân, Bảo Bảo ‘nợi hại lâu’.


Con một quyền đánh bại người xấu dám ức hiếm mẫu thân nha!
Nhu Tú đứng cạnh Tiểu Bảo, vờ làm động tác tránh né, trêu nói:
- Kinh! Bẩn quá Tiểu Bảo, mau đi rửa tay đi, ai da ta ơi! Ghê quá à!
Một bên khác Nhị Bảo lại đưa mắt nhìn một vòng trên sàn nhà, nghiêm trang nói nói:
- Phụ thân, mấy thỏi bạc kia bẩn hết rồi, cho ngài, ngài nhớ đem mấy thỏi sạch sẽ khác bồi lại cho con đấy.

Tổng cộng chín thỏi cả thảy một cái cũng không được thiếu đâu.
Đại Bảo nghe đệ đệ nói, lập tức nhướng mày kiếm, hắn quay đầu quan sát mấy viên nguyên bảo bạc trắng nằm lăn lóc trên sàn nhà hỏi:
- Nhị đệ, không phải chỉ có dùng tám thỏi sao? Đâu ra chín thỏi?
Nhị Bảo liếc mắt khinh bỉ nhìn đại ca hắn nói:
- Là dùng tám thỏi, nhưng ca ca chưa nghe qua ‘lợi tức’ và ‘bù đắp thiệt hại tinh thần’ sao? Thỏi thứ chín chính là dùng để bù đắp thiệt hại tinh thần của đệ, bởi vì phụ thân làm việc không hoàn toàn giải quyết hậu quả, khiến cho đêm nay đệ và mọi người đều không thể ngủ yên, còn bị một trận kinh hách, sau đó để giải quyết nguyên nhân dẫn đến kinh hách còn khiến đệ phải đem bảo bối (thỏi bạc) của mình ra chịu tội (dùng thay thạch đạn bắn người).
Bao nhiêu đó chỉ dùng một thỏi bạc bù đắp là phụ thân lời quá rồi, không phải sao?
Nhị Bảo một bộ đương nhiên nói, chân nhỏ còn đánh nhịp run run, dù nhìn như thế nào đều không thấy ra hắn bị ‘kinh hách’ ở chỗ nào, thiếu có mà đang hưng phấn thì có.
Đại bảo nhìn hắn tự nhiên thiên thành mà nói ra một bộ lý luận như vậy thì khóe miệng không khỏi giật nhẹ mấy cái, thập phần vô ngữ nhìn hắn.
Nhu Tú hai mắt trợn trắng bất nhã nhìn nhị ca nhà mình một bộ tham tiền thật không mắt thấy mà quay đầu đi.
Tiểu Bảo thì lại xem hắn (Nhị Bảo) với đôi mắt sáng lấp lánh tỏ vẻ sùng bái cùng thụ giáo.

Hóa ra còn có thể như vậy kiếm tiền tiêu vặt nha.
Ta dở khóc dở cười nhìn mấy đứa con không biết lo của mình, Lương Thiên Minh cũng bị bọn trẻ nói chuyện khiến cho tâm thần bình tĩnh trở lại.

Hắn cười đối với Nhị Bảo nói tốt, sau đó dùng bàn tay to xoa đầu ba đứa con trai, khen chúng cam đảm, biết bảo vệ mẫu thân và muội muội/ tỷ tỷ, rất có phong thái của nam tử hán.
Xong, hắn ra lệnh cho thuộc hạ của mình đem năm tên cướp giá đi ném vào đại lao, cũng đem thương tích trên người chúng xử lý sơ một chút, không chết ngay là được.
Đám nha sai thuộc hạ của Lương Thiên Minh lúc này còn đang đứng ngốc như phổng tại chỗ, nghe hắn hạ lệnh mới hoàn hồn vội chạy chậm lên bắt tay vào đem người nâng dậy lôi đi.
Bọn họ từ lúc ở bên ngoài chạy vội vào liền trừng mắt há hốc mồm làm tượng đá sống ở đương trường vì hình ảnh trong sảnh chính quá có lực đánh sâu vào.

Nhất là khi lại gần xem xét tình hình năm tên tội phạm thì càng thêm không khỏi âm thầm hút mấy khẩu không khí lạnh, vuốt mồ hôi không tồn tại trên trán.
Không biết là vì chuyện chúng ta đem năm tên thổ phỉ đánh bại hình ảnh quá có sức đánh sâu vào tâm lý đám nha sai, hay vì bọn họ não bổ quá độ sau đó trong âm thầm tuyên truyền sự tích của chúng ta, mà khiến cho mọi người xung quanh và kể cả chính bọn họ đều đối với gia đình chúng ta càng thêm kính cẩn không thôi.
Lương Thiên Minh càng thêm sử dụng thuộc một cách thông thuận hơn rất nhiều, hắn một hạ lệnh tất cả đều răm rắp làm theo không chút âm thanh nghi ngờ nào xuất hiện, một chút hiện tượng bằng mặt không bằng lòng cũng không tồn tại.
Cứ thế, công tác kế tiếp trong tương lai ba năm tới của hắn ở nơi đây càng thêm thông suốt dễ dàng rất nhiều.
Lại là ba năm, hết nhiệm kỳ Lương Thiên Minh lại lặp lại vòng tuần hoàn trước đó đi đến nơi khác tiếp tục làm từ cơ sở, chức tước không đổi vẫn là huyện lệnh, chỉ khác là càng đổi địa phương càng tốt hơn trước một chút.
Hắn cũng không phải người thích so đo này đó, hắn muốn thật sự làm việc hơn là làm quan.

Vì vậy, dù mỗi lần bị điều đi nơi khác làm quan, vẫn là chức huyện lệnh hắn đều vui vẻ đi nhậm chức mà không chút ý kiến hay khó chịu nào.
Hắn làm huyện lệnh càng làm càng tốt, dần dần thanh danh của hắn cũn được truyền lưu mở ra trong dân gian.
Bá tánh xưng hô hắn một tiếng là thanh thiên đại lão gia, phụ mẫu ruột thịt của người nghèo và dân chạy nạn.

Hắn cũng không hổ với cá danh đó, bao năm làm quan phụ mẫu hắn đều một mực thanh liêm liên khiết, giữ vững bản tâm, toàn tâm toàn ý đều là làm việc vì dân, phục vụ nhân dân mà cống hiến sức lực.
Các vùng có hắn làm quan cai quản dân chúng đều hết sức hoan hỉ vui sướng.

Đến mỗi một nơi mới, nếu nơi đó điều kiện kinh tế quá khó khăn ta sẽ lại âm thầm hướng dẫn giúp hắn ra chủ ý hòng thúc đẩy nền kinh tế vùng đó, gia tăng thu nhập cải thiện tình trạng đói nghèo, đảm bảo nhà nhà tuy không phải tất cả đều giàu có nhưng ít nhất không có người đói chết.
Mỗi một kỳ làm huyện lệnh của hắn đều được hắn nỗ lực hết sức làm tốt rồi càng muốn tốt hơn, thế nên hắn hiển nhiên trở thành một ngọn thanh phong độc lập, là một vị thanh quan hiếm có lại có công tích vĩ đại đến nhiều.
Hắn ba năm rồi lại ba năm, tích lũy công trạng từng chút một, đến khi hắn đã làm được năm nhiệm kỳ huyện lệnh thì mới nhận được thông báo thăng lên chi phủ.
Lúc này Minh Thần và Minh Nhật nhà ta đều đã thành niên, làm xong lễ đội mũ, cả hai đều đưa ra muốn tham gia khoa khảo và đều khảo được kết quả rất khá.
Con trai lớn của ta Lương Minh Thần muốn vào triều làm quan, kỳ thi năm đó hắn thi đậu bảng vàng được hoàng đế khâm điểm làm trạng nguyên lang.
Con thứ hai Lương Minh Nhật tuy thông tuệ không kém đại ca, đã thi đậu cử nhân, nhưng lại không nghĩ nhập sĩ, gia nhập quan trường mà muốn trở thành một vị đại nho tương lai, mở học viện làm thầy thiên hạ.
Con trai út của ta hiện đang nhăm nhe nháo muốn đi tòng quân.
Lương Thiên Minh sau khi cùng Lương lão gia trao đổi liền gật đầu đồng ý hắn đi biên quan nhập ngũ đi.
Đại nữ nhi của ta và hai thứ nữ do Thúy Bình và Thúy Ngân sinh đều được ta đích thân dạy dỗ, cũng bắt đầu cho các nàng tương xem đối tượng thích hợp.
Ta dạo gần đây mới biết được hiện giờ trong triều vẫn đang ở tư thế đánh cờ nóng hổi giữa phe hoàng đế và các đại thế gia.
Hoàng đế muốn thâu tóm quyền lực trong tay mình, đè ép lực lượng của liên minh các thế gia xuống.
Nhưng thế gia gọi là thế gia, lịch sử lâu đời, bộ rễ trải rộng mạnh mẽ sao có thể muốn phá là phá, muốn đè ép là đè ép.
Như thế, kết quả cho cuộc đấu cờ tưởng chừng như bất phân thắng bại này chính là mỗi bên nhường một bước, đem tiền triều lập ở thế cân bằng.
Hoàng đế chủ động mở rộng khoa khảo thâu tóm nhân tài khắp cả nước quy về mình sử dụng, chủ trương bãi miễn chế độ tiền lệ cho con em thế gia thông qua đề cử của gia tộc tùy ý nhập sĩ vào triều làm quan như trước.
Thế gia cũng cho con cháu tham gia khoa cử đặt chân vào triều nắm giữ thêm nhiều chức tước để lực lượng ảnh hưởng của thế gia đối với các quyết sách trong triều được vững vàng không suy.

Cũng vì cuộc tranh đấu này mà năm đó phụ thân ta thay đổi mục đích ban đầu định đem ta đưa vào cung làm nương nương mà đổi lại đi cùng đồng là thế gia Lương gia kết thân minh hữu.
Hoàng đế vì phòng bị thế gia, tuy không từ chối nữ nhi xuất thân thế gia đại tộc vào cung, nhưng tuyệt sẽ không sủng ái, tin dụng.
Ngoài ra, việc Lương Thiên Minh chậm chạp mãi mới được thăng chức cũng là vì cuộc đấu tranh này mà bị lan đến.
Thứ nhất hắn xuất thân dòng chính thế gia đại tộc.

Thứ hai hắn không thông qya con đường khảo thí thi đậu công danh để làm quan, mà là thông qua thư tiến cử của gia tộc mới lấy được chức quan về làm.
Như vậy, không những hoàng đế nghi kỵ không dám tin dùng hắn, mà phe phái quan lại không thuộc thế gia vọng tộc phải thông qua con đường thi cử cực cực khổ khổ mới có thể thi đậu đạt được công danh, khó khăn lắm mới có một chức quan trong người.

Ở trong mắt bọn họ những người như Lương Thiên Minh chính là cái u nhọt, khiến họ càng nhìn càng không thuận mắt.
Thế nên ít nhiều cũng sẽ có cản trở làm chút tay chân bên trong đem việc thăng bậc đi lên của hắn đè ép xuống hoặc một kéo lại kéo.

Mãi cho đến khi thanh danh hắn càng ngày càng vang dội, rất được lòng dân chúng khắp thiên hạ, công tích của hắn cũng ngày một lớn, muốn che giấu cũng không cách nào che đậy được.

Thì mới không thể không đem chức tước của hắn đề một đề đi lên như hiện tại.
Bằng không hắn đường đường có Lương gia phía sau chống lung, lại là vị thanh quan hiếm có khó được, công tích một cái tiếp một cái cao thượng bậc.

Tuy không dám nói có thể thăng lên nhất phẩm quan to, nhưng tam phẩm tứ phẩm vẫn là phải có, cũng không cần đợi lâu đến như vậy mới lên được cái chức tri phủ nho nhỏ này.
Nhưng nói đi lại nói lại, thực ra đối với ta và hắn mà nói địa vị hiện tại đã đủ thỏa mãn điều chúng ta sở cầu rồi.
Chúng ta lại không cố tình muốn mưu lợi điều gì, cũng không có ý muốn tham gia trực tiếp vào vòng xoáy tranh đấu trong triều đình.
Cách xa kinh thành, rời xa thị phi, trời cao hoàng đế xa, ở địa phương chúng ta là lớn nhất, có toàn quyền quyết định hết thảy, tựa như thổ hoàng đế.

Có thể thoải mái vươn vai, có thể tự tại ngắm trăng đàm tiếu chuyện trên trời dưới đất mà không bị ai quản thúc, nhìn chằm chằm.
Thật tốt!
Các con ta cũng đều lớn lên, trưởng thành, có suy nghĩ chí hướng riêng của chúng.
Chỉ cần không phải là chuyện thương thiên hại lý, ta và Lương Thiên Minh tuyệt đối hai tay tán thành cỗ vũ, ủng hộ chúng đi thực hiện.
Cho dù là con trưởng có dã vọng quyền lực hướng về phía triều đình nỗ lực bước đi.

Con thứ hai mộng tưởng vĩ đại mở thư viện miễn phí dạy học đọc sách đối với người có gia cảnh khó khăn, tạo phúc muôn dân.

Con trai thứ ba háo hức kiến công lập nghiệp đền đáp nước nhà bảo vệ ranh giới lãnh thổ, bảo dân chúng một bầu trời bình yên không sợ xâm lăng.

Hay các cô con gái mong ước một gia đình hòa thuận ấm áp lý tưởng như nhà chúng ta.
Tất cả những điều đó, chúng ta đều sẽ không hề giữ lại mà duy trì chúng đi làm.
Các con ta chính là niềm tự hào, kiêu ngạo của ta ở đời này.
Ta sẽ mãi mãi yêu thương chúng, đứng phía sau chúng, cỗ vũ cho chúng, làm bến đậu cho chúng có thể trờ về nghỉ ngơi bất kỳ lúc nào mỗi khi chúng cảm thấy mệt mỏi.

Khi đã nghỉ đủ, hồi phục lại sức lực, chúng lại có thể tiếp tục bung ra bên ngoài tranh đấu tiếp cho con đường, lý tưởng mà chính chúng đã chọn.
Ta sẽ vĩnh viễn dõi theo từng bước chân của chúng đến khi ta nhắm mắt lìa đời mới thôi.
…MUALARUNG91…aatruyen.vn
Càng lớn tuổi Lương Thiên Minh càng thêm đối vơi ta biểu hiện ra ‘chung thủy sắc son một lòng’ khiến ta ớn lạnh không chịu được.
Hắn từ khi Trương di nương đi liền dường như sửa tính, không nạp thiếp, không thêm thông phòng, thấy nha đầu xinh đẹp cũng không liếc mắt lấy một cái.
Trong lúc ban sai có không ít người dâng mỹ nhân cho hắn, càng có mỹ nhân chủ động nhào vào trong ngực hắn cũng vẫn kiên đỉnh bất kinh, không hề động lòng mà thẳng thừng từ chối, ném văng ra.
Ta xem hắn chính là dị loại trong cánh đàn ông dù là ở thời đại này hay hiện đại tương lai.
Người ta thường là lúc trẻ ngây thơ chung tình bạch nguyệt quang gì đó, càng có tuổi càng ‘chung thủy’ với mỹ nữ thanh xuân mật nước ngọt ngào, đối với bà vợ già ở nhà nếu có cũng chỉ là ý thức trách nhiệm mà không phải tình ái cuồng nhiệt.
Hắn ngược lại, càng lớn tuổi càng thêm trẻ con, ngây thơ thật sự.

Nhiều lúc còn bắt chước con út làm nũng với ta, rảnh rỗi là lại dán lên ta, quay chung quanh ta chuyển vòng, nị nị oai oai đến chính ta cũng muốn răng đâu, chịu hết nổi.
Quả thật chính là tai nạn mà!
Nếu là nhìn ở một phương diện nào đó, ta đây có tính lật thuyền trong mương không nhỉ?
Làm một làm, làm quá chớn không khống kịp chính là hậu quả như hiện tại đây này.
Ai! Ai đem tên phiền nhân họ Lương tên Thiên Minh này lôi ra ngoài hộ ta cái, ngủ trưa cũng không yên, trời nóng như nổi lửa mà hắn cứ một hai phải ôm ta cùng ngủ là sao?
Trời ơi là trời!
_Hết._.