Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 261: C261: Chút nhạc cho buổi tối




<code> Mộc Hạ nhanh chóng phấn chấn lại tinh thần, theo sự dẫn dắt và chỉ dẫn của Trí Khanh bà Thảo Anh cộng với việc cậu tiếp thu rất nhanh. Nên không quá khó khăn sau nhiều lần ngả chổng mông, hay bị vùi một khúc trong tuyết trắng....thì cậu cũng đã thành thạo cách trượt tuyết. Bây giờ cậu có thể tự mình trượt tuyết khắp nơi rồi, vì cậu không sợ mình sẽ ngã hay bị thương. Bởi vì ở bên cạnh cậu luôn có anh Trí Khanh và chị Thảo Anh sát cánh. Trí Khanh và Thảo Anh nhìn đứa em trai nhỏ vui vẻ cười tươi như vậy cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tiền đúng là khó kiếm nhưng thời gian bên gia đình còn khó có hơn. Nên thay vì cứ mãi lao đầu vào công việc mà kiếm tiền thì lâu lâu bọn họ muốn dành ra thật nhiều thời gian để ở bên cạnh những người mình yêu thương. Vì bọn họ không biết đâu một ngày nào đó người mình yêu thương sẽ mãi mãi rời đi và không thể nào ở lại bên cạnh mình được nữa. Nên mọi giây phút lúc này thật đáng trân quý, mọi kỷ niệm sẽ được lưu giữ lại một cách an toàn trong quyến album gia đình. Sau khi chơi chán chê thì cả ba anh em dắt nhau về khách sạn để dùng bữa tối, đến cửa thì ba mẹ của họ cũng đã có quay về rồi. Ba anh em lễ phép chào hỏi ba mẹ sau đó cùng nhau đi trả đồ rồi thay đồ mới. Bắc Hải và Hải Đường vẫn mặn nồng như ngày nào, yêu nhau đến mức vứt đám con qua bàn khác ngồi để hai ông bà có thể ở bên nhau. Và cùng nhau dùng bữa, bàn ăn được trang trí vô cùng lãng mạn. Tiếng nhạc nhẹ du dương đưa người ta vào khoảng không bình yên. </code>“Giờ biết sao họ hay nói con cái là sự cố rồi đó”-Thảo Anh

“Không thể ăn được nữa, quá ngọt…Quá nhiều đường”-Trí Khanh


“Ba mẹ hôn nhau rồi kìa”-Mộc Hạ<code> Trí Khanh và Thảo Anh nghe Mộc Hạ nói vậy liền lia mắt nhìn qua. Đúng là nóng hổi cả mắt mà, Thảo Anh thầm khóc trong lòng vì gần 24 tuổi đầu cô chưa nếm trải qua mùi vị tính yêu bao giờ. Nay lại phải ăn cơm chó do chính ba mẹ nhà mình ban phát, quả là cay không thể tả. Nhưng cô đâu làm được gì đâu, cô vẫn cần tiền tiêu vặt mỗi tháng của mình lắm nha. Trí Khanh hơn Thảo Anh 1 tuổi năm nay ảnh 25 sắp ngót ngét bước qua tuổi 26 rồi. Thấy không khí đang lãng mạn như vậy nên Mộc Hạ cũng vui vẻ đứng dậy đi đến bên cây đàn piano được đặt sừng sững ở đó mà ngồi xuống. Những ngón tay dài, mềm mại bắt đầu đùa nghịch vui vẻ trên những phím đàn. Không gian im ắng hẳn hoà vàng tiếng đàn và giọng ca nhẹ nhàng của thiếu niên xinh đẹp. Vì là đàn dành riêng cho những người thích âm nhạc nên hoàn toàn miễn phí, nếu muốn chơi chủ cần thả vào bên cạnh cái thùng nhỏ một số tiền tip là được. Nếu đông quá thì nhân viên sẽ đưa số để ổn định trật tự. Tiếng đàn kết thúc, không gian vẫn im lặng như vậy. Cả nhà cậu nhanh chóng hoàn hồn mà vỗ tay, tiếp sau đó các thực khách ở đây cũng vui vẻ dành cho cậu những lời khen. </code>“Con cái nhà ai mà hát hay đàn giỏi quá”

“Tôi quay được rồi, ai muốn không tôi share qua cho nè”


“Có tôi”

“Đúng là chọn đến đây quá là đúng đắn”

“Đúng vậy, nơi này vừa đẹp. Nay lại gặp phải một em trai nhỏ quá giỏi”<code> Mộc Hạ ngại ngùng mà cúi chào mọi người sau đó liền đi về phía bàn của mình. Vừa ngồi xuống Trí Khanh và Thảo Anh không ngừng đưa ngón like dành cho cậu.</code>