Vụng Trộm Không Thể Giấu

Chương 20: Kẹo mềm




Chỗ mắt cá chân đã được chườm đá, vết thương trên tay và đầu gối cũng được xử lý, đỡ đau hơn không ít. Bởi vậy tâm trạng Tang Trĩ cũng không còn kém như vừa nãy nữa.

Từ nhỏ đến lớn cô lúc nào cũng được chiều chuộng, nên ngoài cảm thấy đã gần gũi hơn với anh ra cũng không thấy có gì không ổn.

Tang Trĩ nhìn anh, lí nhí: “Em cũng đâu có bắt anh làm.”

Chẳng qua chỉ là bôi chút thuốc, lau cái mặt thôi.

Cũng chẳng phải việc nặng nhọc khó khăn gì cho cam.

Sao lại giống đang hầu hạ tổ tông chứ.

Vậy thì hai chữ hầu hạ này cũng quá đơn giản rồi.

“Tự nhiên có thêm một đứa em gái, còn anh ruột em lại chạy mất.” Mí mắt Đoàn Gia Hứa hơi nâng lên, đứng dậy, “Nhóc à, em tính xem, anh đây cũng vì em mà ra tay không ít lần đâu.”

Tang Trĩ ngừng lại, nhịn không được nói:  “Vậy em cũng giúp là anh là được.”

Dường như cảm thấy câu này của cô rất thú vị, Đoàn Gia Hứa hứng thú ngồi xuống cạnh cô, nhìn sang cô cười: “Hửm? Em muốn giúp anh cái gì?”

“Thì...” Được một chữ, Tang Trĩ đã ngập ngừng, hoàn toàn không nghĩ ra được việc gì có thể giúp anh. Cô gãi đầu, chịu thua, chỉ có thể giả ngốc đổi chủ đề: “Anh em đi đâu rồi...?”

Đoàn Gia Hứa miễn cưỡng đáp: “Không cần em nữa.”

Tang Trĩ hừ một tiếng: “Em còn chưa thèm ghét bỏ anh ấy đâu.”

Nói xong lại như nhớ ra chuyện gì, bắt đầu phiền não: “Liệu anh trai em có thấy chuyện em gọi anh ấy là ba trước mặt thầy giáo rất kỳ lạ không, lại còn nghe thấy thầy gọi anh là anh trai Tang Trĩ.”

“Ừm.” Đoàn Gia Hứa nói: “Chắc là đã đoán được anh giả mạo cậu ấy đi gặp thầy giáo em.”

“...”

Da đầu Tang Trĩ tê rần, “Vậy phải làm sao giờ?”

“Có thể làm gì được?” Đoàn Gia Hứa thở dài. “Hai chúng ta đều xong đời rồi.”

“...” Nghe anh nói thế, Tang Trĩ càng thêm lo sợ, lung ta lúng túng hỏi: “Không đâu, để em nói chuyện với anh ấy, anh ấy sẽ không cho ba mẹ biết...”

Đoàn Gia Hứa: “Không phải em không thèm để ý đến cậu ấy rồi sao?”

“Cũng không phải thế, ai bảo anh ấy cứ mắng em.” Nói đến đây, tâm trạng Tang Trĩ lại sa sút, “Bình thường thì không nói làm gì, hôm nay em bị ngã còn mắng em.”

“Em cảm thấy cậu ấy không quan tâm em à?”

Tang Trĩ mấp máy môi, không gật cũng chẳng lắc.

“Lời vừa này em nói trước mặt thầy giáo không phải kỳ lạ sao?” Đoàn Gia Hứa nói, “Anh trai em nghe thấy, hỏi thêm mấy câu, đây không phải là quan tâm em sao?”

Tang Trĩ rầu rĩ: “Vậy anh ấy không thể nhẹ nhàng mà hỏi được sao?”

Đoàn Gia Hứa cảm thấy buồn cười: “Muốn cậu ấy dịu dàng? Em muốn làm khó cậu ấy đấy à?”

“...”

Hình như cũng có lý.

Tang Trĩ không biết nên nói gì, lại nhìn sang anh, rồi ngay lập tức cúi xuống.

Lúc này bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, bảo là đi rót nước cho cô, vậy mà chờ cả buổi chiều mới thấy hắn trở lại. Trong tay là hai bình nước, hắn đưa bình có nhiệt độ vừa phải cho Tang Trĩ: “Uống xong tới bệnh viện.”

Tang Trĩ không nhúc nhích.

Tang Diên dứt khoát ngồi xuống trước mặt cô, nhét chai nước vào tay cô: “Có uống không?”

Lúc này Tang Trĩ mới chậm chạp nhận lấy.

Tang Diên quay sang hỏi Đoàn Gia Hứa: “Vết thương xử lý xong hết chưa?”

Đoàn Gia Hứa ừ một tiếng.

Tang Diên đưa chai nước còn lại cho anh.

“Cảm ơn người anh em.”

Đoàn Gia Hứa dựa vào thành ghế, cười cười. Qua mấy giây, Tang Diên quay lưng về phía Tang Trĩ, nói: “Lên đi.”

Tang Trĩ cảm thấy mình đang chiến tranh lạnh với anh hai nên làm như không thấy.

Tang Diên quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới nói: “Buổi chiều “anh trai ruột” em còn có tiết học, không đưa em đến viện được, chỉ còn “người ba đáng ghét” này thôi.”

“...”

“Nhanh lên.”

Nghe vậy, Tang Trĩ vô thức nhìn sang Đoàn Gia Hứa.

Đoàn Gia Hứa cũng đứng lên, lấy điện thoại trong túi ra xem giờ, thuận miệng hỏi: “Không phải cậu cũng có tiết sao?”

Đây là định hỏi xem hắn có đi học không.

“Chắc cậu nhớ nhầm rồi.” Mắt Tang Diên còn không cần nhìn lên, rồi lại nói với Tang Trĩ, “Em nhanh lên chút đi.”

Giọng điệu hắn luôn có vẻ không kiên nhẫn như thế.

Không còn cái đùi của Đoàn Gia Hứa, Tang Trĩ cũng không dám làm mình làm mẩy nữa, lại sợ Tang Diên mặc kệ cô thật, chỉ có thể bỏ sĩ diện xuống nằm sấp trên lưng hắn.

Đoàn Gia Hứa lấy chiếc mũ trên đầu mình đội cho cô.

“Ngoan ngoãn nghe lời anh trai em.”

Tang Diên cõng Tang Trĩ hướng ra bên ngoài sân vận động.

Hai người đều không ai nói gì.

Đi được khoảng mười mấy mét, Tang Trĩ đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía lều vải.

Cách đó không xa, có một cậu bạn nam chạy qua bị ngã. Tang Trĩ thấy Đoàn Gia Hứa bước tới đỡ cậu ta dậy.

Khoảng cách không gần, ánh nắng lại chói chang.

Cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt nh.

Chỉ có thể thấy anh vỗ vỗ lớp bụi đất trên quần áo cậu học sinh kia, khí chất ôn nhuận trong trẻo, dường như còn đang cười. Nhìn vô cùng dịu dàng.

Đột nhiên Tang Trĩ thấy buồn bực.

Vốn là còn mấy lời muốn nói với hắn.

Còn muốn hỏi hắn, có thể đừng gọi cô là “nhóc con” không. Chí ít là bây giờ, cô cũng đâu phải là trẻ ranh nữa đâu.

Nhưng hình như cũng không còn cần thiết nữa.

Bởi vì không còn nhiều cơ hội gặp nhau như vậy nữa.

Và, hắn không phải chỉ đối tốt với một mình cô.

Đối với ai cũng đều như vậy.

Ôn hòa, nhưng xa cách.

-

Tang Trĩ cõng Tang Trĩ đi trên sân, trầm mặc đi về phía cổng trường.

Vì vừa mới cãi nhau, tâm tình Tang Trĩ rất phức tạp. Cũng hơi hối hận một chút xíu, nhưng lại không muốn xuống nước làm hòa.

Lúc này, Tang Diên không lên tiếng, cô cũng chẳng chủ động bắt chuyện.

Một tay Tang Trĩ ôm cổ hắn, tay còn lại cầm bình nước, bất tri bất giác lâm vào xuất thần. Nhớ tới khi trước, cũng thường xuyên có cảnh hắn mặt mũi đen kịt mang cô về nhà.

Giống như rất lâu, rất lâu trước kia. 

Tang Trĩ nhớ tới lúc lửa lên ngập đầu, nói với hắn câu đó.

Đột nhiên Tang Diên lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: “Anh vẫn chưa nói chuyện này với ba me. Bây giờ cả hai đều đang đi làm, chạy về một chuyến cũng rất phiền phức.”

Tang Trĩ: “Vâng.”

Tang Diên thản nhiên nói tiếp: “Tối nay anh sẽ bảo mẹ gọi điện cho thầy giáo em xin nghỉ.”

Tang Trĩ trầm mặc mấy giây lại vâng tiếng nữa.

Ra khỏi trường, Tang Diên bắt một chuyến taxi, dìu Tang Trĩ vào xe. Hắn nói với tài xế: “Cho chúng tôi đến bệnh viện gần nhất.”, rồi quay sang nói với Tang Trĩ: “Thắt dây an toàn đi.”

Nhìn lướt qua thấy vết thương trong lòng bàn tay Tang Trĩ, hắn liền tới gần buộc lại băng cho cô.

Tang Trĩ nhịn không được hỏi: “Vậy sao anh không cài?”

Khóe môi Tang Diên giật giật: "Tao ngại cài, được chưa?"

Tang Trĩ: "Vậy em cũng ngại buộc."

Tang Diên ngồi xuống bên cạnh cô, không thèm để ý nói: "Vậy tiếp tục ngại đi."

“...”

Trong xe lại rơi vào trầm mặc.

Hồi lâu sau, Tang Diên đột nhiên ném sang thanh kẹo mềm: “Ăn đi.”

Chuẩn xác rơi trên đùi Tang Trĩ.

Tang Trĩ vô thức nhìn xuống, im lặng nhìn thanh kẹo, cầm lên. Khẩu vị của cô cũng hơi giống với Tang Diên, cả hai đều thích ăn loại kẹo mềm này.

Bên trong có chín viên kẹo.

Từ trước đến nay luôn là cô năm viên, còn Tang Diên bốn viên.

Tang Trĩ nhìn sang phía Tang Diên.

Hắn không nhìn cô, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, trông có chút mệt mỏi. Đột nhiên cho kẹo, giống như muốn nhượng bộ, lại giống như đang áy náy.

Dù sao làm em gái hắn bao nhiêu năm, cũng biết hai chữ áy náy này đối với hắn khó nói ra được.

Thật lâu sau, Tang Trĩ đột nhiên hỏi: “Anh, vừa nãy anh đi mua kẹo đường à?”

“Nghĩ gì?” mí mắt Tang Diên cụp xuống, cũng không thèm nhìn sang phía cô, “Chỉ là thuận tay thì lấy thôi.”

Tang Trĩ không nói gì, cúi đầu bóc thanh kẹo, đổ cả chín viên bên trong ra. Sau đó, cô cầm lấy bốn viên, nghiêng người sang đưa đến trước mặt Tang Diên.

Bỏ kẹo đường vào lòng bàn tay hắn.

Ngón tay Tang Diên giật giật, lại giả như không chú ý, vẫn giữ nguyên tư thế như lúc trước.

Qua vài giây, Tang Trĩ nhìn năm viên kẹo trong tay mình, lại chuyển hai viên sang cho hắn.

Cũng dùng cách của hắn.

Dùng hai viên kẹo này bày tỏ lòng mình.

Một viên để cảm ơn, viên còn lại, là thay cho lời xin lỗi.

-

Trận cãi lộn giữa hai an hem cuối cùng cũng qua đi.

Tính tình Tang Trĩ vốn thoáng, không im lặng nữa, lời nhịn cả nửa ngày cuối cùng cũng được xả ra: “Vừa gặp em, đã chê em thấp, chế giễu quần áo của em, lại còn bảo em là không biết nhảy xa.”

Tang Diên cười lạnh: “Thế ngày nào anh mày cũng bị nói xấu thì sao?”

“Cái này không giống.”

“Không giống chỗ nào?”

“Lời em nói đều là thật mà.”

“...”

Tang Diên quyết định mặc kệ cô.

Tang Trĩ ghé vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài một lúc lâu, rất nhanh lại như không có việc gì gọi: “Anh hai.”

Tang Diên không phản ứng.

Tang Trĩ: “Sao hôm nay anh lại đi làm tình nguyện viên?”

“...”

“Có phải anh muốn tham gia thêm các hoạt động không?” Tang Trĩ suy nghĩ, “Sau đó làm quen được mấy chị gái, nâng cao tỷ lệ thoát ế?”

Thái dương Tang Diên có rút.

“Nếu vậy thì anh đừng lãng phí thời gian nữa.”

“Im mồm.”

“Anh nên cố mà học cho giỏi, sau này kiếm được nhiều tiền chút.”

Thấy cô nói mãi không chán, Tang Diên cảm thấy phiền, cau mày hỏi: “Anh mày thích thì anh mày làm thôi, sao lắm ý kiến thế nhỉ?”

Tang Trĩ rụt đầu lại, nói thầm: “Em chỉ hỏi có mấy câu thôi mà.”

“Bình thường cũng có thấy quan tâm anh mày thế đâu?”

“Đó là do em không thường xuyên gặp anh mà.” Tang Trĩ nói rất đương nhiên, “Bây giờ khó lắm mới gặp được một lần, quan tâm anh chút thì có làm sao.”

Quả thật nói không lại con nhóc này.

Tang Diên thở hắt ra, trả lời cho xong: “Do thiếu người. Trần Văn Tuấn là trưởng ban thể dục, liền nhặt ngẫu nhiên ba cái tên trong ký túc xá đi.”

Có được đáp án, cuối cùng Tang Trĩ cũng im lặng được một lúc. Môi cô mấp máy, định hỏi chuyện về Đoàn Gia Hứa, nhưng do dự mãi vẫn không biết mở lời thế nào.

Một lát sau.

Tang Diên đột nhiên lên tiếng: “Con gái?”

Tang Trĩ: “?”

Hình như không phải hắn đang nói chuyện với cô, khép hờ mắt suy nghĩ: “Anh Đoàn Gia Hứa của mày?”

Tang Trĩ khó hiểu nhìn hắn: “Anh làm gì thế?”

Tang Diên xoa xoa cằm, tiếp tục lẩm bẩm: “Cũng hay đấy.”

“...”

Có bệnh.

-

Hai người đến bệnh viên kiểm tra một lượt, xác nhận không có vấn đề gì. Xử lý lại vết thương lần nữa, Tang Diên mới đưa Tang Trĩ về nhà, đợi đến khi Lê Bình về tới mới quay lại trường.

Hội thao vừa qua là tới cuối tuần.

Tang Trĩ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày là có thể đi lại bình thường. Nhưng Tang Vinh và Lê Bình đều phải đi làm, cả hai liền nhớ tới sinh viên năm ba nhàn rỗi thảnh thơi Tang Diên.

Để Tang Diên lại làm chuyển mà trước đây vẫn làm. Chính là đón Tang Trĩ tan học mỗi ngày.

Ban đầu Tang Trĩ rất không tình nguyện.

Nhưng sau đó, Tang Trĩ phát hiện dường như Tang Diên còn bất mãn hơn cả cô, mỗi lần tới đón cô đều trưng ra khuôn mắt xám xịt, cô lại thấy rất hài lòng.

Tan học hôm ấy. 

Vì Tang Diên phải sau năm giờ mới rảnh, như thường ngày, Tang Trĩ ngồi lại lớp làm bài tập. Xung quanh vẫn còn non nửa bạn học ở lại trực nhật.

Không bao lâu đột nhiên có người gọi cô: “Tang Trĩ, có người tìm cậu.”

Tang Trĩ ngẩng đầu lên từ chồng sách, ngoài ý thấy được một người lâu rồi không gặp đang đứng ở cửa. Cô trợn tròn mắt, đứng dậy đi tới: “Sao cậu lại tới đây?”

Ân Thực Như lúc này mới chú ý chân cô: “Chân cậu sao rồi?”

“Tốt lắm.”

“Sao lại không chú ý vậy chứ.” Ân Thực Như nhíu mày: “Còn đau không?”

Tang Trĩ lắc đầu: “Không đau nữa.”

Lâu rồi hai người chưa nói chuyện, thành ra bây giờ lại thấy hơi xa cách.

Ân Thực Như gãi gãi, hơi dừng lại mới do dự hỏi: “Tang Trĩ, cậu đi với tớ đến một nơi được không?”

Tang Trĩ hơi sửng sốt: “A?”

“Đúng vậy, có chút chuyện...” Ân Thực Như vẫn đứng đó, ánh mắt nũng nĩu: “Cậu đi với tớ đi, một mình tớ không tốt lắm.”

“Đi đâu cơ?” Tang Trĩ hỏi, “Tớ còn đang chờ anh trai.”

“Anh cậu tới làm gì?”

“Đón tớ về.” Tang Trĩ thành thật đáp: “Vì chân tớ bị thương.”

Ân Thực Như: “Tớ thấy trông cậu cũng ổn rồi mà.”

Tang Trĩ không nói gì.

“Đi đi mà.” Ân Thực Như kéo tay cô, “Tớ cũng đâu mang cậu đi xa đâu, chỉ là đang chán quá, chúng ta ra gần đây ăn gì đi.”

Tang Trĩ nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới chậm rãi gật đầu.

“Để tớ báo với anh tớ một tiếng đã.”

Tang Trĩ về chỗ ngồi, lấy điện thoại từ trong cặp sách ra, đang định gọi cho thì thấy hắn gọi tới. Cô bắt máy: “Anh.”

Tang Diên: “Em ra chưa?”

“Chưa ạ.”

“Lát nữa hãy ra.” Tang Diên nói, “Hôm nay anh có chút chuyện. Anh bảo Đoàn Gia Hứa tới đón em rồi, nhưng tầm năm rưỡi cậu ấy mới  tan học, em chờ thêm một lát.”