Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 7




Trở lại phòng, Lâm Lăng tùy tiện thu thập một bộ quần áo, sau đó đi thẳng đến nhà tắm.

Vận may của hắn có vẻ không tồi, trong nhà tắm không có một bóng người, Lâm Lăng trực tiếp chọn phòng tắm lớn nhất.

Dưới nền đất của nhà tắm, có lẽ là có suối nước nóng.

Bởi vậy nước ở nơi này không cần phải đun nóng, có thể lập tức sử dụng, rất thuận tiện.

Lâm Lăng múc mấy thùng nước, sau đó thoải mái ngâm mình trong bồn tắm nước nóng.

Bởi vì Công Phu Tiểu Dăng sợ nước, Lâm Lăng liền để cho nó ở bên ngoài dạo chơi một mình.

Lang Chu thì ở lại bên cạnh để bảo hộ.

Nhưng không ngờ rằng, thằng nhóc này lại bay loạn xung quanh, sau đó hình như ngửi được mùi thơm gì đó, thế mà lại chui vào nhà tắm ở sát vách bên cạnh.

Trong chốc lát, đủ loại hình ảnh ướŧ áŧ nóng bỏng, từ võng mạc của Công Phu Tiểu Dăng, truyền đến trong đầu của Lâm Lăng.

“Đây là… Nhà tắm nữ!”

Lâm Lăng hít mạnh một hơi thật sâu, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Toàn bộ nhà tắm nữ, sương mù lượn lờ.

Những thiếu nữ của Triệu gia duyên dáng yêu kiều, cùng với các thiếu phụ xinh đẹp, tất cả đều bị nhìn thấy không sót cái gì.

Lâm Lăng chợt cảm thấy một cảm giác sảng khoái mờ ám.

Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy hành vi nhìn trộm người khác tắm rửa có chút hèn hạ.

“Tiểu Dăng, ra ngoài đi.”

Tâm trí của Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, tại thời điểm hắn đang muốn mệnh lệnh cho Công Phu Tiểu Dăng rời khỏi, một bóng dáng thướt tha, xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Người đó, chính là thê tử của hắn, Triệu Ngọc Nhi!

“Chờ một chút.”

Lâm Lăng vội vàng kêu dừng, ngay lập tức cảm xúc dâng trào.

Ngay lúc này, hắn thấy Triệu Ngọc Nhi đi về phía một gian phòng tắm riêng.

Đằng sau có hai người hầu nữ, đang cầm quần áo và đồ dùng tắm rửa của Triệu Ngọc Nhi.

“Thê tử của mình, nhìn trộm một chút cũng coi như là thiên kinh địa nghĩa (*đạo lý hiển nhiên).”

Lâm Lăng cười hì hì, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.

Kết hôn đã được nửa năm, ngay cả tay còn chưa chạm vào, vừa vặn có cơ hội này, trước tiên phải lấy chút lợi ích mới được.

“Tiểu Dăng, đi theo.”

Trong lòng vừa nghĩ tới, Lâm Lăng lập tức ra lệnh.

Công Phu Tiểu Dăng ở trong không trung quay ngoặt một cái, sau đó khóa chặt vào bóng dáng của Triệu Ngọc Nhi, bay vút qua.

Cuối cùng, Công Phu Tiểu Dăng dừng ở trên tường ở góc phòng tắm.

Góc độ quan sát của mắt vừa tốt, cái gì nên xem đều có thể nhìn đến.

Triệu Ngọc Nhi dưới sự phục vụ của hai người hầu nữ, bắt đầu cởϊ qυầи áo, tháo thắt lưng.

“Đừng dừng lại!”

Động tác nhẹ nhàng kia khiến Lâm Lăng vừa thấy là nhiệt huyết sôi trào.

Nhìn thấy quần áo trên người Triệu Ngọc Nhi không còn thừa lại bao nhiêu, hô hấp của Lâm Lăng đều trở nên gấp gáp.

Tưởng tượng đến nữ tử ngày thường đều mang vẻ đẹp lạnh lùng, quyến rũ này, đợi lát nữa sẽ bị hắn nhìn sạch sẽ, thì nội tiết tố giống đực trong cơ thể Lâm Lăng đang điên cuồng tăng lên.

“Được rồi, các ngươi ra ngoài chờ đi.”

Nhưng mà, vào thời khắc quan trọng này, Triệu Ngọc Nhi lại ra lệnh cho hai người hầu nữ lui ra ngoài.

Nàng giơ hai tay lên, mười ngón tay mảnh mai nhảy múa, dần hiện ra một hình vẽ như bùa chú.

Dưới tác động của bùa chú, linh khí của trời đất ở xung quanh đều sinh ra chấn động.

Ngay lập tức, luồng linh khí này nhanh chóng hóa thành một tầng hơi nước, bao phủ toàn bộ phòng tắm.

Trong sương mù mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo cởi bỏ lớp quần áo cuối cùng, bắt đầu tắm rửa.

“Pháp thuật hệ nước.”

Lâm Lăng hơi giật mình, lần đầu tiên được nhìn thấy năng lực của pháp sư, thật là thần kỳ.

Chỉ bằng một vài động tác đơn giản, liền có thể huy động linh khí của trời đất hình thành một loại kỹ năng pháp thuật.

“Lợi hại, nếu có cơ hội ta cũng phải học một chút.”

Lâm Lăng cảm thấy hứng thú.

Mặc dù hiện tại hắn có năng lực của hệ thống, nhưng năng lực này chỉ tăng cường sức chiến đấu của động vật, tương đương với đào tạo một nhóm vệ sĩ cường đại mà thôi.

Chỉ khi tự bản thân mạnh mẽ hơn, mới là thực tế nhất.

Trong lòng vừa nghĩ xong, Lâm Lăng không khỏi có chút tiếc nuối.

Đáng tiếc, chỉ còn kém một chút.

Ngay khi Lâm Lăng đang lắc đầu cảm thán, có vài bóng người bước vào nhà tắm.

Cầm đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, dáng người tròn trịa.

Phía sau hắn, đi theo ba người hầu của Triệu gia.

“Thật sự xui xẻo, tên phế vật mù này hóa ra cũng ở đây.”

Người đàn ông kia tiến vào nhà tắm, liền chú ý tới Lâm Lăng đang ngâm mình, hắn lập tức lộ ra vẻ mặt khinh thường và chán ghét.

Giọng nói của hắn cũng bị Lâm Lăng nhận ra.

Mã Thiên Vân, nhị quản gia của Triệu phủ, chủ yếu phụ trách công việc mua sắm đồ ăn của gia tộc, có thể vớt được nhiều lợi ích béo bở.

Loại người hầu cao cấp này, rõ ràng có đãi ngộ để được tận hưởng nhà tắm.

Đối với những người hầu cấp thấp hơn, họ bình thường đều ở nhà vệ sinh múc một xô nước, giải quyết tùy tiện.

“Các ngươi nâng hắn đi, thuận tiện rửa sạch sẽ bồn tắm lớn đi.”

Nhìn thấy Lâm Lăng chiếm dụng phòng tắm lớn nhất trong nhà tắm, Mã Thiên Vân nhíu mày quát.

“Vâng, nhị quản gia.”

Ba gã người hầu gật đầu hiểu ý, sau đó sắc mặt âm u đi về phía Lâm Lăng.

Tuy rằng địa vị của bọn họ ở Triệu phủ thấp kém, nhưng ở trong mắt của ba người, người mù Lâm Lăng là một phế vật ở rể, ngay cả một con chó cũng không bằng.

Tay Lâm Lăng cầm khăn tắm, vẫn thong dong không vội vàng chà lau thân thể.

Lang Chu vẫn không nhúc nhích nằm úp sấp bên cạnh bồn tắm lớn.

Tuy nhiên, khi ba người hầu đến gần, nó đột nhiên phun ra ba sợi tơ nhện, giống như châm bạc, mạnh mẽ phun ra ngoài.

Bởi vì quá bất ngờ, không kịp đề phòng, trên mặt của bọn họ đều bị bắn trúng.

“A a a!!”

Ngay lập tức, ba tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Có thể nhìn thấy trên mặt của ba gã người hầu ngay lập tức trở nên sưng đỏ.

Giống như là bị trúng độc, miệng sùi bọt mép té ngã trên mặt đất, cả người run rẩy.

“Này….

Sao lại thế này?!”

Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt béo phì của Mã Thiên Vân cứng đờ, trong mắt tràn đầy sự kinh hãi.

“Chẳng lẽ là con nhện kia?”

Sau đó, ánh mắt của hắn nhanh chóng chú ý tới Lang Chu.

Đó là một con nhện độc toàn thân màu xanh sẫm, làn da có vỏ ngoài cứng rắn như một loài giáp xác, chưa bao giờ gặp trước đây!

Con ngươi trong mắt Mã Thiên Vân đột nhiên co rụt lại.

Nhận ra rằng đây là một con nhện có độc tính rất mạnh, hắn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, làm sao dám còn ở trong này tắm rửa.

Ngay lập tức, hắn vội vàng xoay người lại chạy ra khỏi cổng nhà tắm, ngay cả giày cũng rớt một chiếc.

“Còn chưa chết, có vẻ như độc tính của tơ nhện cũng không gây tử vong.”

Lâm Lăng từ bồn tắm lớn đứng dậy, nhìn ba người bị trúng độc ngã xuống đất kia, vẫn còn hô hấp.

Hiển nhiên, nọc độc của Lang Chu cắn trực tiếp mới có thể phát huy ra hết tác dụng của nó.

Sau khi mặc xong quần áo, Lâm Lăng gọi Công Phu Tiểu Dăng quay về, sau đó đi ra nhà tắm.

Lang Chu thì ngoan ngoãn bò vào bên trong túi tiền.

“Con nhện độc kia đang ở bên trong!”

Vừa mới bước ra khỏi cổng lớn của nhà tắm, hắn thấy Mã Thiên Vũ dẫn theo một đám người hầu, bước nhanh tới.

Trên tay bọn họ đều cầm vũ khí như gậy gộc linh tinh, đội hình cũng không nhỏ.

“Ngươi không bị cắn?!”

Mã Thiên Vân sửng sốt, nhìn chằm chằm Lâm Lăng, hình như có chút kinh ngạc đối với việc hắn có thể bình yên vô sự đi ra ngoài.

“Cái gì cắn? Chẳng lẽ vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao?”

Lâm Lăng khẽ nhún vai, giả bộ bối rối dò hỏi.

“Một người mù vô dụng, hỏi cũng là vô ích.”

Nghe vậy, Mã Thiên Vân nhướng mày, bây giờ mới ý thức được Lâm Lăng không trọn vẹn, khinh thường mà hừ thầm một tiếng.

“Đi, chúng ta đi vào gϊếŧ chết con nhện độc kia, đề phòng các thiếu gia không cẩn thận sẽ bị cắn.”

Ngay lập tức, Mã Thiên Vân vung tay lên, khí thế tràn đầy.

Nhưng sau đó, hắn lại lùi bước, để cho bọn người hầu xông vào đầu tiên.

Đối với cảnh tượng vừa rồi Lang Chu trong nháy mắt đã hạ gục ba người, Mã Thiên Vân vẫn còn sợ hãi.