Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 549




“Chuyển nhượng hệ thống rút thăm trúng thưởng thần cấp sao?”  

“Đây là sao cơ chứ?!”  

Trong lòng Lâm Lăng kinh ngạc và nghi hoặc.  

Chẳng lẽ vừa nãy hệ thống tiến hóa của mình đã cướp đoạt hệ thống rút thăm trúng thưởng của Đào Linh sao?”  

Đúng lúc này, ý thức Đào Linh dần khôi phục lại.  

“A ——!”  

Lúc nhìn thấy cơ thể mình lõa lồ hoàn toàn, hơn nữa còn đang ôm lấy Lâm Lăng, ngay tức khắc nàng đỏ mặt hét lên kinh sợ.  

Tiếng hét với độ đề-xi-ben cao chót vót kia khiến màng nhĩ của Lâm Lăng muốn thủng luôn.  

Sau đó, cơ thể mềm mại của Đào Linh chợt uốn éo, đột nhiên đi đến cây đại thụ rậm rạp bên cạnh.  

Một tiếng vang sột soạt hiện truyền ra, sau đó quần áo trên người đã được mặc chỉnh tề.  

“Ngươi, rốt cuộc là đã làm gì ta chưa hả?”  

Mặt Đào Linh đỏ ửng tới mang tai nhìn chằm chằm Lâm Lăng, cực kì xấu hổ chất vấn nói.  

Nhưng mà giờ phút này, Lâm Lăng đã bị sự việc đoạt lấy hệ thống rút thăm trúng thưởng thần cấp làm cho kinh ngạc đến sửng sốt.  

“Ngươi…… Ngươi có phải làm rồi hay không?!”  

“Hoặc là, ta đã bị cái tên Địch Nghiêu kia làm bẩn rồi?!”  

Mắt thấy Lâm Lăng có vẻ mặt kinh hãi đơ cứng, đôi mắt to đẹp của Đào Linh ngay tức khắc ngập nước, uất ức khóc luôn.  

Nghe thấy tiếng Đào Linh nghẹn ngào nức nở, Lâm Lăng cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần.  

“Yên tâm, cái dáng vẻ của ngươi vừa nãy, ngoài ta ra thì không có ai nhìn thấy cơ thể tr@n truồng của ngươi đâu.”  

Lâm Lăng thản nhiên nói: “Hơn nữa, cái tên Địch Nghiêu kia đã bị ta gi ết chết rồi.”  

Nghe vậy, ánh mắt Đào Linh liếc về phía thi thể cách đó không xa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.  

“Vậy là…….Ngươi vẫn chưa?”  

Mày liễu Đào Linh nhíu lại, nổi giận nói: “Tuy rằng ta đối với ngươi không có cảm giác nhưng ta chính là con gái nhà lành, nếu đã làm với ta rồi thì phải chịu trách nhiệm với ta.”  

“Tuyệt đối không có gì.”  

Lâm Lăng buông tay, trêu chọc nói: “Ngược lại ngươi mới là người không biết tiết chế đối với ta đó.”  

Nghe vậy, Đào Linh sửng sốt.  

Nhớ lại tình cảnh tay nhéo tới nơi đó của Lâm Lăng, gương mặt nàng bỗng dưng đỏ lên.  

Cúi đầu, không dám lại nhìn Lâm Lăng lấy một cái.  

Ngay tức khắc bầu không khí giữa hai bên trở nên ái muội.  

Nhưng nàng là người đến từ xã hội hiện đại ở kiếp trước, đối với loại chuyện như này cũng khá là phóng khoáng.  

Rất nhanh sau, Đào Linh khôi phục bình tĩnh, cũng không muốn tiếp tục để ý chuyện này.  

“Đúng rồi, cái tên Chu Tấn chết tiệt kia đâu rồi? Có xử lý luôn hắn ta chưa?!”