Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 534




Nhưng đáng tiếc, hoàn cảnh hiện giờ của Tiểu Bạch, là thuộc về địa bàn tu võ của loài người.  

Người trước mắt còn là lão đại mà nó coi như người thân, nếu như áp chế không nổi, Tiểu Bạch khó có thể tưởng tượng ra rằng, mình sẽ làm ra cái chuyện tàn nhẫn như thế nào với lão đại.  

“Tiểu Bạch có cần ta giúp gì không?”  

Nhìn thấy Tiểu Bạch bị hành hạ khó chịu như vậy, Lâm Lăng nhíu mày vẻ mặt quan tâm.  

“Lão đại, nếu lát nữa ta không khống chế được thì đừng thủ hạ lưu tình làm gì.”  

Tiểu Bạch gào rống một tiếng, hai tròng mắt đỏ đậm như máu nhìn chằm chằm Lâm Lăng.  

“Nhất định phải…… Giết ta!”  

Chiếc miệng lớn đầy răng nanh, dặn dò từng lời.  

Ngữ khí kiên định đó, ẩn chứa tình nghĩa nồng đậm với Lâm Lăng  

Nghe được lời này, tim của Lâm Lăng ngay tức khắc run rẩy một chút.  

“Long Linh, có biện pháp nào không?”  

Lập tức, trong lòng Lâm Lăng hỏi.  

“Đây là thời kỳ lột xác trưởng thành của Viễn Cổ Long Viêm, hút máu như vậy là do giải trừ phong ấn của Huyết Mạch Chi Lực.”  

Rất nhanh sau, âm thanh cung kính của Ma Long vang lên trong đầu Lâm Lăng.   

“Chích chút máu của nó là được.”  

Chích máu ư?  

Nghe vậy, Lâm Lăng hơi giật mình, chợt phản ứng lại.  

Ánh mắt hắn sắc bén, luồng khí đen tràn ngập trong Phệ Long Kiếm trực tiếp thoáng hiện qua tay.  

Nhìn thấy Phệ Long Kiếm, ánh mắt Tiểu Bạch trở lên sợ hãi, cảm nhận được nguy hiểm, nó theo bản năng lùi về phía sau hai bước.  

Vì tránh cho Tiểu Bạch mất khống chế một lần nữa, Lâm Lăng đột nhiên mở đôi mắt luân hồi ra.  

Theo trạng thái hai màu đen trắng tạo thành lốc xoáy trong tròng mắt, Võ Ý Luân Hồi cũng dẫn động ra!  

Oanh ——!  

Trong nháy mắt, Tiểu Bạch ngây ngẩn cả người. Linh hồn nó hoàn toàn rơi vào bên trong ảo giác luân hồi.  

Đuôi mãng xà của Lang Vương đột nhiên biến dài ra, nhanh chóng vung lên, quấn quanh thân Tiểu Bạch.  

Cùng lúc đó, Thánh Hổ Lôi Viêm cũng bị triệu ra, kết hợp với Kinh Kha, kéo một xích sắt thật dài, buộc chặt tứ chi Tiểu Bạch lại.  

Xoẹt!  

Không chút nào chậm chế, Lâm Lăng rút chấp kiếm ra, trực tiếp cắt một vết ở tay Tiểu Bạch.  

Trong thoáng chốc, máu màu hồng kim từ chỗ bị thương không ngừng chảy ra.  

Bất thình lình cảm thấy đau xót, tâm thần Tiểu Bạch chấn động, ngay tức khắc thoát khỏi ảo giác luân hồi.  

“Rống!”