Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 183




Trên đài đấu giá.

Đường Diệp Đồng duyên dáng đứng ở nơi đó, váy dài đỏ bó sát người, phác họa ra đường cong gợi cảm của thân thể mềm mại này một cách hoàn mỹ, khiến ánh mắt mọi người trở nên cực kỳ nóng bỏng.

Mà lúc này, một ông lão mặc áo bào trắng chậm rãi đi lên đài.

Ông ta khiêm tốn đứng bên cạnh Đường Diệp Đồng, hình như là làm trợ thủ cho buổi đấu giá của nàng ta.

Lâm Lăng tập trung nhìn lại, có thể cảm nhận được một dao động linh lực mạnh mẽ từ trên người ông lão áo bào trắng, dao động này ít nhất cũng đạt tới tu vi võ giả cấp 8.

Trong mắt Lâm Lăng cũng hiện lên một chút kinh ngạc.

Thực lực của thương hội Vạn Long này thật sự không yếu, phái tới một vị cường giả cấp 8 để trợ giúp cho buổi đấu giá của Đường Diệp Đồng.

“Đầu tiên, thật vui mừng vì đêm nay các vị đã nể mặt tới đây tham gia buổi đấu giá của Vạn Long Các chúng ta.”

“Có thể tới nơi này thì đa số đều biết tên của ta.”

“Còn những vị khách lần đầu tiên tới, hãy để tiểu nữ giữ lại một chút cảm giác thần bí đi.” Đường Diệp Đồng cười thật quyến rũ, âm thanh du dương rất có lực tương tác.

Mà lời dạo đầu hài hước này lại lập tức làm bầu không khí trong phòng đấu giá dâng trào.

“Đêm nay vật bán đấu giá có tất cả mười món, đều là bảo vật quý giá đến từ các nơi, nếu có khách quan nhìn trúng thì xin đừng nhân từ nương tay.” Đường Diệp Đồng cười thật xinh đẹp, tay ngọc trắng nõn chợt ấn nhẹ lên cái lục lạc trước mặt.

Chỉ nghe một tiếng ‘Leng keng’.

Rất nhanh, có mười nữ phục vụ trẻ tuổi xinh đẹp nâng những cái đĩa vàng, bước lên đài đấu giá.

“Vật đấu giá đầu tiên, Huyết Lân Quả.”

Biểu hiện của Đường Diệp Đồng cực kỳ chuyên nghiệp, nàng ta giảng giải: “Đây là một loại linh quả sinh trưởng ở nơi cực Tây, ẩn chứa huyết khí nồng đậm, sau khi cắn nuốt có thể tăng trưởng tuổi thọ.”

Bên cạnh, ông lão áo bào trắng nhận lấy cái đĩa vàng từ nữ phục vụ, sau đó xốc tấm vải trên đĩa lên.

Chỉ thoáng chốc, hiện ra trước mắt mọi người là hai quả trái cây đỏ đậm như máu, to chừng nắm tay.

Mặt ngoài trái cây lóng lánh sóng nước, như bao trùm một lớp vẩy cá, mơ hồ tỏa ra một sức mạnh khí huyết rất nồng.

Thấy thế, đôi mắt đa số mọi người ở đây đều sáng ngời, hứng thú bừng bừng.

Ở địa vực hoang vu như lãnh địa Hỗn Loạn thì Huyết Lân Quả xem như loại linh quả tương đối trân quý.

“Hiện tại bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm của hai quả Huyết Lân Quả là...” Giọng nói trong trẻo của Đường Diệp Đồng theo đó mà vang lên: “300 viên đá Linh Dương!”

Nghe vậy, Lâm Lăng hơi kinh ngạc, thì ra tiền dùng trong buổi đấu giá này chủ yếu là đá Linh Dương.

May mà lần trước hắn cướp được nhẫn không gian của Viêm Hoằng Nghị nên hiện tại cũng xem như có tài sản không nhỏ.

“Ta ra 350!”

“Ta ra 500!”

“600.”

...

Mà lúc này, trong sảnh bán đấu giá đã triển khai cạnh tranh kịch liệt.

Cho dù là người thường hay võ giả, điều chú trọng nhất vẫn là sinh mệnh.

Loại Huyết Lân Quả này có thể gia tăng tuổi thọ, một khi xuất hiện luôn được mọi người săn đón.

Lâm Lăng tự nhận hiện tại mình còn trẻ tuổi, loại linh quả tăng trưởng tuổi thọ này không có chút tác dụng nào với hắn.

Cho nên, hắn cũng không ra tay trong quá trình đấu giá.

Cuối cùng, Huyết Lân Quả được bán ra với giá 3000 viên đá Linh Dương, người giành được là một ông lão hơn sáu mươi tuổi.

Sau khi một búa gõ xuống, nữ phục vụ bưng Huyết Lân Quả đi về hướng ông lão kia.

Để tránh có người lại tăng giá, hoặc là hối hận, buổi đấu giá áp dụng phương thức giao dịch ngay hiện trường.

Hình thức này cũng làm những kẻ muốn tùy tiện gọi giá phải đề phòng.

Nếu một khi gọi bậy giá cao, cuối cùng lại không có tiền giao dịch thì quá mất mặt!

“Vật phẩm thứ hai là công pháp hệ Hắc Ám, phẩm giai tuy không được đánh dấu rõ trong giới võ tu giới, nhưng chắc mọi người đều không xa lạ.”

Đôi môi đỏ gợi cảm của Đường Diệp Đồng vẫn luôn mang theo ý cười mê người, nàng ta nói: “Loại võ học này tên là [Sưu Hồn Thuật].”

Ngay sau đó, ông lão áo bào trắng xốc cái đĩa vàng thứ hai ra, để lộ một quyển sách võ học cổ xưa, trên sách có viết ba chữ [Sưu Hồn Thuật].

Vừa nghe thấy tên của công pháp này thì đa số người ở đây lập tức biến sắc, nói một cách nghiêm khắc thì loại võ học này thuộc về một loại tà thuật công kích linh hồn.

Nếu tu luyện thành công thì có thể thi triển thuật này để lục soát cướp đoạt ký ức trong linh hồn người khác.

Mà người nào trúng phải Sưu Hồn Thuật, nhẹ thì linh hồn bị thương nặng, biến thành ngu ngốc; Nặng thì linh hồn tan nát, thất khổng (1) đổ máu mà chết!

(1) Thất khổng gồm hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt và miệng

Trong tình huống bình thường, đặc công tình báo hoặc là thích khách các thế lực lớn đều biết Sưu Hồn Thuật, cực kỳ có ích.

Nhưng đối với các võ giả các ngành nghề khác thì nó không có gì nổi bật cả, có thể học, cũng có thể không học.

Bởi vì tuy thuật này tiện cho việc tìm tòi tin tức bí ẩn, nhưng nếu như không thao túng tốt thì linh hồn sẽ bị cắn ngược, cuối cùng mất nhiều hơn được.

Nghe tiếng bàn tán xung quanh, Lâm Lăng xem như cũng biết nguyên lý của Sưu Hồn Thuật, hắn không khỏi sinh ra chút hứng thú.

Dù sao ở thời khắc mấu chốt, có lẽ loại Sưu Hồn Thuật này còn có tác dụng, cho nên ngay khi Đường Diệp Đồng nói ra giá khởi điểm là ‘4000 viên đá Linh Dương’...

Lâm Lăng là người đầu tiên giơ bảng đấu giá trong tay lên, lạnh nhạt nói: “Một vạn.”

Cái gì?!

Một vạn!

Chỉ thoáng chốc, đa số ánh mắt trong sảnh đều ngạc nhiên nhìn về hướng hắn, vừa mở miệng đã trực tiếp nâng giá lên một vạn.

Tên này rất xa hoa!

Họ không biết, thật ra Lâm Lăng nâng giá biên độ lớn như vậy là có dụng ý khác.

Dựa theo phương thức kêu giá bình thường thì giống như nước ấm nấu ếch xanh, giá cả bay lên từng chút, mọi người cũng không có cảm giác bao lớn.

Đến cuối cùng, giá cả vẫn sẽ tăng tới một vạn.

Nhưng hiện tại Lâm Lăng áp dụng cách tăng giá này thì ngược lại sẽ làm kinh sợ những đối thủ đó.

Quả nhiên, sau khi hắn ra giá thì đám người vốn ngo ngoe rục rịch xung quanh lập tức im lặng lại.

“Tên này ăn mặc thần bí như vậy, có địa vị gì?”

“Có thể lập tức nâng lên cao như vậy thì lai lịch sẽ không đơn giản.”

Bọn họ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, mịt mờ đánh giá người này, đồng thời cũng âm thầm bàn tán.

Đôi mắt xinh đẹp của Đường Diệp Đồng hơi chuyển hơi, nhìn chăm chú vào Lâm Lăng và nói: “Vị khách nhân này ra giá một vạn, còn ai ra giá cao hơn không?”

“Một vạn mốt.” Lúc này, giữa sảnh có một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Lâm Lăng khẽ nhướng mày lên, nhìn về phía tiếng nói phát ra, rõ ràng đó là người áo đen cụt tay vừa rồi làm hắn cảm thấy kỳ quái.

“Sao giọng nói này nghe quen tai như vậy...”

Ánh mắt Lâm Lăng hơi đanh lại, trong lúc hắn suy tư, người áo đen kia chợt ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, đang nở nụ cười lành lạnh về phía Lâm Lăng.

“Thì ra là hắn!”

Đồng tử của Lâm Lăng hơi co rụt lại.

Quả thật là...!Oan gia ngõ hẹp!

Đối với ý cười lành lạnh của Viêm Hoằng Nghị, khóe miệng Lâm Lăng cũng hiện lên một nụ cười lạnh, không có chút sợ hãi nào.

Từ hành động nhìn trộm lúc bước vào phòng đấu giá tới cố ý kêu giá hiện tại, Lâm Lăng mơ hồ cảm thấy, rất có khả năng tên này đã nhận ra mình, hoặc có lẽ chỉ là một loại thăm dò.

Đương nhiên, cho dù là loại nào thì Lâm Lăng cũng không cần kiêng kỵ.

Nếu như thật sự muốn đánh nhau tại đây, hiện giờ hắn có được ba con sủng vật cấp 9, tuyệt đối có thể khiến Viêm Hoằng Nghị khắc cốt ghi tâm.