Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 180




Trần đại sư nhận lấy Phệ Long Kiếm, cảm thấy xúc cảm thật âm trầm lạnh lẽo.

Tuy trong thân thể ông ta ẩn chứa linh lực Hỏa hệ cực mạnh, nhưng cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.

“Thanh kiếm này thật kỳ lạ...”

Trần đại sư nao nao trong lòng, đưa mắt đánh giá cẩn thận mảnh kiếm gãy trong tay.

Sau khi quan sát, ông càng cảm thấy ngạc nhiên.

Bởi vì thanh kiếm này nhìn bên ngoài thì có vẻ rất bình thường, nhưng trong đó lại có rất nhiều chi tiết tinh vi.

Nếu không phải người trong nghề thì không cách nào nhìn ra được.

Đặc biệt là mấy vết rỉ sét còn lại trên thân kiếm cũng khiến ông ta đặc biệt chú ý.

“Nếu ta đoán không sai thì đây không phải là kim loại rỉ sắt, mà là do máu ăn mòn!” Trần đại sư đưa tay vỗ nhẹ lên vết rỉ sét trên thân kiếm, kinh ngạc cảm thán.

“Máu?” Nghe vậy, Lâm Lăng hơi kinh ngạc.

Trong lòng hắn chợt rung động, như nghĩ tới cái gì.

Chẳng lẽ là lúc trước khi kiếm này chém gϊếŧ Ma Long đã để lại máu của nó trên đó?

Liên tưởng đến chuyện này, Lâm Lăng đã có thể chắc chắn, hắn không khỏi âm thầm cảm thán, quả nhiên là người trong nghề, liếc một cái đã nhìn thấu rồi.

Bởi vì từ trước tới nay, Lâm Lăng luôn cảm thấy đó là rỉ sắt thuần túy.

Thậm chí còn từng dùng cát đá để cọ xát ra, nhưng luôn không thể cạo sạch.

Thì ra là do máu rồng tạo thành.

Trần đại sư ngạc nhiên quan sát một hồi lâu, sau đó điều động sức mạnh tinh thần xâm nhập vào mảnh kiếm gãy, muốn nhìn trộm bí mật trong thanh kiếm này.

Rống ——!

Nhưng đúng lúc này, một tiếng rồng ngâm hung hãn đột nhiên nổ vang trong đầu ông ta, tiếng rống ẩn chứa long uy khủng bố cực đoan làm Trần đại sư chấn động đến sắc mặt tái mét, mảnh kiếm gãy cũng rơi khỏi tay.

Nhưng khi sắp rơi xuống mặt đất thì Phệ Long Kiếm lại nổi lên lơ lửng, sau đó tự động bay trở lại trong tay Lâm Lăng.

Một lát sau, Trần đại sư cũng tỉnh táo lại từ khϊếp sợ, vẫn cảm thấy sợ hãi khi nhớ đến tiếng gầm đáng sợ vừa rồi của hung thú và uy thế khủng bố tràn ra từ kiếm.

Lấy kinh nghiệm luyện khí mấy chục năm nay, Trần đại sư biết trong mảnh kiếm này tiềm ẩn một kiếm linh.

Hơn nữa kiếm linh này không phải tự nhiên sinh ra nhờ hấp thu kiếm khí thiên địa, mà là bắt nguồn từ hung thú viễn cổ nào đó!

Nó cao cấp hơn những Linh bảo trước kia ông ta từng gặp không biết bao nhiêu lần!

Nghĩ vậy, Trần đại sư đè nén kích động trong lòng, chuyển mắt về hướng Lâm Lăng, nhịn không được mà hỏi: “Tiểu tử, sao ngươi có được mảnh kiếm này?”

Lâm Lăng lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, chuyện riêng cá nhân.”

Nghe vậy, Trần đại sư lắc đầu rồi cười một tiếng, cũng thức thời không hỏi lại.

“Ngài có thề sửa được thanh kiếm này không?” Lâm Lăng cũng không muốn lãng phí thời gian, lập tức hỏi thẳng.

“Chỉ cần có đủ vật liệu thì dù là binh khí gì, ta cũng có thể sửa được.” Trần đại sư lộ ra vẻ mặt tự tin, sau đó lại nói: “Nhưng chất liệu của thanh kiếm này rất độc đáo.”

“Thời niên thiếu khi ta đi theo sư phụ học rèn, từng may mắn nhìn thấy một khối kim loại loại này, nó tên là Huyền Vẫn Thiết.”

Nghe vậy, Lâm Lăng hơi rung động, cũng không cắt ngang lời nói của Trần đại sư.

“Huyền Vẫn Thiết cũng không phải sản vật của thế giới chúng ta.”

“Mà là kim loại được tinh luyện ra từ thiên thạch trên trời, cực kỳ quý hiếm.”

Nói đến này, Trần đại sư liếc nhìn mảnh kiếm gãy trong tay Lâm Lăng một cái, cảm khái nói: “Cho nên, nếu không có Huyền Vẫn Thiết thì dù lão phu tài nghệ cao siêu đến mấy cũng không có cách nào.”

Nhưng ông ta vừa dứt lời thì kinh ngạc phát hiện, không biết khi nào trong tay Lâm Lăng đã cầm một khối kim loại đen.

“Đây là...!Huyền Vẫn Thiết?!”

Trần đại sư lập tức ngây người ra, trong tiếng nói kinh ngạc mơ hồ xen lẫn sự phấn khởi không che giấu được.

Ông ta vội vàng bước đến gần, dùng ánh mắt sáng quắc đánh giá nó.

Chỉ thấy mặt ngoài khối kim loại đen này và Phệ Long Kiếm đều có hoa văn Vẫn Thiết tự nhiên.

Không nghi ngờ gì nữa, khối kim loại đen này chính là Huyền Vẫn Thiết!

Hơn nữa xem kích thước thì vừa đủ để sửa được mảnh kiếm gãy này!

“Tiểu tử, quả nhiên ngươi không đơn giản, có thể tìm được cả Huyền Vẫn Thiết.” Trần đại sư tấm tắc khen ngợi, bắt đầu lau mắt mà nhìn Lâm Lăng.

“Hiện tại đã đủ vật liệu, có thể bắt đầu đúc luyện đúng không?” Lâm Lăng thản nhiên cười.

“Còn chưa được.” Nhưng Trần đại sư lại lắc đầu: “Tuy có Huyền Vẫn Thiết, nhưng còn cần một loại vật liệu càng quan trọng thì mới có thể dung hợp nó và mảnh kiếm gãy này lại một cách hoàn mỹ.”

“Vật liệu gì?” Lâm Lăng khẽ nhíu mày.

Nếu lại là kim loại khan hiếm gì thì hắn cũng không thể gom đủ trong thời gian ngắn được.

“Thần Kim, mức độ quý hiếm của nó chỉ đứng sau Huyền Vẫn Thiết.” Trần đại sư cười một tiếng rồi nói: “Ngươi cũng may mắn lắm, đêm nay Vạn Long Các chúng ta sẽ tổ chức một buổi bán đấu giá cỡ lớn trong thành.”

“Theo ta được biết, trong đó có một vật đấu giá là Thần Kim.”

Nghe vậy, Lâm Lăng dùng vẻ mặt cổ quái,à nhìn Trần đại sư một cái, lời này nghe thế nào cũng có cảm giác đang gián tiếp kéo khách cho Vạn Long Các bọn họ.

“Cần bao nhiêu Thần Kim, ngươi nói cái giá đi.” Lâm Lăng rất gọn gàng dứt khoát, tính chơi sang một lần.

Chỉ cần có thể sửa được Phệ Long Kiếm thì tiền không phải là vấn đề.

Huống chi tiền thù lao lần này đã được giảm bớt năm vạn viên đá Linh Dương, tính thế nào cũng không lỗ.

“Thật đáng tiếc, nếu lão phu có thể lấy được Thần Kim thì cũng không cần phiền phức như vậy.” Trần đại sư là người từng trải, sao lại không nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lâm Lăng, ông ta cười khẽ và nói: “Tuy hội đấu giá là do Vạn Long Các chúng ta tổ chức, nhưng vật đấu giá trong đó lại được người khác ủy thác.”

Lâm Lăng bừng tỉnh mà gật đầu, nói một cách đơn giản thì Vạn Long Các chỉ đứng giữa kiếm phí làm người môi giới trong buổi đấu giá này mà thôi.

“Cho nên, có thể lấy được Thần Kim hay không là dựa vào tiền tài của bản thân để đấu giá.”

Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của Trần đại sư như có vẻ rất tin tưởng vào năng lực của Lâm Lăng.

Theo ông ta thấy, cả loại kim loại quý hiếm cực đoan như Huyền Vẫn Thiết mà Lâm Lăng cũng có thể tìm được, vậy thì cạnh tranh trong một buổi đấu giá cũng không khó khăn gì mấy.

Sau đó Lâm Lăng cũng biết được tin tức có liên quan đến buổi đấu giá từ Trần đại sư.

Địa điểm nằm ngay ở lầu ba Vạn Long Các, thời gian là 8 giờ đêm nay.

Còn về những vật phẩm đấu giá, đa số đều là một vài thứ hiếm lạ cổ quái.

Tính ra còn cần hơn một canh giờ thì buổi đấu giá mới bắt đầu tổ chức.

Nhân thời gian này, hắn tìm đến một tửu lầu nghỉ ngơi tạm một chút.

Dù sao trong chuyến đi lần này đến lãnh địa Hỗn Loạn, mỗi ngày hắn và Tiểu Bạch đều chỉ ăn lương khô trong nhẫn không gian, đã sớm nhạt nhẽo muốn chết.

Sau khi ra khỏi Vạn Long Các, Lâm Lăng lần theo mùi rượu thịt phiêu đãng trong không khí, bước thẳng đến một tửu lầu gần đó.

Mà sau khi hắn rời đi không bao lâu, một người đàn ông mặc đồ đen bình tĩnh đi vào Vạn Long Các.

Người này đầu đội mũ choàng, che đi hơn phân nửa khuôn mặt, không thấy rõ được dáng vẻ, nhưng tay áo bên phải lại trống rỗng, hiển nhiên là người cụt tay.

“Chào khách quan, xin hỏi cần mua vũ khí loại nào?” Nữ phục vụ lập tức tiếp đón, cung kính dò hỏi.

“Mười ngày trước, ta có hẹn với Trần đại sư, lần này tiến đến tính hủy bỏ, lấy về phí thù lao là năm vạn viên đá Linh Dương.” Người đàn ông mặc đồ đen lạnh nhạt nói.