Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 169




Bước vào khu vực học viện Thiên Diễn, cho dù là Lâm Lăng hay Lôi Mông, hai người đều xao động tâm tình, vừa nãy còn cố chấn áp chính mình.

Cái loại cảm giác, giống như một đứa trẻ sinh sự gây chuyện bên ngoài, về đến nhà liền có ngọn núi người nhà để dựa vào.

“Lão đại, chúng ta đi đến chỗ viện chủ đại nhân làm gì?”

Đi trên con đường trước khi tiến vào trung tâm viện, Lôi Mông không nhịn được hỏi.

“Để nhờ ngài giúp đỡ.



Lâm Lăng nhàn nhạt nói.

“Giúp chúng ta giải quyết chuyện biến cố triều chính kia sao!”

Nghe vậy trong mắt Lôi Mông hiện lên sự kinh ngạc.

“Ừ, Viêm Thần sắp đăng cơ, dựa vào tác phong trước giờ của đế vương, tất nhiên sẽ đuổi cùng gϊếŧ tận, mượn điều này để tạo uy nghiêm.



Vẻ mặt Lâm Lăng thản nhiên nói: “Còn ngươi, từng nghe theo mệnh lệnh Tâm hoàng tử gϊếŧ hại nhiều trọng thần, đánh phá quân trị an, đây là thứ khiến biến đổi triều chính bị ảnh hưởng càng lớn.



“Cho nên, ngươi nghĩ rằng Viêm Thần sẽ dễ dàng tha cho người sao?”

Nghe thấy thế, ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống nói: “Sẽ không.



“Biết thế thì tốt.



Lâm Lăng cười lạnh nói: “Theo ta được biết, bởi vì có học viện Thiên Diễn ra mặt nên Viêm Thần sẽ không làm gì được, nhưng nhất định sẽ hạ lệnh Minh Các, phái thích khách ám sát ngươi.



Về điều này, Lâm Lăng vô cùng hiểu rõ.

Giống như trước kia hắn ám sát Dương Thần Cơ, triều đình ngoài mặt tưởng là lựa chọn im hơi lặng tiếng.

Nhưng lại ngầm dùng tổ chức sát thủ Minh Các.

Tuy học viện Thiên Diễn đại khái có thể đoán được ra hắn là bị Minh Các gϊếŧ hại.

Nhưng không có chứng cứ đầy đủ, viện chủ cũng không thể làm gì.

Đây sở dĩ chính là nguyên nhân lập ra Minh Các, cũng chính là thuật trị nước của đế vương, một loại thủ đoạn ngoan độc!

“Lời lão đại nói ta đều hiểu cả, ta đã chuẩn bị tâm lý rồi.



Sắc mặt Lôi Mông vững vàng, không hề sợ hãi.

“Ngươi chuẩn bị cái khỉ gì chứ, không chuẩn bị chẳng lẽ muốn ngây ngốc ngồi đây chờ chết sao?”

Lâm Lăng không khỏi mắng một tiếng, chợt nói: “Chỉ có chống cự, cơ bản mới giữ được mạng!”

“Đây cũng là lí do vì sao chúng ta hiện tại lại muốn gặp viện chủ.



Nghe thế, Lôi Mông chợt cảnh tỉnh, giống như hiểu được dụng ý của Lâm Lăng, trong lòng hắn rất cảm động.

Thấy đôi mắt như hiểu ra của Lôi Mông, Lâm Lăng duỗi tay vỗ lên bả vai người trước mặt.

“Đừng nói những lời cảm ơn vô nghĩa nữa, nếu thật sự muốn báo đáp lão đại, sau này tìm nhiều cách kiếm tiền cho ta là được.



Trong lời nói, tuy là nửa nói giỡn, nhưng biểu cảm của Lâm Lăng lại cực kì nghiêm túc.

Hiện giờ hắn đã bỏ việc ở Minh Các rồi, cũng giống như mất đi lương tháng ngàn vạn chén vàng.

Không có tài chính hùng hậu chống đỡ, sao có thể cho đám động vật trong đoàn sát thủ sống tiếp chứ?

“Nhưng cũng tốt, lần này xem như cũng có thu hoạch, chờ xong việc, trở về xem cái túi trữ vật kia có món gì đáng giá không?”

Trong lúc đang suy nghĩ, lâm Lăng không khỏi nhớ tới cái túi trữ vật lấy được từ tay Viêm Hoằng Nghị, tâm trạng lúc này cũng dễ chịu không ít.

Nhưng người nói không có ý gì nhưng người nghe lại cực kì để tâm.

Sau khi Lôi Mông trầm ngâm liền nói: “Cách kiếm tiền, ta cũng không am hiểu lắm, nhưng có thể cung cấp cho lão đại một chút manh mối.



“Manh mối gì?”

Nghe vậy, lông mày Lâm Lăng dướn lên, bước chân đi trước cũng dừng lại.

Hắn biết, mấy năm nay Lôi Mông đi theo Tam hoàng tử, tất nhiên sẽ biết điều gì đó có giá trị.

Dù gì Viêm Hoằng Nghị vẫn luôn là tên có mưu lược, nếu trong triều vơ vét tài nguyên thì cũng sẽ bị bại lộ thôi.

Mà ở bên ngoài, hẳn là đã vơ vét rất nhiều mới có thể hối lộ cho nhiều quan viên trong triều như vậy.

“Ta nhớ lần trước, Viêm Hoằng Nghị từng phái người đi đến Lãnh Địa Hỗn Loạn thăm dò địa hình.



Giọng nói Lôi Mông hơi đè xuống thấp nói: “Rất có khả năng hắn ta biết nơi đó giấu bảo vật nào đó.



Lãnh Địa Hỗn Loạn ư?

Lâm Lăng hơi hơi kinh ngạc, nơi đó, thật ra hắn từng nghe qua.

Vị trí nơi đó là vùng biên giới giáp giữa vương triều Đại Viêm và vương triều Thiên Vân.

Tuy đất đai phì nhiêu, nhưng địa hình hiểm trở, môi trường khốc liệt, các dân tộc cũng cực kì to lớn hung hãn.

Cho nên cho tới nay, vương triều hai bên, dưới sự khắc chế lẫn nhau, vẫn chưa thể gặm một miếng xương nào của phía đối phương.

Cũng chính vì nguyên nhân như thế, không có sự cai quản thống trị của bất kì vương triều nào, nên nơi đó là thiên đường của lính đánh thuê, và rất nhiều tội phạm bị truy nã.

Có thể nói là, vô cùng hỗn loạn.

Lãnh Địa Hỗn Loạn, cũng do đó mà có.

“Một nơi như vậy, có thể có tài nguyên gì chứ?”

Lâm Lăng không khỏi có chút tò mò.

Lôi Mông lắc đầu, nói: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng mấy ngày trước, tiểu đội đi thăm dò kia, đột nhiên đều bị Viêm Hoằng Nghị gϊếŧ chết.



Nghe được lời này, trong mắt Lâm Lăng bừng tỉnh, hắn hiểu Lôi Mông đang muốn biểu đạt điều gì.

Đó là, với tính cách độc ác của Viêm Hoằng Nghị, hắn rất có thể đã thăm dò được tình báo cực có giá trị nào đó.

Cho nên vì đảm bảo cho tin tức không bị tiết lộ ra ngoài, mới gϊếŧ chết tất cả bọn họ.

“Đội thăm dò địa hình, kiểm tra đo lường về vấn đề khoáng vật, chẳng lẽ là phát hiện ra khoáng sản phong phú nào sao?”

Đối với điều này, mắt Lâm Lăng hơi ngưng lại, trong lòng không khỏi suy tư.

Nếu thật là khoáng sản, bất luận là thời gian, nhân lực, hay phí khai thác công trình đều cực lớn.

Viêm Hoằng Nghị hiện giờ thất thế, ngay cả túi trữ vật cũng đều bị mất, căn bản là không làm nổi.

Cho nên dựa theo phân tích của Lâm Lăng.

Trong khoảng thời gian ngắn, tên kia hẳn là sẽ không có suy nghĩ động đến lãnh địa giấu bảo vật kia đâu.

“Xem ra đến lúc đó mà rảnh rỗi, nhất định phải đi đến Lãnh Địa Hỗn Loạn kia một chuyến.



Lúc trong lòng đang phỏng đoán, khóe miệng Lâm Lăng, gợi lên sự hứng thú không thể nghi ngờ.

Cho dù đến lúc đó không có thu hoạch, có thể coi như rèn luyện, tóm lại cũng không có tổn thất gì.

“Lão đại, ngươi thật sự muốn đi cái nơi đó sao?”

Nhìn thấy Lâm Lăng có nét mặt rất hứng thú, Lôi Mông kinh ngạc hỏi.

“Ừ, cũng định như vậy.



Lâm Lăng gật đầu cười, sau đó nhìn Lôi Mông, khen: “Ngươi cung cấp manh mối này, có giá trị không tồi đâu.



Nghe vậy, sắc mặt Lôi Mông hơi run run: “Lão đại à, đến lúc đó nhớ mang theo cả ta nhé!”

Bàn tay Lâm Lăng xua nhẹ, trêu ghẹo nói: “Thôi bỏ đi, ngươi hiện tại là tội phạm bị truy nã, mang theo ngươi, chẳng phải là càng phiền toái hơn sao?”

Sao hắn lại không nhìn ra, Lôi Mông là muốn đảm đương nhiệm vụ bảo vệ, bồi hắn cùng đi đến đó chứ?

Dù gì thì nơi Lãnh Địa Hỗn Loạn, trật tự cũng vô cùng kém, hơi có lời lẽ không hợp lý là đánh luôn, dường như đó là chuyện như cơm bữa.

Nhưng, Lâm Lăng xuất ngoại rèn luyện, từ trước đến nay luôn có thói quen đi một mình.

Như vậy, có thể không cần băn khoăn đến cảm thụ của những người khác, tự do tự tại.

“Thôi được.



Lôi Mông cũng không quá miễn cưỡng, nghĩ ra điều gì đó, nhắc nhở nói: “Lão đại, thân phận Kinh Kha hiện giờ của ngươi đã bị bạo lộ rồi, nếu rời khỏi học viện Thiên Diễn, nhớ đổi một thân phận khác đó.



Nghe được những lời này, sắc mặt Lâm Lăng hơi cảm động.

Cảm giác cái đề nghị này của Lôi Mông không tồi.

Dù sao sau cái chuyện chính biến của hoàng cung kia, tin rằng không bao lâu nữa sẽ bị đồn ra khắp nơi, bị các thế lực bên ngoài biết được.

Mà thân phận của hắn là Kinh Kha của Minh Các, người khác đương nhiên cũng sẽ liên tưởng đến Lâm Lăng của học viện Thiên Diễn.

Về điểm này, không nghi ngờ gì phải thận trọng.

Trong lúc suy nghĩ, bỗng nhiên khóe miệng Lâm Lăng giương lên một độ cong lớn, hắn đã nghĩ ra một thân phận thích khách tốt hơn rồi.

Là tên Lan Lăng Vương!

Kiếp trước nhân vật trong game ‘Vương Giả Vinh Diệu’ của hắn, ngoài là Tôn Ngộ Không và Kinh Kha ra, nhân vật thích khách hắn thích nhất chính là Lan Lăng Vương.

Chỉ tung ra hai kỹ năng liền có thể hạ gục được những tên ít máu trong nháy mắt.