Vũ Động Càn Khôn

Chương 544: Xuất quan




- Ha ha xem bộ dạng kinh ngạc của ngươi kìa!

Tiểu điêu biến đổi hình dáng con người, có chút xấu hổ khi nhìn thấy Lâm Động đang há mồm trợn mắt, không nhịn được cười nói.

Cảm giác kinh ngạc sau một hồi cũng dần dần biến mất, ánh mắt Lâm Động cực kỳ hiếu kỳ nhìn chằm chằm Tiểu điêu, trong ánh mắt chợt hiện lên một nụ cười cổ quái.

- Tiểu tử, ngươi biểu lộ ra như vậy là ý gì? Điêu gia ta mặc dù trong Thiên Yêu Điêu Tộc chỉ có thể coi là thiếu niên, nhưng so về tuổi tác thì chắc chắn tiểu tử ngươi không sánh được. Gọi ta một tiếng Điêu gia, ngươi cũng không phải là chịu thiệt thòi.

Nhìn nụ cười cổ quái của Lâm Động, Tiểu điêu vội vàng nói.

Lâm Động cười hắc hắc, không hề để ý tới gã. Tiểu điêu thấy thế chợt tức giận trợn trừng mắt lên. Gã biết, một khi lộ ra hình thái nhân loại, hình tượng đa mưu túc trí khó khăn lắm mới tạo dựng được bao lâu nay trước mặt Lâm Động giờ đây đã sụp đổ hoàn toàn!

- Xem ra ta đoán không sai!

Lâm Động duỗi cái lưng mệt mỏi, cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt phiền muộn của Tiểu điêu. Từ giọng nói của Tiểu điêu trong một số thời điểm, hắn đã nhận ra, Tiểu điêu mặc dù sự từng trải vượt qua hắn nhiều lần, nhưng lại không hề có dáng vẻ già nua của lão nhân từng kinh qua sương gió.

- Hôm nay ngươi đã khôi phục thân thể, tiếp theo sau này định sẽ làm gì?

Lời nói của Lâm Động chợt chuyển hướng, nói.

- Còn có thể làm cái gì? Vẫn như cũ cùng ngươi đi khắp bốn phương thôi. Dù cho hôm nay khôi phục thân thể, nhưng muốn khôi phục hoàn toàn thực lực đỉnh phong, cũng cần không ít thời gian.

Tiểu điêu nghĩ, lườm Lâm Động, nói:

- Mà tiểu tử ngươi đi đến đâu cũng đều gây ra phiền toái, nếu Điêu gia ta mà bỏ đi, không biết chừng mấy ngày sau sẽ phải quay lại để nhặt xác ngươi đấy!

Biết rõ giọng điệu ngày thường của Tiểu điêu, nên Lâm Động cũng không để ý. Nhìn khuôn mặt của cái kẻ trước mặt còn có phần tuấn tú tà dị hơn cả Hoàng tử Mạc Lăng của Vương triều Đại Viêm, trong lòng hắn chợt có một cảm giác ấm áp. Hắn biết Tiểu điêu không hề có ý định muốn từ biệt, là vì vẫn chưa yên tâm để hắn một mình lưu lạc ở Đông Huyền Vực này.

Môi khẽ mấp máy, Lâm Động dang bàn tay ra, vỗ nhẹ vào vai Tiểu điêu, nói khẽ:

- Huynh đệ!

Nhiều năm qua, hai người quen biết nhau đều là ở trong những thời điểm rất khó khăn. Những năm tháng qua, tình cảm ấy rõ ràng trở nên vô cùng sâu sắc hơn.

Tiểu điêu vội gạt tay Lâm Động ra, đầu lệch sang một bên, hùng hùng hổ hổ nói:

- Tiểu tử ngươi đừng có tỏ điệu bộ như vậy với ta được không? Buồn nôn muốn chết!

Lâm Động cười cười, sau đó trầm ngâm nói:

- Chờ khi ra khỏi đây, về sau chỉ cần còn ở Đông Huyền Vực, không đến đường cùng thì ngươi đừng để lộ thân phận Thiên Yêu Điêu. Ta nghĩ với thủ đoạn của ngươi, lúc này mặc dù thực lực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng nếu như muốn che giấu thân phận có lẽ chẳng mấy người có thể nhận ra.

- Thực lực của Thiên Yêu Điêu, đa số đều dựa vào thân thể vốn có kia, nếu như không sử dụng, thực lực của ta sẽ bị hao tổn mất không ít!

Tiểu điêu nhíu mày, nói.

- Thế còn tốt hơn là gặp phải đám Tông phái siêu cấp có thù oán với Thiên Yêu Điêu Tộc. Yên tâm đi, còn ta và Tiểu Viêm, muốn bức chúng ta đến đường cùng cũng không phải là việc dễ dàng!

Lâm Động nói.

Nghe vậy, Tiểu điêu cũng đành bất đắc dĩ gật đầu. Gã cũng hiểu rõ, cho dù với thực lực của gã lúc này có khôi phục lại được thực lực đỉnh phong, gã cũng không thể không kiêng dè gì ở Đông Huyền Vực này. Ở vùng đất bao la rộng lớn này, rõ ràng có những nhân vật thực lực vô cùng khủng khiếp.

Những Tông phái siêu cấp có thể tồn tại ở vùng đất này hàng trăm năm nay, thì chắc chắn cũng không hề thua kém các tộc ở Yêu Vực, thực lực đó không thể dùng ngôn từ mà diễn tả được.

Nhìn thấy Tiểu điêu gật đầu, Lâm Động lúc này mới hài lòng. Đối với thù hận giữa Thiên Yêu Điêu và những Tông phái siêu cấp Đông Huyền Vực, hắn cũng không có hứng thú tìm hiểu. Tiểu điêu là huynh đệ của hắn, đây là điều duy nhất hắn quan tâm.

- Xem ra ngày sau muốn đi vào những Tông phái siêu cấp, cũng phải tìm chỗ không có thù hận với Thiên Yêu Điêu Tộc. Nếu không, không thể tránh khỏi phiền phức…

Trong lòng Lâm Động chợt lóe lên ý nghĩ này, đột nhiên nhớ lại lão nhân thần bí khi nãy. Lão chắn hẳn cũng là người trong Tông phái siêu cấp, hơn nữa dáng điệu đó có lẽ không có ân oán gì với Thiên Yêu Điêu Tộc. Chỉ là không biết lão thuộc Tông phái siêu cấp nào, nếu không cũng là một lựa chọn không tệ.

- Đi thôi!

Lắc đầu, Lâm Động bỏ hết tất cả những suy nghĩ loại bỏ ra khỏi đầu óc. Thời gian lưu lại ở nơi này của bọn hắn không ngắn, có lẽ Chiến trường Viễn Cổ lúc này đã rất náo nhiệt, bởi vì kế tiếp, chính là Bách Triều Đại Chiến thực sự!

Trải qua sự lặng lẽ khổ luyện trong một năm trời, những cường giả khắp nơi bình thường vốn ẩn mình cũng đã bắt đầu lộ ra thực lực của mình, trở thành những nhân vật tiếng tăm vang dội ở Chiến trường Viễn Cổ.

Sóng lớn cuốn cát đi, nhân tài thực sự cho dù có che giấu thế nào, tóm lại là trong cuộc chiến kia đều sẽ trổ hết tài năng, chấn nhiếp thiên địa.

Viễn Cổ Bí Thược cỗ xưa lại lần nữa hiện lên trong tay Lâm Động, từng tia quang mang khẽ bắn ra, sau đó không gian trước mắt hắn chợt tán phát ra những cỗ ba động kịch liệt. Mơ hồ, có thể nhìn thấy một vùng vòng xoáy không gian dần dần thành hình.

Trong lúc vùng xoáy đang thành hình, ánh mắt Lâm Động quét qua nhìn lại vùng không gian này một lần nữa, có chút tiếc nuối nhìn Đan Hà đang chảy. Nơi đây đối với cường giả Niết Bàn Cảnh mà nói đích thực là vùng đất tuyệt vời để tu luyện, chỉ có điều đáng tiếc hắn không thể lưu lại nơi này thêm nữa!

Hơi chút cảm hoài, Lâm Động cuối cùng không trì hoãn thêm nữa, chân bước ra, bước vào vòng xoáy không gian đang chậm rãi xoay tròn. Phía sau lưng hắn, Tiểu điêu cũng đã nhanh chóng bước theo.

Xùy!

Ngay sau khi hai người bước vào vòng xoáy không gian, vòng xoáy xoay nhanh phóng đi, cuối cùng biến mất trong từng trận chấn động mạnh ở không gian!

Vòng xoáy biến mất, vùng không gian phủ đầy bụi ngàn năm nơi đây lại một lần nữa trở nên tĩnh lặng. Những người hữu duyên lần sau có thể vào đây, nhưng khi đó hiển nhiên sẽ không có được những kỳ ngộ như Lâm Động, đoạt được chân truyền của Thanh Trĩ nữa!

o0o

Khi Lâm Động cùng Tiểu điêu bước vào vòng xoáy rời Thanh Long Điện, trong một không gian khác, một bóng người to lớn đang ngồi trên một núi xác người biển máu cũng chầm chậm mở hai mắt đang nhắm.

Ầm!

Trong khoảnh khắc bóng người kia mở mắt, một sắc đỏ tươi chợt tuôn ra dữ dội. Một cỗ khí tức hung bạo vô hình như một cơn lốc từ trong cơ thể đó cuốn sạch ra.

Loại khí tức của sự giết chóc, hung lệ!

Sự hung bạo đáng sợ này đủ để khiến cho một vài người yếu bóng vía tâm thần phải run rẩy chấn động. Dưới hai con mắt đỏ bừng đó, e rằng sức chiến đấu đã bị giảm đi ít nhiều.

Bóng người ngồi khoanh chân cơ hồ như một người khổng lồ đó chính là Tiểu Viêm! Trên thân thể gã lúc này đã có những vết thương chằng chịt khó coi hiện lên. Khó có thể tưởng tượng nổi, trong vùng không gian này gã đã trải qua sự chém giết bạo liệt thậm chí tàn khốc đến mức nào.

Khí hung bạo cuồn cuộn bốc lên, huyết khí ngập trời cũng lơ lửng trên đỉnh đầu Tiểu Viêm. Mơ hồ phảng phất trông như một đầu quang hổ cực lớn màu đỏ như máu.

Rống!

Quang hổ ngẩng lên trời gẩm một tiếng, tiếng gầm như những sóng âm điên cuồng khuếch tán ra. Tiếng gầm này cực kỳ quỷ dị, mơ hồ có làm cho huyết nhục đều trở nên sôi sùng sục. Phảng phất dưới tiếng gầm này, huyết nhục trong thân thể đều như muốn phá tung ra ngoài vậy!

Tiểu Viêm lúc này đã biến thành một đầu hung vật chỉ biết có chém giết!

Tiểu Viêm ngửa đầu, ánh mắt đỏ bừng, không hề có chút lưu tình nhìn quang hổ huyết sắc, sau đó miệng mở rộng ra, hấp lực tuôn ra dữ dội, hút mạnh đầu quang hổ huyết sắc kia vào trong miệng.

Sau khi nuốt quang hổ huyết sắc vào trong miệng, hào quang đỏ như máu quanh Tiểu Viêm chợt trở nên rõ hơn. Rồi gã đứng dậy, ánh mắt đỏ thẫm nhìn vào không gian, cơ hồ cảm ứng được gì đó, sắc đỏ trong mắt chỉ khoảnh khắc đã như là thủy triều rút đi, rồi hiện lên một sắc mặt vui mừng.

- Đại ca xuất quan rồi!

Sắc mặt Tiểu Viêm mừng rỡ lẩm bẩm nói, bộ dáng này so với hình dáng vô tình khi nãy tưởng như hai người khác nhau vậy. Chợt bàn tay gã nắm chặt, Viễn Cổ Bí Thược cũng chợt hiện ra.

Sự tu luyện của gã ở đây vốn đã đạt đến cực hạn, sở dĩ vẫn không chịu ra ngoài cũng bởi vì muốn đợi tin tức của Lâm Động. Lâm Động lúc này đã xuất quan, gã đương nhiên cũng đã đến lúc phải đi.

Tiểu Viêm vươn người ra, ánh mắt đảo quanh vùng không gian chiến trường bị máu tươi phủ đầy đến mức thê lương kia, sau đó nhìn thân thể ngang dọc toàn những vết thương, rồi nhếch miệng cười, sau đó vừa sải chân ra, liền bước vào vùng không gian bên trong vòng xoáy. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cùng với sự biến mất của Tiểu Viêm ở vùng không gian này, những sát khí hung bạo lan tràn khắp nơi trong chiến trường này trong khoánh khắc mờ nhạt dần. Cảnh tượng ấy rõ ràng là do sát khí hung bạo khắp người Tiểu Viêm phát ra, hiện giờ đều đã lan tỏa ra cả vùng chiến trường này.

Xùy!

Khi vòng xoáy không gian biến mất, ở vùng không gian cách đó không xa chợt trở nên vặn vẹo, một bóng dáng già nua hiện ra, chính là lão nhân khi trước Lâm Động đã từng gặp.

Lúc này, ánh mắt vị lão nhân thần bí đang nhìn nơi mà Tiểu Viêm biến mất, bàn tay khô gầy vuốt nhẹ chòm râu, trong ánh mắt toát lên một tia kinh ngạc.

- Sát khí trong Bạch Hổ Điện nổi tiếng hung bạo, kẻ thường nếu như lấy được truyền thừa e rằng đều sẽ biến thành một cỗ máy chém giết. Không ngờ kẻ này lại có thể áp chế lại một cách hoàn hảo như vậy, thật là làm cho người kinh ngạc!

Nói đến đây, lão nhân thần bí cười, lẩm bẩm:

- Vị bằng hữu bên cạnh Lâm Động này xem ra không hề đơn giản! Bách Triều Đại Chiến lần này có trò hay để xem rồi. Không biết bọn hắn có thể tiến đến mức nào? Bọn yêu nghiệt của các Vương triều Cao cấp kia cũng không phải là loại dễ dàng thắng được!

Lời nói kết thúc, lão nhân thần bí vung tay áo lên, lại một lần nữa biến mất một cách kỳ dị.