Vũ Động Càn Khôn

Chương 530: Sát tâm




- Bọn họ đi được, còn ngươi thì không!

Khi giọng nói của Lâm Động vang lên trong quảng trường, Lâm Lang Thiên đang định lùi về phía sau bỗng nhiên dừng lại, trên gương mặt tuấn dật của hắn lúc này cũng hiện lên vẻ lạnh lẽo âm u.

So với ba người bọn Điền Chấn, kẻ Lâm Động thật sự coi là đại họa vẫn là Lâm Lang Thiên. Với gã đồng bạn cùng đến từ Vương triều Đại Viêm này, hiển nhiên hắn hiểu rất rõ ràng.

Trong cơ thể Lâm Lang Thiên có một đạo Nguyên thần thần bí, nếu cứ mặc kệ chắc chắn thành tựu của hắn sẽ không thấp. Ân oán giữa hai bên như nước với lửa, chỉ cần có cơ hội chắc chắn Lâm Lang Thiên sẽ không hề do dự mà mượn gió bẻ măng như hôm nay.

Vì thế, kẻ địch như vậy chắc chắn phải diệt trừ, nếu không sau này càng khó xử lý hơn!

Tuy Lâm Động cũng biết bọn người Điền Chấn rất phiền phức, nhưng lúc này dù hắn có linh hồn Thiên Ngạc thì cũng rất khó giết được cả bốn người. Huống hồ trong cơ thể Lâm Lang Thiên còn có sự trợ giúp của Nguyên thần kia. Để bảo đảm phiền phức lớn nhất được trừ bỏ, đành phải bỏ qua bọn người Điền Chấn.

Lúc này, bọn người Liễu Bạch, Diêm Sâm cũng rất kinh ngạc, nhìn có vẻ như Lâm Động và Lâm Lang Thiên có ân oán rất sâu sắc.

- Lâm Động, ngươi tưởng mình có thứ này là có thể làm gì ta sao?

Trước rất nhiều ánh mắt kinh ngạc, ánh mắt Lâm Lang Thiên cũng trở nên âm u, hắn cười lạnh, nói.

Lâm Động hơi cụp mắt xuống, không nói nhiều, tâm thần khẽ động, linh hồn Thiên Ngạc lập tức gào thét, móng vuốt huyết sắc đem theo sức mạnh cuồng bạo lao về phía Lâm Lang Thiên.

- Bát Hoang Đế Thủ!

Thấy linh hồn Thiên Ngạc ra tay, vẻ mặt Lâm Lang Thiên biến sắc, nhưng không dám chậm trễ, nguyên lực nhanh chóng ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ.

Ầm!

Bàn tay nguyên lực đập lên móng vuốt của linh hồn Thiên Ngạc nhưng chỉ duy trì được trong thoáng chốc rồi nhanh chóng nổ tung, khí kình cuồng bạo đánh bật Lâm Lang Thiên ra mấy chục mét, nguyên khí trong cơ thể cuộn trào.

- Mục Sư, giúp ta một tay, hôm nay ta phải băm vằm hắn ra thành trăm mảnh!

Lâm Lang Thiên bạo nộ, thầm hét lên trong đầu.

- Ngươi không phải đối thủ của hắn, thoát thân càng sớm càng tốt, muốn báo thù sau này rồi nói!

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên trong đầu, chính là Nguyên thần thần bí.

- Lần trước đã chạy rồi, giờ sao có thể lại chạy tiếp?

Nghe thế, trong đầu Lâm Lang Thiên gào thét. Hắn là con người cao ngạo, nhưng suốt một năm nay, Lâm Động đã vượt hắn hết lần này đến lần khác. Lần trước phải chạy đã khiến hắn vô cùng xấu mặt, lần này thực lực tăng cao, lẽ nào vẫn phải chạy?

- Lâm Động không đơn giản như ngươi tưởng. Dù ta ra tay cũng không thể giết được hắn. Nếu ngươi cố chấp thì hậu quả không lường được đâu!

Nguyên thần kia vẫn lạnh lùng nói.

Rắc rắc!

Cặp mắt Lâm Lang Thiên đỏ ngầu, hai bàn tay nắm chặt, phát ra những tiếng răng rắc. Cuối cùng hắn không cam tâm gật gật đầu. Nhưng oán hận với Lâm Động có lẽ đã đến mức không thể hình dung nổi.

Thấy Lâm Lang Thiên nhẫn nhịn, Nguyên thần thần bí lúc này mới gật gù, nói:

- Ta sẽ bảo đảm cho ngươi thoát an toàn. Tuy Lâm Động khó nhằn nhưng ta muốn bảo vệ ngươi rời khỏi đây thì hắn không ngăn được đâu!

Uỳnh!

Vừa dứt lời, thân thể Lâm Lang Thiên bỗng rung lên, ánh mắt toát lên ánh sáng quỷ dị, một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ bùng phát từ trong cơ thể hắn.

Khí tức bùng phát, năng lượng cuồng bạo hình thành quanh nắm đấm của hắn, rồi hung hăng oanh kích về phía móng vuốt linh hồn Thiên Ngạc.

Ầm!

Những đường vân gợn sóng của kình phong lan tỏa trong không trung. Nhưng lần này Lâm Lang Thiên không hề bị trọng thương, hắn chỉ loạng choạng lùi mấy bước, chặn được một chiêu của Thiên Ngạc.

Cảnh tượng đó gây nên không ít tiếng xôn xao. Ngay cả Liễu Bạch, Diêm Sâm cũng vô cùng kinh ngạc. Thực lực của linh hồn Thiên Ngạc có thể sánh ngang với cường giả Tam Nguyên Niết Bàn, ngay cả bọn chúng cũng phải dùng toàn lực mới chặn lại được. Không ngờ Lâm Lang Thiên thực lực chỉ Nhất Nguyên Niết Bàn mà làm được điều đó.

- Nghe nói Lâm Lang Thiên và Lâm Động đều là người Vương triều Đại Viêm nhưng quan hệ như nước với lửa!

Mục Hồng Lăng chăm chú nhìn hai người trên không trung, khẽ nói.

- Hửm? Xem ra Vương triều Đại Viêm cũng thật là vùng đất phong thủy. Chỉ là Vương triều Hạ cấp mà xuất hiện hai kẻ bất phàm thế này, thật đáng ngạc nhiên!

Liễu Bạch kinh ngạc, nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mục Hồng Lăng khẽ gật đầu, thực lực kinh người mà Lâm Lang Thiên bỗng thể hiện này, cũng xứng đáng là nhân tài ưu tú trong Vương triều Cao cấp rồi, huống hồ là Lâm Động, người càng nổi bật hơn.

- Cuối cùng cũng ra tay rồi sao?

Có lẽ những người khác không biết lý do, nhưng Lâm Động thì quá rõ, chắc chắn có quan hệ đến Nguyên thần trong người Lâm Lang Thiên. Nguyên lực hùng hồn bao phủ quanh người hắn, ánh sáng màu xám ngưng tụ trong mắt rất lạnh lùng và quỷ dị.

- Lâm Động, để xem ngươi làm thế nào mà giết được ta?

Lâm Lang Thiên nhếch mép, cười lạnh.

Nhờ vào sức mạnh của Nguyên thần, gần như hắn tạm thời đạt được đến mức Tam Nguyên Niết Bàn, linh hồn Thiên Ngạc cũng khó mà giết hắn được.

Lâm Động nheo mắt, không thể không thừa nhận, thực lực Lâm Lang Thiên lúc này tăng quá nhiều.

- Lâm Động, cần ta ra tay không?

Tiểu điêu lên tiếng.

- Không cần, ta vẫn ứng phó được!

Lâm Động khẽ lắc đầu từ chối. Tiểu điêu mới có Sinh Tử Chuyển Luân Đan, chưa nên xuất hiện thì hơn. Giờ là thời điểm quan trọng, chỉ cần Tiểu điêu phục hồi nhục thể, thực lực sẽ tăng mạnh, vượt trội hẳn hiện nay. Cũng vì thế mà Lâm Động không muốn Tiểu điêu xảy ra bất cứ việc gì ngoài mong muốn.

- Dù ngươi có mượn sức của ai thì hôm nay ngươi cũng không thoát được đâu!

Sắc mặt Lâm Động lạnh lùng, bàn tay bỗng đưa ra, linh hồn Thiên Ngạc gầm rú, trảo phong ập xuống Lâm Lang Thiên.

Ầm ầm ầm!

Lâm Lang Thiên lập tức vận nguyên lực, nhờ có Nguyên thần trợ giúp, hắn đã đỡ được hết công kích của linh hồn Thiên Ngạc.

Tất cả mọi người nhìn Lâm Lang Thiên bỗng như có thần tiên trợ giúp, sắc mặt đầy kinh ngạc. Lâm Lang Thiên trước đó không đỡ nổi một trảo của linh hồn Thiên Ngạc, vậy mà giờ… sự thay đổi này thật sự quá nhanh!

- Ha ha, ta đã nói ngươi không giết được ta đâu. Có điều Lâm Động ngươi cũng đừng quá đắc ý, lần này coi như ngươi may mắn, lần sau gặp lại ta sẽ không cho ngươi ngóc đầu dậy đâu!

Lâm Lang Thiên ngửa mặt cười lớn, rồi thối lui.

- Lần này ta sẽ không cho ngươi cơ hội ngóc đầu dậy!

Lâm Động chủ động lao tới chỗ Lâm Lang Thiên.

- Muốn chết hả?

Thấy Lâm Động xông tới, ánh mắt Lâm Lang Thiên lạnh băng. Giờ thực lực của hắn có thể sánh với Tam Nguyên Niết Bàn, Lâm Động chắc chắn không phải đối thủ của hắn.

- Mau chạy đi, tiểu tử đó không đơn giản như ngươi nghĩ đâu!

Trong đầu Lâm Lang Thiên, giọng nói của Nguyên thần kia bỗng vang lên.

- Mục Sư, ngươi đánh giá hắn quá cao rồi đấy. Với trạng thái hiện giờ của ta, hắn có thể làm gì chứ? Hơn nữa chỉ cần giết hắn là linh hồn Thiên Ngạc cũng biến mất. Đến lúc đó chưa biết chừng còn có cơ hội lấy được truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông! Cơ hội ngàn năm có một này sao có thể bỏ qua?

Lâm Lang Thiên lạnh lùng nói.

Nghe Lâm Lang Thiên nói vậy, dường như Nguyên thần kia cũng khựng lại. Nếu Lâm Động cứ trốn ở một bên điều khiển linh hồn Thiên Ngạc thì quả đúng là bọn chúng không thể làm gì. Nhưng hắn xông tới thế này, chưa biết ai sẽ chết trong tay ai…

Xoẹt!

Chớp mắt Lâm Động đã xuất hiện trước mặt Lâm Lang Thiên. Thấy vậy nguyên lực Lâm Lang Thiên cuộn trào, tung một quyền ra.

- Nếu ngươi đã muốn chết thì ta cũng cho ngươi toại nguyện!

Nguyên lực cuồng bạo cuồn cuộn từ nắm đấm của Lâm Lang Thiên, thanh thế này khiến cường giả Nhị Nguyên Niết Bàn cũng phải sợ hãi.

Thế nhưng đối mặt với công kích đó, Lâm Động chỉ cười giễu cợt.

- Phụt!

Khi Lâm Lang Thiên thấy bất an khi nhìn nụ cười của Lâm Động, hắn bỗng nhìn thấy một ngọn lửa quỷ dị màu đen chui ra từ bàn tay Lâm Động.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy ngọn lửa đó, tay chân Lâm Lang Thiên bỗng lạnh toát.