Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 151




CHƯƠNG 151

Có điều động tác của ông ta ngược lại khiến Cửu Thiên nhìn ngây ra. Hắc viêm của Tiểu Hắc không phải dễ dập tắt như vậy. Thực lực của chưởng quầy béo này không tầm thường, trong khoảnh khắc vừa rồi, Cửu Thiên rõ ràng nhìn thấy canh khí phóng ra.

Ngoại Canh Cảnh, ít nhất là tu vi Ngoại Canh Cảnh.

Dập tắt lửa, chưởng quầy béo không những không tức giận, ngược lại ánh sáng trong mắt càng sáng.

Nghiến răng, chưởng quầy béo nói với Cửu Thiên: “Vị công tử này, hoang thú của cậu cũng không phải là con mà người bình thường có thể nuôi được. Cậu đừng thấy nó bây giờ rất ôn thuần, chỉ cần đợi nó trưởng thành một khoảng thời gian nữa thì sẽ là một hung thú. Ngược lại cậu cũng sẽ có nỗi lo tính mạng. Không bằng cậu bán nó cho tôi, giá cả dễ thương lượng. Muốn tiền trả tiền, muốn công pháp trả công pháp, muốn võ kỹ trả võ kỹ. Cậu thích đan dược không? Tôi thậm chí có thể cho cậu một viên linh đan, khiến tu vi của cậu trực tiếp tăng tới Ngoại Canh Cảnh thì như nào?”

Chưởng quầy béo càng nói càng kích động, Cửu Thiên lại rất kiên quyết nói: “Không được.”

Tiểu Hắc dường như cảm nhận được Cửu Thiên nổi giận, cũng nhìn chằm chằm chưởng quầy béo.

Hai bên cứ nhìn nhau như vậy, một lúc sau, sắc mặt của chưởng quầy béo cũng trở nên lạnh lùng.

“Nếu cậu không muốn bán cho tôi, vậy thì thôi. Có điều cậu mang hoang thú trên người, rất dễ kinh sợ tới Vân Thiên Tước mà chúng tôi nuôi, cho nên tôi không thể cho hai người thuê Vân Thiên Tước được. 10 kim tệ, trả lại nguyên vẹn, thứ lỗi không tiễn.”

Phất tay, chưởng quầy béo ném lại 10 kim tệ.

Cửu Thiên nhận lấy, vẻ mặt rất tức giận. Cửu Minh rảo bước quay lại nói: “Khế ước đã ký, sao có thể nuốt lời.”

Chưởng quầy béo nói: “Tôi là chưởng quầy của nơi này, tôi nói không được là không được. Hai người có thể đi rồi.”

Cửu Minh tức giận muốn ra tay, Cửu Thiên vội vàng đi tới kéo hắn ta.

Đè thấp âm thanh, Cửu Thiên lên tiếng: “Đừng manh động, ông ta là võ giả Ngoại Canh Cảnh.”

Cửu Minh lập tức thay đổi sắc mặt, hai người rảo bước ra khỏi Thuần Thú Trai.

Ánh mắt của chưởng quầy béo luôn dừng ở trên người của Tiểu Hắc. Đợi tới khi đám người Cửu Thiên rời khỏi tầm mắt, chưởng quầy béo gọi một thủ vệ tới, nói: “Để ý bọn họ cho tôi. Sau khi nhìn rõ nơi dừng chân của bọn họ ở đâu, lập tức trở về báo cáo cho tôi.”

Thủ vệ vội vàng rảo bước đi ra ngoài, chưởng quầy béo chắp tay sau lưng, ánh mắt âm trầm.

Bên ngoài, Cửu Minh nghiến răng nói: “Xui xẻo, vậy mà gặp phải loại chuyện này. Thành phố Đông Sơn không có Thuần Thú Trai thứ hai. Cửu Thiên, con hoang thú này của cậu vậy mà đáng tiền như vậy. Cậu biết lai lịch của nó không?”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Coi như biết một chút. Có điều tôi cũng không ngờ Tiểu Hắc sẽ rất đáng tiền. Cửu Thiên, chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại tính tiếp. Cùng lắm thì ngày mai chạy xe ngựa, tới thành phố khác rồi tìm Vân Thiên Tước để đi. Chỗ này đi, nhà trọ Duyên Lai, tên không tồi.”

Cửu Minh nói: “Cũng chỉ có thể như vậy. Haizzz, xem ra lát nữa phải hỏi xem thành phố khác còn có Vân Thiên Tước để cưỡi không.”

Hai người cất bước đi vào nhà trọ, thuê phòng lên lầu, thủ vệ đi theo cách đó không xa liếc nhìn tên của nhà trọ, xoay người rời đi.

Mà sau khi hai người đi vào nhà trọ không lâu, một cô gái xinh đẹp cũng đi vào.