Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 119




Chương 119

Keng!

Một tiếng vang thật lớn, Cửu Thiên chỉ cảm thấy trọng kiếm bị rung lắc mãnh liệt.

Tính chất vô phong trọng kiếm phi phàm, một quyền này của Nông Kiến Tịnh căn bản không có cách nào làm rung chuyển thân kiếm, nhưng từ sức mạnh truyền đến từ thân kiếm lại làm cả người Cửu Thiên rung mạnh.

Một luồng khí kình kinh khủng tác động vào bàn tay hắn, trong mắt Cửu Thiên lóe lên, trực tiếp buông lỏng đuôi kiếm ra.

“Cửu Thiên ném kiếm rồi.”

Cửu Phong kinh ngạc lên tiếng, lúc này lại ném kiếm đi, không phải là đang tìm đường chết à?

Sắc mặt Cửu Hạo Nhiên nặng nề, nắm đấm siết chặt, Nông Kiến Tịnh lại vô liêm sỉ như thế, đối phó với một thiếu niên chỉ mới mười tám tuổi mà lại dùng hết toàn lực.

Uổng công cho ông ta là đạo sư học viện.

Trọng kiếm tuột tay bay đi, rơi xuống đất, nửa thân kiếm trực tiếp chui vào bên trong.

Mất đi trọng kiếm, tay không còn bị ảnh hưởng bởi lực rung trên thân kiếm, nhưng cũng vì vậy mà Cửu Thiên rất kinh ngạc.

Một cơ hội như thế, đương nhiên Nông Kiến Tịnh sẽ không bỏ qua.

Canh kình toàn thân ngưng tụ trong cánh tay ông ta như hình xoắn ốc, Nông Kiến Tịnh hét to một tiếng: “Chiêu thứ ba, liệt phong hoàn viên quyền.”

Không thể nghi ngờ gì, một chiêu này của Nông Kiến Tịnh tuyệt đối là linh cấp võ kỹ, một chiêu xuất hiện, tiếng gió như hổ gầm.

Đám người trợn to mắt nhìn Cửu Thiên đã mất đi vũ khí, trong lòng bọn họ đều nghĩ lần này Cửu Thiên tiêu đời rồi.

Nhưng đúng lúc này, canh khí cả người Cửu Thiên bỗng chốc tăng vọt.

“Phá diệt băng sơn quyền, bạo.”

Hai nắm đấm va chạm vào nhau, cả người Cửu Thiên đỏ bừng, ngọn lửa đỏ mãnh liệt lan tràn.

Nắm đấm mang theo một luồng khí tức hỗn loạn khuếch tán ra không trung, mặt đất dưới chân vỡ tung, những tảng đá ở bên cạnh trong nháy mắt vỡ nát hơn phân nửa.

Khí lưu quét qua, vô số người bình thường ngã xuống đất, hai mắt không thể mở ra.

Một khắc sau, Nông Kiến Tịnh lùi về phía sau hai bước.

Một quyền này rõ ràng là Cửu Thiên đã chiếm thế thượng phong.

Nông Kiến Tịnh thật sự rất khó tin, người khác nhìn thấy cảnh tượng này thì đều nghẹn họng nhìn trăn trối, trái tim co rút một trận.

Một quyền của Cửu Thiên lại có thể đánh lui đạo sư học viện võ đạo!

Tĩnh Như kinh ngạc che miệng, cô ta không ngờ lại có kết quả như thế.

Người nhà họ Mục như tiến vào trạng thái hóa đá, nhất là Mục Kiếm Đình, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Chuyện này không thể, chuyện này không thể nào.”

Lúc này, ngay cả Triệu Thường cũng bị sức mạnh của Cửu Thiên làm cho kinh ngạc, quả thật Cửu Thiên có thể so sánh với một vài người trong học viện, mà hắn còn chưa từng bước vào học viện võ đạo.

Đầu tiên là Cửu Phong chấn kinh, sau đó kích động khoa tay múa chân: “Cửu Thiên, nó, nó chặn lại rồi, hơn nữa còn có thể đánh lùi Nông Kiến Tịnh.”

Cửu Hạo Nhiên thở phào một hơi: “Đây mới chính là con cháu nhà họ Cửu chúng ta.”

Cửu Minh đứng ở một bên, lúc này không còn muốn hơn thua với Cửu Thiên nữa.