Vợ Nhà Người Ta

Chương 6: Anh quá đáng




Sau khi Hoa Tử Việt nói ra vài chữ ‘Tôi không đồng ý’, đã có người trong số khách mời đứng dậy.

Người ngạc nhiên nhất dĩ nhiên là cô dâu Tần Như Tâm. Sắc mặt cô ta tái xanh: “Tử Việt, anh nói gì vậy?”

“Tôi có người mình thích, hơn nữa hôm nay cô ấy cũng đang ở hiện trường.” Hoa Tử Việt nói.

Lời này vừa thốt ra, tất cả ánh mắt của khách mời bắt đầu tìm kiếm khắp hiện trường, bọn họ đương nhiên đều muốn biết, người khiến cho Hoa Tử Việt huỷ hôn này là ai.

Tôi cảm thấy mình sắp ngạt thở rồi, mang máng có một loại dự cảm không tốt.

Nhưng sợ cái gì thì đến cái đó, dưới ánh mắt của đám đông, Hoa Tử Việt còn đi về phía của tôi. Đưa hoa tươi trong tay đến trước mặt tôi.

Lúc này tôi cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân mà Hoa Tử Việt kêu tôi đến đây rồi.

Hôn lễ này là một ván cờ, mà tôi là một con cờ trong tay anh, anh muốn tôi đến để gánh hoạ.

Hoạ này tôi đương nhiên không gánh, bây giờ tôi rất thảm, nhưng cũng không phải là miếng thịt để người ta tuỳ ý cắt xẻo trên thớt. Tôi phải giải thích rõ ràng, tôi không phải là người phá hoại cuộc hôn nhân này.

“Tôi và anh ta…”

Lời của tôi còn chưa nói xong, miệng của anh đột nhiên chặn lấy miệng của tôi, khiến tôi không nói ra được gì, cái nụ hôn đột ngột này, khiến hiện trường càng thêm hỗn loạn.

Lúc này bên tai tôi truyền đến tiếng cảnh cáo lạnh lùng của anh: “Muốn con trai cô bình an, thì ngoan ngoãn nghe lời. Phối hợp với tôi, giả vờ rất ân ái với tôi.”

Vừa nghe đến con, tôi liền kinh sợ. Tên khốn này, đã nói là giúp tôi tìm con, bây giờ vậy mà lại thành dùng con để uy hiếp tôi!

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy máy ảnh của phóng viên ở hiện trường đang chụp tôi và anh không ngừng.

“Xin lỗi Mộng Thần, sau này anh sẽ không xa em nữa.” Hoa Tử Việt thâm tình dạt dào mà nói với tôi.

Lúc nói lời này, ánh mắt lại đang thị ý với tôi, bảo tôi phối hợp.

Dưới sự chú ý của nhiều người như vậy, bảo tôi và một người không quen thuộc lắm show ân ái, quá là khó rồi, nhưng anh lấy con ra uy hiếp, tôi dù có không biết diễn cũng phải miễn cưỡng mà diễn.

“Tử Việt, sau này chúng ta hoà hợp với nhau là được rồi.” Tôi có chút cứng nhắc mà nói.

Lời này ngay cả tôi cũng không tin, lúc nói lời này tôi còn phải nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của anh, tôi chột dạ vô cùng, có chút xấu hổ, còn có chút tư vị phức tạp không nói thành lời nữa.

“Tử Việt, nếu như hôm nay mày dám đi ra khỏi chỗ này, thì mày đừng đi vào cửa nhà họ Hoa nữa!” Một trưởng bối mặc đồ vest thẳng thóm chỉnh chu uy nghiêm mà nói.

“Ba, con đã phụ người phụ nữ này, cô ấy không chỉ là người con yêu, cũng là mẹ của con của con, con nợ mẹ con cô ấy quá nhiều rồi, mong ba tha thứ cho con phải làm như vậy.” Hoa Tử Việt nói.

Hiện trường lại ồ lên một tiếng.

Tôi cũng có chút sững sờ, không lẽ anh thật sự là anh tư mà Ngô Hạo nói sao? Anh là ba ruột của Tiểu Phong?

Sắc mặt của trưởng bối đó tái xanh, biểu cảm trên mặt có chút phức tạp, giống như là đang do dự, lại giống như là đang hoài nghi.

“Mộng Thần, chúng ta đi.”

Hoa Tử Việt kéo bàn tay đã lạnh băng của tôi, đi ra ngoài.

Có người muốn lên trước ngăn lại, nhưng bị ba của Hoa Tử Việt xua tay dừng lại.

Lên chiếc xe đã sớm chuẩn bị sẵn ở ngoài, tôi mới hồi thần lại: “Lời anh nói lúc nãy, đều là thật sao?”

Anh quay đầu nhìn tôi một cái, đột nhiên cười khẩy một tiếng: “Cô nghĩ gì vậy? Cô xem nhiều phim thần tượng quá rồi sao? Cô thật sự cho rằng tôi sẽ thích cô? Rõ ràng là đang đóng kịch a.”

Lời này khiến tôi cảm thấy bị vũ nhục cực kỳ, nếu như không phải Ngô Hạo nói ba của đứa bé gọi là anh tư, nếu như không phải anh trùng hợp cũng có biệt hiệu là anh tư, nếu như không phải anh chính miệng nói con là của anh, tôi cũng sẽ không đến nỗi không biết liêm sỉ mà thuận theo anh như vậy.

“Hoa Tử Việt, anh có phải là quá quá đáng rồi không? Tự anh muốn huỷ hôn, còn kêu tôi tới đây gánh hoạ? Tôi nghĩ nhiều rồi là sao? Là anh tự nói, anh là ba ruột của Tiểu Phong…”

“Cô cảm thấy có khả năng không? Cô cũng không thử nhìn xem bộ dạng của mình đi.”

Vẻ mặt anh ta khinh miệt. Vươn tay mở hộc để đồ ra, lấy ra một tờ chi phiếu: “300 triệu, phí biểu diễn của cô.”

Lại lấy tiền ra chặn miệng tôi, có tiền thì muốn làm gì thì làm sao?

Tôi hét lên với anh: “Anh quá đáng lắm rồi, anh phải xin lỗi tôi!”

Anh giống như là nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười vậy, vẻ mặt mỉa mai: “Xin lỗi? Cô tưởng cô là ai? Có cần tiền không?”

Đối với anh, anh chỉ cần cho tôi tiền, thì có thể lợi dụng tôi lừa gạt tôi, tuỳ ý giẫm đạp tôi.

Tôi vươn tay nhận lấy chi phiếu trong tay anh, vò lại thành một cục ném vào mặt anh: “Có tiền thì giỏi lắm sao? Có tiền thì có thể lấy người ta ra làm búp bê gỗ để chơi sao?”

Động tác của tôi đã chọc giận anh, anh nhanh chóng giẫm phanh xe. Tôi còn chưa kịp thắt dây an toàn, quán tính khiến tôi xông về phía trước, đầu đập binh một tiếng.

“Cút!” Anh lạnh lùng thốt ra một chữ.

“Cút thì cút, tên ngụy quân tử làm giàu bất nhân! Tiểu nhân!”

Tôi mắng xong, mở cửa xuống xe, còn chưa đứng vững thì chiếc xe đã lái vút đi. Giống như là còn mang theo nộ khí.

Tôi đi bộ rất lâu, mới tìm được trạm xe buýt gần nhất, nhưng rất lâu cũng không có xe đi qua, trong lòng càng lúc càng uỷ khuất và khó chịu.

Lúc này điện thoại vang lên, là một số lạ, tôi nghe máy, là một giọng nữ: “Xin hỏi là mẹ của Ngô Tiểu Phong đúng không?”

Vừa nghe nói đến Tiểu Phong, trái tim tôi lại thình thịch nhảy lên, vội vàng nói phải.

“Mong cô đến bệnh viện Hoa Đông một lát, chúng tôi có chút việc cần nói rõ với cô.” Đối phương nói.

“Bệnh viện Hoa Đông? Con của tôi đã xuất viện rồi, xin hỏi còn có thủ tục gì chưa làm xong sao?” Tôi hỏi.

“Cô đến đây trước rồi nói.” Đối phương cũng không có giải thích tỉ mỉ, cúp điện thoại.

Tôi không dám rề rà, bắt xe đi thẳng đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, tôi vừa xuống xe, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, nước mắt tôi lại trào ra.