Võ Đạo Đan Tôn

Chương 4: Ác khách đến nhà (1)




Chương 4: Ác khách đến nhà. (1)

Nghe thanh âm tức giận của muội muội, Lâm Tiêu nhướng mày, đi nhanh ra phòng khách, ở trong ấn tượng của hắn, Lâm Nhu là một thiếu nữ ôn nhu như nước, rất ít nổi giận, hiển nhiên đối phương đã làm nàng phẫn nộ.

- Lâm Nhu, ta chỉ vì muốn tốt cho Lâm gia các ngươi, ngươi cũng biết thêm một năm nữa Lâm gia sẽ mất đi tư cách gia đình võ giả, đến lúc đó huân chương võ giả tứ cấp cũng sẽ bị Võ Điện thu hồi, nếu đem huân chương bán cho ta, một năm sau cho dù các ngươi mất đi tư cách gia đình võ giả cũng có được chút tích tụ sinh sống, chẳng phải là một công đôi việc.

Một thanh âm nghe qua như hảo tâm vang lên, nhưng rơi vào trong tai Lâm Tiêu lại vô cùng khó nghe.

Nghe được thanh âm quen thuộc kia, trong lòng Lâm Tiêu nhất thời hiện lên một bóng người, người này là một quản sự đình viện võ giả, tên là Lưu Hành Thiện, tuy trong tên có hai chữ hành thiện, nhưng tâm địa cực đen, đặc biệt làm một ít chuyện lấn thiện sợ ác, bỏ đá xuống giếng, thanh danh cực kém, hai tháng nay liên tục tới nhà mình, mục đích là vì lấy được huân chương võ giả tứ cấp của Lâm gia.

Đình viện võ giả chính là khu nhà ở của gia quyến võ giả, trong Thương Khung đại lục, bất kỳ gia đình nào chỉ cần có người thăng cấp võ giả, người nhà sẽ được miễn phí dời qua đình viện võ giả, đây là một phúc lợi, đối với khu cư dân bên ngoài, đình viện võ giả càng thêm an toàn, hoàn cảnh càng thêm thoải mái.

Đồng thời căn cứ theo cấp bậc võ giả, thế lực nơi đó sẽ công bố huân chương do võ giả liên minh thừa nhận, huân chương có cấp bậc khác nhau, trong Thương Khung đại lục có được tiện lợi cùng đặc quyền thật lớn, nhưng một khi võ giả vẫn lạc, trong sáu năm huân chương sẽ không bị thu hồi, người nhà có thể hưởng được đặc quyền do huân chương mang tới, chỉ khi nào qua sáu năm, nếu trong nhà không có võ giả khác xuất hiện, huân chương sẽ bị thu hồi, đặc quyền cũng mất đi hiệu lực.

Dù sao hàng năm võ giả sản sinh cùng vẫn lạc thật sự quá nhiều, võ giả liên minh do các thế lực lớn tạo thành không có khả năng nuôi dưỡng người nhà của võ giả tử vong vĩnh viễn, chỉ có thể cấp ra sáu năm hưởng thụ đặc quyền, hi vọng gia tộc của võ giả tử vong có thể sản sinh ra một võ giả mới.

Ở Lâm gia, vô luận là cha mẹ Lâm Tiêu hay chính hắn, cùng Lâm Nhu đều có thể đi vào Đan Các làm việc, những điều này đều nhờ huân chương võ giả tứ cấp mà đại ca lưu lại, tuy rằng muội muội làm công tác đánh tạp tại Đan Các, nhưng địa vị đặc thù của Đan Các luôn làm không ít người đỏ mắt.

Rất nhiều người gia tài giàu có, nhưng gia đình hay thế lực không có võ giả đều sẽ tiêu tiền mua một ít huân chương của võ giả đã chết, lợi dụng đặc quyền của huân chương làm việc cho mình.

Lưu Hành Thiện là một con chó săn cho gia đình quý tộc, loại chuyện này tự nhiên giao cho hắn ra mặt là tốt nhất, bình thường huân chương võ giả đều cực kỳ nổi tiếng, mà huân chương của Lâm gia mang tới đặc quyền làm cho cả gia đình có võ giả cũng hâm mộ, tự nhiên sẽ hấp dẫn thật nhiều thế lực ngấp nghé.

Dù sao là huân chương tứ cấp, bình thường chỉ khi nào tiến vào hóa phàm cảnh mới được các thế lực lớn trao tặng, đại ca Lâm Hiên năm mười tám tuổi đạt tới chân võ giả tam chuyển, chỉ kém một bước là có thể đi vào hóa phàm cảnh cường giả, nhờ vậy mới được Võ Điện đặc thù trao tặng.

Hấp dẫn của huân chương tứ cấp tuyệt đối thật lớn.

Trong phòng khách, Lưu Hành Thiện cười híp mắt nhìn Lâm Nhu, trong mắt lóe ra tia âm lãnh, hắn đã tới Lâm gia hai lần, nhưng hai vợ chồng Lâm gia đều không muốn đem huân chương giao ra, làm trong lòng hắn cực kỳ tức giận, đành thừa dịp giữa trưa hai người đi vắng, nhìn xem có thể từ trong tay tiểu nữ nhi của Lâm gia lừa tới hay không.

Chờ sau khi lấy được huân chương tới tay, sau đó chỉ cần làm cho thiếu nữ này đóng dấu tay, cho dù hai vợ chồng Lâm gia trở về có biết, nhưng đã có giấy trắng mực đen, đối phương cũng không có biện pháp gì.

- Nhà chúng tôi sẽ không bán huân chương, Lưu quản sự, ngươi trở về đi.

Lâm Nhu tức giận, huân chương là di vật duy nhất đại ca lưu cho gia đình, nàng làm sao đồng ý đem đi bán!

- Đừng vội vàng cự tuyệt thôi.

Lưu quản sự chậm rãi lắc đầu, khóe môi mang theo nụ cười giả tạo:

- Nghe nói nhị ca ngươi sáng nay té xỉu trong huấn luyện quán? Nếu nhị ca ngươi thật sự xảy ra vấn đề gì, ta xem nhà các ngươi cũng không có tiền cho hắn trị liệu, nếu ngươi nguyện ý đem huân chương cho ta, ký tên lên giấy, hiện tại ta cho ngươi năm gốc linh dược nhất giai, ngươi làm việc trong Đan Các, nói vậy đã biết giá cả cùng công hiệu linh dược, có linh dược, nói không chừng nhị ca ngươi sẽ lập tức trở thành võ giả.

- Lấy một huân chương sắp quá thời hạn đổi một võ giả chân chính, khoản mua bán này thật có lợi đúng không?

Lưu quản sự nói chuyện nghe thật có đạo lý, đem khế ước đặt lên bàn, nhìn qua như có lòng tốt, nhưng đôi mắt âm thầm chuyển động, một bụng ý nghĩ xấu.

- Năm gốc linh dược nhất giai…

Trong lòng Lâm Nhu không nhịn được tâm động, nàng hiểu rõ tầm quan trọng của linh dược, có năm gốc linh dược này, nói không chừng xác suất nhị ca thăng cấp võ giả sẽ đề cao rất nhiều.

- Vậy sao? Vậy đa tạ Lưu quản sự có ý tốt, nhưng Lâm gia chúng tôi không cần.

Ngay lúc Lâm Nhu đã sắp động tâm, một thanh âm đột nhiên truyền ra.

Lưu quản sự kinh hãi, khi nhìn thấy rõ là ai, trong đôi mắt hiện lên một tia khinh thường, lộ ra khẩu khí mèo khóc chuột, quan tâm nói:

- Là Lâm Tiêu sao, nghe nói ngươi té xỉu trong huấn luyện quán, hiện tại thân thể khỏe không?

Lâm Tiêu bình thản nói:

- Lưu quản sự tới an ủi học sinh sao? Vậy đa tạ Lưu quản sự quan tâm, nhưng thân thể ta không có gì trở ngại, không biết Lưu quản sự nghe xong có phải thật thất vọng hay không đây?

Lưu Hành Thiện ngượng ngùng cười cười, trong lòng nhủ thầm, Lâm gia nhị tử hôm nay sao giống như thay đổi thành một người khác? Dĩ vãng mỗi khi Lâm Tiêu nhìn thấy hắn, như chuột thấy mèo luôn trốn tránh, còn không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn.

Hôm nay trúng tà sao? Chẳng những tùy tiện đi ra, khẩu khí còn mang theo vẻ trào phúng, chẳng lẽ tiểu tử này hôn mê, lại đem đầu đập choáng váng?

- Lâm Tiêu, ngươi tới vừa lúc, ta đang nói với muội muội của ngươi, thương lượng chuyện sang nhượng võ giả huân chương.

Lưu quản sự thở dài:

- Vì tương lai Lâm gia các ngươi, Lưu Hành Thiện này xem như dốc hết tâm huyết, nguyện ý dùng năm gốc linh dược nhất giai đổi lấy huân chương của Lâm gia, có linh dược, thực lực của ngươi sẽ tăng mạnh, chỉ sợ không qua bao lâu nữa ngươi có thể trở thành chân võ giả đi.

Khóe môi hắn hiện nụ cười, như đã định liệu trước.