Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 89: C89: Chương 89




Trước khi ra ngoài, Bạch Đường bỏ cuốn sổ nhỏ vào trong cặp của alpha, chiếc vòng trên cổ tay lộ ra, "Em bỏ sổ vào rồi nha."

Tưởng Vân Thư đứng trước cửa hôn omega một cái rồi mới nói: "Ừm."

Cây cối ngoài ô cửa xe dần lùi về phía sau, Bạch Đường hỏi: "Đúng rồi bác sĩ Tưởng, lịch hẹn gặp bác sĩ Đình dời qua hôm nay phải không ạ?"

Là bác sĩ, nếu không có cuộc phẫu thuật nào thì thời gian Tưởng Vân Thư tan làm cũng giống như với Thẩm Đình, mà các bác sĩ ở khoa Ung bướu đều biết Tưởng Vân Thư mới vừa ngất xỉu do làm việc quá độ, thế nên mấy ngày nay đều giúp anh trực ca đêm, vì thế anh chỉ đành bắt Thẩm Đình tăng ca để trị liệu cho mình.

Tưởng Vân Thư trả lời: "Đúng rồi."

Bạch Đường nói: "Vậy em sẽ từ Phượng Tê qua, bác sĩ Tưởng phải chờ em đó!"

Nếu Tưởng Vân Thư nhớ không lầm thì hôm nay Bạch Đường có tiết 1, 2, 5, 6, 9 và 10, đối với sinh viên mà nói thì đây chính là thời khóa biểu kinh dị, nhất là khi ký túc xá cách khu dạy học rất xa.

Hôm qua Bạch Đường có nói lịch trình với anh, đầu tiên là mang theo máy tính bảng đi học tiết 1, 2, tiết 3, 4 thì tới thư viện làm việc của tổ chức, buổi trưa thì ăn cơm ở phòng tự học, sau khi học xong tiết 5, 6 thì tới Phượng Tê, 5:40 tan học thì sẽ chạy tới bệnh viện Đế Đô với anh, kết thúc buổi trị liệu thì lại vội vàng chạy về trường học hai tiết cuối, đến thời gian ăn tối cũng không có.

"Bạch Đường à." Tưởng Vân Thư dừng xe trước cổng trường, "Thật ra hôm nay em không cần tới đâu."

"Dạ?" Động tác mở cửa xe của Bạch Đường chợt khựng lại, cửa đóng sập một tiếng, "Bác sĩ Thẩm nói em không cần tới nữa ạ?"

Tưởng Vân Thư nói: "Không phải, là do anh thấy hôm nay em bận rộn quá."

Omega lại hỏi: "Anh không muốn em đi với anh ạ?"

Tưởng Vân Thư im lặng vài giây rồi nói thật: "Không phải như vậy."

Bạch Đường bật cười, cậu hơi nghiêng người qua đòi alpha hôn mình, "Có gì đâu, em cũng muốn đi với anh mà, buổi tối là môn Khởi nghiệp, nghe thiếu một tiết cũng không sao, anh là quan trọng nhất."

Tưởng Vân Thư ngậm lấy môi dưới của Bạch Đường, "Buổi tối không được ăn thức ăn nhanh nhiều dầu với nhiều muối quá, phải ăn no có nghe không, rồi nhớ chú ý an toàn nữa."

"Dạ... Ưm." Môi bị cắn lấy, dường như alpha không có dấu hiệu muốn nhả ra, Bạch Đường đành phải đẩy đẩy anh, "Anh mau đi làm đi trễ rồi kìa! Nhả ra mau!"

Bạch Đường bước vào lớp, bầu không khí vẫn ồn ào như lần trước nhưng lại có một chút khác biệt, Vương Tử Phong tụ tập với mấy alpha kia ngồi ở hàng sau, tuy sắc mặt đen thui nhưng cũng không có hô hào phát biểu tam quan lệch lạc như trước.

Bạch Đường ngồi xuống bên cạnh Tạ An Kỳ, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

Tạ An Kỳ cũng nhỏ giọng đáp: "Trước khi cậu tới thì tụi nó bị mấy bạn nữ mắng quá trời, cậu có lên mạng đọc bình luận chưa á?"

Sau vụ án "họ Từ giết chồng", dư luận lại nổi lên án "Họ Sơ giết chồng".

Tối qua Bạch Đường đã đọc tin này, đã sáu ngày kể từ khi xảy ra vụ án họ Từ giết chồng, nhưng trong 30 hot search thì đã có 8 cái là về họ Từ, 6 cái là của họ Sơ.

Từng sự thật được phơi bày, ba năm trước, họ Từ khập khiễng chạy tới cục Cảnh sát để tìm sự cứu giúp, người nọ bị nhổ răng, một bên tai bị đánh đến điếc, cả người đều toàn là vết thương lớn nhỏ, thế nhưng hầu như thái độ của nhân viên cảnh sát đều xem thường bâng quơ, nói không đáng để lập án, thậm chí còn đùa cợt, chỉ có một viên cảnh sát mới nhậm chức nói sẽ đến nhà hỗ trợ điều tra, thế nhưng ngay khi cánh cửa vừa khép lại, họ Sơ lại bị đánh thảm hơn.

Viên cảnh sát đó muốn giúp nhưng lại lực bất tòng tâm.

Ba của nạn nhân lên tiếng, nói ông ta ở nhà có theo dõi án họ Từ giết chồng, thế nhưng lại không ngờ họ Sơ lại là súc sinh giống như họ Từ, nếu sớm biết vậy thì đã nhốt họ Sơ lại, sau đó còn đòi 200 vạn từ cha mẹ của hắn.

Đến nay cha mẹ của họ Sơ vẫn chưa xuất hiện.


Bạch Đường lại tức đến phát khóc, vừa phẫn nộ vừa lên đọc bình luận, thế nhưng cậu lại phát hiện khác với vụ của họ Từ, trong khu bình luận hầu như mọi người đều đang chỉ trích họ Vương.

"Cho dù phải chết thì cũng phải giết được alpha của mình, xem ra alpha này đã làm chuyện không phải con người rồi."

"Đúng là chết nhẹ nhàng thật, một dao cắt cổ vậy thôi à, còn chưa cảm nhận hết đau đớn thì đã chết rồi, đáng lẽ nên để tên này trải nghiệm hết năm năm thống khổ của omega đó mới đúng."

"Được rồi, người chết đã yên giấc ngàn thu rồi, mấy anh hùng bàn phím đừng gõ phím nữa."

Bạch Đường hỏi: "Bác sĩ Tưởng ơi, tổ chức lại mua bình luận ạ?"

"Chắc là không phải." Tưởng Vân Thư trả lời, "Tin tức mới được tung ra, không nhanh như vậy đâu."

Mặc dù bình luận càng lúc càng nhiều nhưng dư luận vẫn ầm ĩ tranh luận như cũ. Truyện BJYX

"Có lẽ là do người họ Sơ tự sát, còn người họ Từ thì trốn biệt tích nên mới gây ra sự khác biệt." Tưởng Vân Thư cũng đang xem, chỉ là anh đang xem bên phía của họ Từ, quả nhiên là vậy. "Những người đó càng chửi càng hăng."

Cái gì mà nếu có bản lĩnh thì giống như họ Sơ đi, dám làm dám chịu, một mạng đổi một mạng.

Một mạng đổi một mạng, nghe thì công bằng thật, nhưng những omega đã bị thương tổn trước đó thì nên đi đâu để tìm kiếm công bằng đây?

Bạch Đường rúc trong lòng alpha, cậu vô cùng khó chịu, vốn dĩ cậu cũng là một trong những nạn nhân đó, chẳng qua là cậu may mắn gặp được Tưởng Vân Thư, còn bọn họ thì không. Cậu bức bối vùi mặt vào ngực alpha, không nói lời nào.

Tưởng Vân Thư xoa xoa mái tóc mềm mượt của Bạch Đường, "Sau hai vụ này thì những người bạo hành gia đình chắc sẽ biết tiết chế lại một thời gian."

Những kẻ đó sẽ chột dạ, cũng sợ bị quả báo ngược lại.

Tưởng Vân Thư đã điều tra thử, thật ra số omega bị vứt bỏ ở Viện sinh dục tập trung khá ít. Bởi vì số lượng omega vốn đã ít, muốn lừa thêm một omega về nhà nữa thì càng khó khăn hơn.

Đám súc vật vừa muốn sở hữu omega vừa lại không muốn đối xử tử tế với họ.

Bạch Đường được alpha vuốt v e một lúc thì vị sữa đặc liền tỏa ra, cậu hơi ngước mắt, "Bác sĩ Tưởng ơi, lúc em soạn lại tài liệu thì có thấy được vụ của bà Giang, mọi người định chừng nào mới tung tin này ra ạ?"

Tưởng Vân Thư phát hiện dạo gần đây anh rất thích những thứ mềm mại, anh luồn tay vào trong áo của omega rồi nắn b óp vòng eo Bạch Đường, làn da trắng nõn bị nắn đến đỏ ửng, "Theo em thì khi nào tung ra thì mới hiệu quả nhất?"

Lại nữa, Bạch Đường chợt căng thẳng, là vấn đề dạy học.

Cậu được alpha xoa đến thoải mái, nghĩ ngợi một lúc rồi không chắc chắn đáp: "... Là lúc dư luận dần ổn định lại nhưng nhiệt độ vẫn còn cao ạ?"

Tưởng Vân Thư khom người hôn omega, "Thông minh quá."

Dạo gần đây, Bạch Đường cảm thấy càng có nhiều ánh mắt tập trung vào mình hơn.

Học xong tiết 5, 6, cậu đi ra cổng trường, trên đường đi đều có vài người nhìn cậu, thậm chí cậu còn nghe thấy có người nói: "Omega nhìn chân gầy tay yếu mà cũng có thể giết người được à?"

Bạch Đường mím môi bước nhanh hơn.

Cậu đến Phượng Tê, trong trường vẫn chỉ có sáu giáo viên, vậy nên Thời Mục Thanh mới gấp rút cho cậu đi làm trợ giảng, cậu ngồi ở cuối lớp nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài, tay thì không ngừng ghi chép.


Có vài học sinh tò mò nhìn xuống, còn Bạch Đường thì ngượng ngùng cười cười với bọn họ.

Còn mười phút cuối hết tiết, một nam sinh ngồi hàng gần cuối xoay người lại, "Đàn anh ơi, anh đẹp trai thật đó."

Thông thường thì nếu giáo viên chỉ lớn hơn học sinh một vài tuổi thì cần phải tạo uy nghiêm ngay ngày đầu gặp mặt, nếu không thì sau này sẽ không dạy được đám nhóc ấy, thế nhưng ở Phượng Tê thì khác, trong xã hội này, học sinh ở Phượng Tê đã sớm hiểu chuyện, không cần giáo viên đốc thúc thì bọn họ cũng sẽ cố gắng phấn đấu học tập, bởi vì trong lòng đám nhóc ấy đều biết rằng đây là con đường duy nhất của bọn họ.

Bạch Đường nói: "Cảm ơn em nhé, em cũng vậy."

Mỗi người đang ngồi đây đều là omega, dĩ nhiên là không xấu được rồi.

Một học sinh khác lại xoay xuống, "Sau này anh sẽ về đây dạy tụi em đúng không ạ?"

Bạch Đường trả lời một cách chắc chắn: "Đúng vậy."

Mấy học sinh túm tụm lại, "Đàn anh ơi, anh lớn hơn tụi em sáu tuổi thiệt hả? Nhìn qua thì anh cũng không lớn hơn tụi em lắm á."

"Đậu được đại học Đế Đô thì trâu bò thiệt đó... Còn em thì chắc sẽ không đậu nổi đâu."

Bạch Đường hơi rũ mắt, bao năm qua, số học sinh Phượng Tê thi đậu Đế Đô hay học tiếp đại học thật sự rất ít, nói cho cùng thì những giáo viên dạy ở đây hầu như đều từng học ở Phượng Tê, giống như bây giờ có 6 giáo viên thì 4 người đã từng là học sinh của trường rồi.

Một vòng lặp chết chóc.

"Anh sẽ cố gắng học tập." Bạch Đường cười nói, "Cũng sẽ cố gắng dạy học, anh có thể thi đậu thì chắc chắn các em cũng có thể."

Sau khi tan học, Bạch Đường vội vàng leo lên xe của tài xế.

Cậu không biết Tưởng Vân Thư đã tan làm hay chưa nên không dám gọi điện qua, có hơi nhàm chán nên mở ứng dụng ra xem bây giờ alpha đang ở đâu, hôm qua cậu có nói đùa rằng mình cũng muốn cài phần mềm định vị vào điện thoại của Tưởng Vân Thư, thật ra là cậu chỉ thuận miệng nói thôi nhưng anh lại đưa thẳng điện thoại cho cậu.

Đã có cớ rồi thì thôi làm luôn, thế nên Bạch Đường đã tải xuống.

Ừm, Bạch Đường phóng to lên xem, này là nhà ăn của bệnh viện đúng không nhỉ...? Bác sĩ Tưởng đói bụng hả ta?

Một lát sau, Bạch Đường mới bước vào tới cổng bệnh viện thì đã được alpha tóm lấy, cậu vừa định kêu "Bác sĩ Tưởng" thì alpha đã lẹ tay nhét một cái sủi cảo vào miệng cậu.

Bạch Đường bị bắt nuốt, "Sao anh lại mua sủi cảo vậy?"

"Sợ em đói." Tưởng Vân Thư nói, "Không phải tới hơn 8 giờ mới về nhà ăn cơm được sao?"

"Có gì đâu, ngày mai là thứ bảy nên em không có tiết." Bạch Đường cười nói rồi ôm lấy cánh tay alpha, "Em mới xem lịch trình, ngày mai bác sĩ Tưởng có ca trực đêm phải không ạ?"

Hai người đi đến phòng trị liệu tâm lý, Tưởng Vân Thư ôm vai omega, "Ừm."

Ca trực đêm là từ 6:00 hôm nay đến 8:00 ngày hôm sau, Bạch Đường cọ cọ mặt lên cánh tay đang khoác trên vai mình, nói: "Vậy anh phải ngủ nhiều thêm một chút, tối mai là không thể ngủ rồi..."

Đây là lần trị liệu thứ 10, Bạch Đường đan chặt mười ngón tay alpha, giờ đây Tưởng Vân Thư đã có thể bình tĩnh phối hợp nhưng mỗi lần cảm xúc dao động dù chỉ là một chút, Bạch Đường đều có thể nhạy bén bắt được, cũng nhanh chóng trấn an.


Ngay cả Thẩm Đình cũng bất ngờ, sau khi kết thúc buổi trị liệu lần trước, hai người có trò chuyện một hồi, cô nói có nhiều lúc nhìn khuôn mặt vô cảm và giọng điệu bình tĩnh của Tưởng Vân Thư cô cũng không cảm thấy có gì đó sai sai, Bạch Đường cười nói: "Có lẽ do em là omega nên sẽ nhạy cảm hơn..."

Thẩm Đình cũng cười: "Cũng có lẽ là do em hiểu rõ từng động tác nhỏ của cậu ấy đó."

Rất nhiều đứa trẻ trưởng thành trong một gia đình tiêu cực đều mông lung trước khái niệm tình yêu, ba mẹ thì hô hào yêu thương con mình nhưng thực tế lại không trao tình yêu thật sự cho con, ngược lại còn khiến đứa trẻ cảm thấy tình yêu là một thứ tình cảm hỗn loạn, mơ hồ, thậm chí còn khiến người ta đau khổ ——— Nếu bọn họ muốn có được tình yêu thì phải hy sinh ước mơ và thời gian của mình.

Rõ ràng thứ đứa trẻ nhận lại chẳng phải là tình yêu.

Tưởng Vân Thư bình thản nói: "Thật ra trước khi tôi gặp được người mình yêu, tôi cảm thấy hóa ra tình yêu chỉ có vậy, tình yêu khiến người ta áp lực, mệt mỏi, đau khổ, tôi phải hy sinh rất nhiều thứ thì mới có được một chút gì đó, vậy nên tôi từng nghĩ hay là thôi vậy, tôi cũng không muốn yêu đương gì, một mình cũng tốt."

Qua đó cũng có thể thấy được, tính cách khó gần của Tưởng Vân Thư một phần cũng từ gia đình mà ra.

Tưởng Vân Thư cười nói: "Nhưng bây giờ thì tôi biết thì ra không phải vậy, tôi thật sự rất may mắn mới có thể tới được đây."

Tình yêu sẽ không khiến người ta cảm thấy dằn vặt, cũng sẽ không khiến người ta mất khống chế, càng không khiến người ta cảm thấy chán ghét bản thân. Tình yêu sẽ không mang đến đau khổ mà khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, tình yêu nuôi dưỡng và mang đến những cảm xúc lành mạnh. Khi có người đến và yêu bạn, bạn sẽ cảm thấy mình được chấp nhận, được quan tâm, được trân quý.

Mà khi Tưởng Vân Thư hiểu được tình yêu là gì, anh chợt nhận ra có lẽ ba mẹ anh không biết hoặc không thể yêu. Cho dù sự thật này khá đắng cay nhưng anh cũng chỉ có thể chấp nhận. Nhưng cũng trong lúc đó, anh sẽ mở ra một cánh cửa mới cho chính mình, bắt đầu chấp nhận những người thật sự yêu thương mình, những người đó, giống như Bạch Đường, sẽ cho anh biết được thế nào là tình yêu thực sự.

Buổi trị liệu tâm lý hôm nay kết thúc, Thẩm Đình ôn hòa hỏi: "Trong lúc trò chuyện thì tôi biết được lúc 12 tuổi cậu từng tiến hành thôi miên một lần, cậu có thể kể cho tôi nghe được không?"

Tưởng Vân Thư nhàn nhạt nói: "Cũng không có gì, bọn họ nói thôi miên có thể thúc đẩy năng lực tiềm ẩn của một người, nhưng mà không biết vì sao nhưng sau khi làm xong thì gáy tôi rất đau, vậy nên mới có chút kháng cự với liệu pháp thôi miên."

Quả nhiên là thế, Bạch Đường nhớ lại, lúc đàn anh đưa ra phương pháp thôi miên, bác sĩ Tưởng lại nói phải thực hiện thôi miên theo khoa học chính quy.

Sau khi kết thúc, cậu hỏi Thẩm Đình: "Bác sĩ Thẩm ơi, thôi miên có thể khiến tiềm năng bộc lộ thật sao ạ?"

"Đúng là có thể." Thẩm Đình nói, "Nhưng mà không có khoa trương như vậy đâu, nói một cách chính xác thì thôi miên sẽ khiến người ta thực sự thả lỏng tinh thần, tôi nghĩ bác sĩ Tưởng cảm thấy khó chịu sau khi kết thúc có lẽ là do cách thức của người thôi miên không ổn lắm."

Bạch Đường gật đầu hiểu rõ, "Cảm ơn bác sĩ Thẩm nhiều ạ!"

"Không có gì," Thẩm Đình nói, "Bác sĩ Tưởng, qua ngôn ngữ và cử chỉ của cậu thì tôi thấy nỗi lo âu và bất an của cậu đã giảm nhiều rồi, cũng đã qua một tháng kể từ khi trị liệu, có lẽ bắt đầu từ hôm nay thì cậu không cần uống thuốc ngủ nữa đâu."

Tưởng Vân Thư gật đầu, "Ừm."

Sau khi Thẩm Đình đi ra ngoài, Tưởng Vân Thư đưa tay chạm lên mắt omega: "Mấy lần gần đây không khóc nữa rồi."

Bạch Đường xấu hổ nhìn alpha, "Em nhịn xuống mà..."

Tưởng Vân Thư chợt thấy trong lòng bàn tay của Bạch Đường có một chút vệt màu đen, anh bắt lấy.

"A!" Bạch Đường giãy giụa, vòng tay lúc ẩn lúc hiện, cậu bị alpha nhìn chằm chằm hai giây rồi đầu hàng, mở lòng bàn tay ra.

Trong lòng bàn tay omega viết một hàng chữ, vết mực đen đã bị mồ hôi làm nhòe đi đôi chút.

Đừng tức giận. Tưởng Vân Thư đọc thành tiếng.

Bạch Đường xấu hổ muốn xỉu, cậu giả chết im như thóc.

11:00 khuya.

"Bạch Đường à." Tưởng Vân Thư tựa lên cửa thư phòng rồi gõ gõ cửa, "Đi ngủ thôi nào."

Bạch Đường không ngước lên nhìn, ngón tay múa trên bàn phím, "Dạ dạ, anh lên giường trước đi, lát nữa em tới liền."

Tưởng Vân Thư chợt có cảm giác như anh và Bạch Đường đã đổi vị trí cho nhau, còn anh thì đang đợi được cậu bao nuôi, anh vừa định nói tiếp thì ———


"Thật mà." Bạch Đường nhìn anh, trong mắt ánh lên vẻ lém lỉnh, "5 phút nữa thôi, em không giống như anh đâu, siêu giữ lời luôn."

Tưởng Vân Thư nghẹn lời ngậm miệng lại, chỉ đành nói: "... Được rồi."

Quả nhiên, 4 phút sau, Bạch Đường đi vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ, bắt đầu đánh răng.

Alpha ôm cậu từ phía sau gòi bắt đầu cắn cắn cần cổ trắng nõn của cậu, bọt đã tràn ra nhưng do đang bị gặm cổ nên Bạch Đường không thể nào cúi đầu xuống nhả bọt được, cậu bất đắc dĩ đẩy đẩy cái đầu đang vùi trên vai mình ra, sốt ruột nói: "Ưm ưm sắp rớt rồi nè!"

Tưởng Vân Thư nhả răng ra, ngắm nhìn dấu răng đo đỏ và những vết sẹo chồng chất trên tuyến thể.

"Ưm!" Bạch Đường đang vất vả rửa mặt thì eo chợt mềm nhũn, vị sữa đặc không tự chủ được mà tràn ra ngoài, "Đừng... Đừng li3m mà!"

Bây giờ Bạch Đường đã chịu cho anh nhìn, thế nhưng Tưởng Vân Thư biết, việc này vẫn như một cây gai đâm trong lòng omega, thỉnh thoảng sẽ vẫn tự ti như cũ.

Alpha ôm eo omega lại không cho trốn, đầu lưỡi hung hăng li3m quanh tuyến thể, lưu lại một vệt nước.

Bạch Đường chống tay lên bồn rửa mặt, chân mềm không đứng nổi nữa, cậu co vai lại muốn trốn mà không trốn được, dép lê bị đạo rớt, mũi chân vô thức cọ cọ lên chân alpha.

Tưởng Vân Thư hôn lên môi omega rồi ôm Bạch Đường đi về giường.

Bạch Đường bị đ è xuống giường, gáy lại bị cắn li3m, rất nhiều lần cậu cảm giác được răng nanh của alpha hung hăng như muốn đâm vào da thịt, omega trời sinh đã có tính thuần phục alpha, cậu không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút, vừa sợ hãi vừa ngoan ngoãn nằm chờ bị đánh dấu, nhưng ngay sau đó lại biến thành dịu dàng li3m láp.

Tưởng Vân Thư nhìn như không có ý định đánh dấu cậu, giờ phút này anh đang đặt từng nụ hôn xuống vành tai omega. Anh cởi từng nút áo một, quần áo bị alpha từng chút cởi xuống, cả tuyến thể xấu xí đều bại lộ dưới ánh mắt của alpha.

Bạch Đường lí nhí hỏi: "Có phải xấu lắm không..."

"Không xấu." Tưởng Vân Thư đặt một nụ hôn lên đó, "Anh đang đau lòng."

Bạch Đường hít hít mũi, lắc lắc đầu chậm rãi ngồi dậy. Tối nay Tưởng Vân Thư không uống thuốc ngủ, cậu muốn giúp anh dễ ngủ hơn, có một lần alpha ngủ rất sâu là vì... Omega cắn cắn môi.

Với lại cậu cũng... Cũng có chút muốn ăn.

Nhưng không ngờ Tưởng Vân Thư cản lại động tác muốn cúi đầu của Bạch Đường, anh đẩy người về sau, tay đặt lên lưng quần của omega.

Bạch Đường mở to hai mắt, cậu lập tức giãy giụa, hoảng loạn nói: "Bác, bác sĩ Tưởng! Em không được đâu... Đừng mà!"

Tưởng Vân Thư hôn cậu một cái, kiên quyết đè cậu xuống, "Bạch Đường quên bác sĩ nói thế nào rồi hả? Em bị rối loạn cương dương do tâm lý, alpha có thể giúp em."

... (Giúp lâu thật là lâu)

Bạch Đường thở hổn hển, đôi mắt đỏ ửng nhắm chặt, vô lực nằm trên giường.

Đầu lưỡi Tưởng Vân Thư chui vào miệng omega, một mùi vị nhàn nhạt lập tức lan tràn giữa môi răng cả hai.

Bạch Đường r3n rỉ không cho anh hôn.

Tưởng Vân Thư cười hỏi: "Không phải em được rồi đó sao?"

Cổ Bạch Đường đỏ bừng, cậu không muốn trả lời, cũng không muốn để ý tới anh, càng không muốn dỗ alpha đi ngủ, chỉ muốn mình ngất xỉu ngay bây giờ thôi.

Tưởng Vân Thư lại hôn cậu, "Bạch Đường này, đợi tới kỳ ph@t tình tiếp theo chúng ta đi kiểm tra khoang sinh sản nhé?"

Bạch Đường còn có thể nói "Không" sao, bây giờ cậu đã bị Tưởng Vân Thư dụ dỗ thành hôn quân mất rồi.

Dù sao thì cũng đã hưởng lợi rồi mà, phải nghe lời thôi.