Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 30: Chương 30





Đường Đen không biết chuyện gì xảy ra, nó bất an mà kêu "Ư ử" rồi đưa móng vuốt nộn thịt đặt lên vai chủ nhân.
Bị Đường Đen đụng vào khiến Bạch Đường khẽ run rẩy, cậu hoảng loạn nức nở một tiếng, gương mặt đầm đìa nước mắt ngước lên, rụt vai nhìn sang bên cạnh, lúc thấy cái đầu cún lông xù thì cậu mới lảo đảo bò qua, gắt gao ôm Đường Đen vào lòng, dùng cả tay lẫn chân kéo nó lùi về sau.
"Bạch Đường," Một lúc lâu sau, Tưởng Vân Thư mới khó khăn nói, "Thật ra tôi không phải là Tưởng..." Nhưng ngay sau đó anh lập tức im bặt, bởi vì anh thấy đôi tay Bạch Đường do dùng sức ôm chó nên đã trắng bệch, dường như không thể khống chế sức lực được nữa khiến Đường Đen đau đến sủa um lên.
Nhìn lên trên, khuôn mặt đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, con ngươi bắt đầu hơi tan rã.
Tưởng Vân Thư chợt tỉnh táo lại, anh đổ một tầng mồ hôi mỏng, thầm mắng một tiếng, điên rồi sao? Cũng may...!Cũng may là chưa nói ra.
Tục ngữ có câu, nói dối một đắp lại mười, anh lại là kiểu người không giỏi nói dối, lúc nãy suýt chút nữa nhịn không được mà bất chấp tất cả, trực tiếp nói ra hết mọi chuyện, nói cho Bạch Đường biết mình không phải là tên cặn bã đã tổn thương cậu, chồng cậu trong thân thể này đã đổi thành một người khác rồi, cậu nghĩ thế nào, nghĩ thế nào.
Quá thiếu trách nhiệm, Tưởng Vân Thư thầm hung hăng phỉ báng chính mình, trạng thái bây giờ của Bạch Đường rõ ràng không thích hợp để anh nói ra sự thật, Bạch Đường cũng sẽ không tin, nói ra việc này không thể hóa giải hiểu lầm mà đây là chuyện hoang đường mà thế giới khoa học hiện nay không thể giải thích được.
Nếu anh có một người bạn đột nhiên nói với anh cậu ta không phải là cậu ta, anh cũng sẽ không tin được, huống chi Tưởng Vân Thư đang ở trong cơ thể của một kẻ bạo lực, huống chi nạn nhân là một omega bị ngược đãi ra chứng PTSD.
Giống như hai thái cực, một người vẫn luôn sống trong tuyệt vọng, một người gieo hy vọng rồi lại tàn ác dồn vào tuyệt vọng, không cần nghĩ cũng biết cái nào khiến người ta ngạt thở hơn.
Suýt chút nữa đã thất bại, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cái này cũng không phải là việc quan trọng nhất, quan trọng nhất là sợ bệnh tình của Bạch Đường sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn, Tưởng Vân Thư hít sâu mấy hơi, dùng gáy cuốn sách gõ vào lan can, âm thanh vang lên, anh trầm giọng gọi: "Bạch Đường."
Bạch Đường run rẩy vùi mặt vào lông Đường Đen, dường như trong khoảng không chợt vang lên âm thanh nho nhỏ, cậu bị hấp dẫn mà ngơ ngác nhìn qua.

"Bạch Đường." Tưởng Vân Thư không nghĩ miên man nữa, nhanh chóng sắp xếp logic, nói, "Cậu nghe này, tôi mất trí nhớ vĩnh viễn thật rồi, cũng đã quên hết những chuyện trước đây, nhưng mà những chuyện liên quan tới thường thức và tri thức tôi không có quên, nếu không thì sao tôi có thể nói chuyện được, viết chữ được, còn nấu ăn được nữa?"
Bạch Đường vẫn rụt người trong góc chẳng có phản ứng, cứ như không nghe thấy vậy, nhưng cũng cảm thấy lời alpha nói có vẻ hợp lý, mấy nhúm lông cún đen rải đầy đất, Đường Đen cũng thật ngoan ngoãn không cắn nữa.
Tưởng Vân Thư lại gõ gõ lên lan can, không cảm thấy phiền phức mà rõ ràng lặp lại câu nói của mình.
Một lúc lâu sau, lâu đến nỗi Đường Đen đã trốn ra đuổi theo cái đuôi mình để chơi đùa, Bạch Đường mới khàn giọng hỏi: "...!Thật sao?"
"Là thật." Tưởng Vân Thư nói, "Nếu cậu không tin thì tôi có thể đến gặp bác sĩ tâm thần để làm thí nghiệm một lần nữa, cậu ngồi nghe, có được không?"
Bạch Đường không đáp.
Tưởng Vân Thư nói: "Với lại tôi không cần phải lừa cậu, vừa tốn thời gian tốn sức lại tốn tiền."
Bạch Đường chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, cố gắng lập luận logic ở trong đầu, quả thật alpha không cần phải lừa cậu, trước khi bị mất trí nhớ, Tưởng Vân Tô rất xem thường việc hao tốn tinh lực lên người mình.
"Cậu đang nghĩ gì thế?" Tưởng Vân Thư vô cùng bình tĩnh dẫn dắt Bạch Đường, "Cậu nói ra thì tôi mới biết được, rồi mới có thể giải thích với cậu."
Bạch Đường im lặng một lúc lâu rồi mới khàn giọng nói: "Anh mua chuộc bệnh viện với bác sĩ Lâm...!Kéo bè lừa em."
Tưởng Vân Thư sửng sốt, có chút khó tin, sau đó bật cười: "Bạch Đường này, cậu thấy dấu mộc bệnh viện trên kết quả chứng minh rồi mà? Dấu mộc này là của riêng bệnh viện, không thể làm giả được, bởi vì chuyện này liên quan tới danh tiếng của cả bệnh viện, rất nghiêm ngặt."
Còn bác sĩ Lâm à...!Sao lại kéo riêng Lâm Bạch Trú ra để nói? Tưởng Vân Thư nhíu mày nghĩ tới nghĩ lui, sau khi nghĩ ra được lý do thì sau lưng chợt toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Bạch Đường đang gạt hắn!
Mặc dù là anh bày mưu tính kế với bác sĩ Lâm nhưng Bạch Đường cũng không có nói với anh trong phòng CT rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên anh phải không biết gì mới đúng!
Nguy hiểm thật, suýt nữa đã tiêu rồi.
Nhóc quỷ thông minh Bạch Đường này, đang trong tình trạng hoảng sợ như vậy mà còn có thể cố sức giữ bình tĩnh để tự hỏi được.
Tưởng Vân Thư bỗng nổi lên lòng yêu nhân tài, nếu Bạch Đường lựa chọn theo con đường làm bác sĩ ngoại khoa thì ít nhất cũng đã được thông qua về mặt tâm lý, anh giữ bình tĩnh hỏi: "Còn bác sĩ Lâm là sao?"
Quả nhiên, sau khi nghe được câu trả lời này, Bạch Đường vẫn luôn căng người chợt thả lỏng, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, cậu hỏi: "Vậy...! Vậy chừng nào, đi làm lại thí nghiệm?"
"Lát nữa sẽ đi, tôi đi nấu cháo gạo kê đã, ăn xong rồi đi, làm xong thí nghiệm thì đi đến Phượng Tê luôn."
Alpha vẫn còn nhớ! Bạch Đường mở to mắt, là thật sao, cậu được đi thật sao?.

Truyện Kiếm Hiệp
Bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, Tưởng Vân Thư lấy điện thoại trong túi quần ra, ngồi xổm xuống ném một cái, điện thoại từ ban công trượt đến trước mặt Bạch Đường.

"A!" Bạch Đường khẽ hét lên, theo phản xạ mà nâng tay lên cản vật, thế nhưng không cảm nhận được đau đớn như trong dự đoán, lúc này cậu mới dám hé một mắt ra nhìn xuyên qua khe hở, đúng lúc nhìn thấy chiếc điện thoại nằm nghiêng lệch trước mặt mình.
"Xin lỗi, làm cậu giật mình rồi." Tưởng Vân Thư làm dấu trang sách rồi đóng lại, trêu ghẹo nói, "Tôi đưa điện thoại cho cậu giữ trước, miễn cho bạn nhỏ nào đó lại nói tôi mua chuộc bệnh viện nữa."
Bạch Đường ngẩn người, vẻ mặt lúng túng mà cầm lấy điện thoại, lảo đảo đứng lên chạy trốn, giống hệt như chú hamster nhỏ trộm thức ăn.
Bạch Đường cầm giấy chứng minh trên tay, nhìn tới nhìn lui mấy lần, bên dưới còn có dấu mộc "Bệnh viện thứ 2 Tinh 3".
"Bây giờ cậu tin rồi chứ?" Tưởng Vân Thư nhìn về phía trước, xoay vô lăng sang trái, Bạch Đường còn cố ý chọn một bệnh viện ở khu vực khác làm anh lái xe gần một tiếng mới tới.
Nhớ tới mấy nhúm lông chó trên sàn hồi sáng, Bạch Đường thầm xin lỗi Đường Đen, hậm hực nói: "Tin rồi..."
Sau khi rẽ trái, điện thoại vang lên tiếng hướng dẫn "Còn 200 mét nữa là đến nơi."
Tưởng Vân Thư nhìn thấy một tòa nhà có kiến trúc tương tự với đền thờ, bên trên viết "Học viện Phượng Tê", vài chỗ đã loang lổ.
Lái xe đến cổng, bảo vệ kiểm tra thân phận của hai người trước, sau đó nói: "Xin lỗi! Trong trường không có chỗ đỗ xe, phiền hai người đỗ bên ngoài nhé! Mà anh là alpha phải không? Anh dán miếng dán ức chế chưa, còn có thuốc tiêm ức chế nữa!"
Tưởng Vân Thư kéo cổ áo xuống rồi lấy thuốc ức chế trong túi ra, ý bảo mình đã chuẩn bị đầy đủ.
Lúc đầu anh chỉ nghĩ bãi đỗ xe đã đầy, lúc vào mới phát hiện là không có "chỗ" thật, toàn bộ học viện chỉ có khu dạy học, trước khu dạy học là hai sân bóng rổ và hai đường chạy, ngoài ra thì nơi đỗ xe máy cũng không có, còn chất đầy các thiết bị.
Bạch Đường hốt hoảng đứng ở lối vào, lẩm bẩm: "Sao lại như vậy...!Trước khi mình tốt nghiệp chỗ đó vẫn là trường học mà..."
Tưởng Vân Thư theo ánh mắt cậu mà nhìn qua, phía sau sân bóng rổ là hàng rào sắt cao tới ba mét, sau hàng rào là công trường đang thi công, hai ba cái máy xúc đất đang siêng năng phát ra tiếng ầm ầm cực lớn.
"Bị chính phủ trưng dụng rồi." Tưởng Vân Thư nói.

Bạch Đường siết chặt tay, khuôn mặt bất bình, tức giận đến đỏ bừng.
Mấy khu dạy học cũ kỹ không có thang máy, qua hai tầng lầu thì có thể nghe được âm thanh nho nhỏ của học sinh đang đọc bài.
Tưởng Vân Thư vẫn luôn đi theo sau Bạch Đường, cậu có chút nghi hoặc mà quay đầu nhìn alpha một cái.
Bạch Đường đi đến lầu ba, trên cửa của văn phòng bên phải treo tấm biển nhỏ "Phòng hiệu trưởng & phòng giáo dục", cậu gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng "Mời vào.".
Tưởng Vân Thư nhìn thấy một người đàn ông khoảng bốn năm mươi tuổi ngồi sau bàn làm việc, mặc âu phục màu đen, sau khi thấy Bạch Đường thì nở nụ cười đứng lên: "Bạch Đường đúng không?"
Bạch Đường đứng tại chỗ khom người, kích động gọi, "Hiệu trưởng Thời!"
Thời Mục Thanh dùng giọng điệu phụ huynh nói: "Ai! Ba năm không gặp, để thầy nhìn xem, sao lại ốm như vậy chứ? Phải ăn uống nhiều vào."
Tầm mắt rơi xuống Tưởng Vân Thư đứng phía sau, "Vị này là?"
Bạch Đường gập ghềnh: "Là, là..."
Tưởng Vân Thư bước lên một bước, vươn tay ra, "Ngưỡng mộ hiệu trưởng Thời đã lâu, tôi là Tưởng Vân Tô, là bạn đời của Bạch Đường."

Tác giả có chuyện muốn nói: Giai đoạn hiện tại Bạch Đường sợ là nỗi sợ của ký ức cơ bắp, sau khi biết Tưởng mất trí nhớ vĩnh viễn thì về mặt tâm lý đã đỡ sợ hơn nhiều rồi..