Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 35: Vị ngọt của canh hầm




Vừa mới ngáp ngắn ngáp dài bước xuống cầu thang đã bị hắn bế phỗng vào bếp, đặt nàng lên ghế, tỷ mần lấy cuộn thước dây đo cổ tay, bắp tay…sau đó tới cổ chân…rồi vén váy…

-”Vịt…làm gì thế…”

-”Yên nào…”

Hắn đo nốt bắp chân, đùi, vòng một, hai, ba.. ghi ghi chép chép…sau đó nhìn nàng, mặt xa mày xẩm:

-”Cô nhìn xem…chân tay gì mà được mấy centimet thế, cô là người hay vượn thế này…”

-”Ui trời…em đã bảo dáng em người mẫu rồi mà…”

-”Người mẫu con khỉ…nhìn mặt kìa, bao nhiêu công sức của tôi giờ lại tóp hết cả vào rồi…”

-”Đâu, anh xem lại đi…xem lại này, vòng hai 58, vòng một vòng ba đều chuẩn thế này còn gì…anh phải tự hào chứ”

-”Vâng, cô nhìn lại đi, chân tay có giống cái cành củi khô không??? Người như xác ướp Ai Cập…”

-”Thôi mà….nguôi giận, nguôi giận, em hứa từ giờ sẽ ăn uống đầy đủ…”

-”Chính cô nói đấy nhé!”

Hắn có vẻ vui hơn, đặt nàng trong lòng, múc bát canh hầm…

-”Chim bồ câu hả?”

-”Ừ, phải cho người về quê bắt đấy…ăn đi cho bổ…”

-”Vịt ăn với em…”

-”Em vừa bảo ăn uống tử tế cơ mà? Húp hết bát này đi…”

-”Được được…người yêu đừng nóng, em ăn ngay đây ạ…”

-”Ngọt quá, ngon quá…người yêu nấu giỏi thế chứ nị…”

-”Cô không cần nịnh…sự thật hiển nhiên rồi!!!”

Từ hôm đó, ngày ba bữa, chỉ luân phiên: chim hầm, móng giò hầm, gà hầm…

Lan xưa nay là loại thấy đồ ăn mắt sáng như sao, vậy mà nàng không ngờ đời mình cũng có ngày nhìn thấy bát canh trên tay anh là sợ tới toát cả mồ hôi…nhiều lúc tự rủa, không biết thằng cha nào mách lẻo với bố Việt để bố ấy ngày nào cũng hầm.,..hầm,…hầm…

Rón rén bước vào bếp…thấy anh đang múc gà ra bát…nàng xoắn hết cả quẩy…giả đò nhảy múa…

-”Eo, dạo này mình thấy là cơ thể của mình khỏe ghê quá…hây za…một…hai…ba…hít thở…hít thở…”

Cố tung vài chưởng mà mặt lão vẫn lạnh tanh…

-”Chuẩn bị ăn đi, em hứa rồi…”

Nằm sun xoe:

-”Vịt ơi…vịt đại nhân đại từ đại bi…tha cho dân nữ…dân nữ không thể nuốt được đâu…”

-”Đại nhân ta là chỉ quan tâm tới dân nữ nhà người thôi…ngồi xuống ăn…NGAY”

-”Dân nữ biết chứ, dân nữ biết…nhưng mà dân nữ chịu luôn rồi đó, ngửi thấy mùi là buồn nôn…dân nữ béo lắm rồi”

-”Không nói nhiều…gầy dơ xương ý…”

Nàng thở dài bất lực.

Hắn đang định đút thìa canh vào miệng con tiểu yêu lắm lời thì nó đã nhanh nhẹn nhảy phắt lên người hắn, dùng tay vòng qua cổ, sau đó môi nhỏ gấp gáp rà soát khắp mặt hắn…chủ động hôn tới tấp…

Bị dân nữ tấn công bất ngờ, tất nhiên đại nhân không đủ bản lĩnh để tránh, đành dây dưa hồi lâu…

Dây áo ngủ của nàng vô thức tuột, lộ ra vẻ thanh xuân núc nỉu…dục vọng không thể kiềm chế, hắn mạnh mẽ thưởng thức mật ngọt…tiểu yêu nhìn xuống, ngại ngùng nói:

-”Đã biết em béo như nào chưa? Chẳng qua là chân tay em không to ra được thôi, nó là dáng người rồi…nói anh chả tin…”

Hắn bừng tỉnh, quan sát nơi đẫy đà, có vẻ lời nàng nói cũng không sai…cắn thêm một phát rồi mới trách yêu:

-”Cô là rất ranh đấy nhé!!!”

-”Tất nhiên rồi, không thế thì làm sao tán đổ anh Vịt…”

-”Gớm, là ai tán ai…”

Đôi trẻ cười rúc rích…từ đó, nàng thoát ăn đồ hầm…

Nàng nghĩ cả đời cũng không ăn đồ hầm…vậy mà…cho tới một ngày có bầu…nàng tự thân một mình xuống bếp nấu một bát gà hầm, đưa thìa canh lên miệng, mùi vị thật đắng ngắt chứ không ngọt ngào như trước…hàng lệ khẽ lăn dài trên khuôn mặt…