Vật Thay Thế

Chương 32




Thỏa thuận được Hạ Ngôn soạn thảo sau khi đã tham khảo ý kiến ​​​​của một người bạn cùng lớp hiện đang làm việc trong ngành luật. Cô nhìn Văn Liễm đang bất động, lại đẩy tờ giấy thoả thuận về phía trước.

“Anh xem đi.”

Bàn tay trắng thon dài của cô lọt vào tầm mắt, Văn Liễm hoàn hồn, đôi mắt hẹp dài của anh dừng ở tay cô, sau đó duỗi tay, cầm lấy bản thoả thuận từ tay cô.

Hạ Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Văn Liễm ngước mắt nhìn cô, “Anh cần xem kỹ một chút, em uống cà phê đi.”

Hạ Ngôn gật đầu.

Văn Liễm lại nhìn cô một cái, “Ngồi đi.”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, bình tĩnh, không có thăng trầm. Hạ Ngôn đáp lại, kéo một chiếc ghế và ngồi xuống, chiếc quần bò màu trắng chữ T cô mặc hôm nay trông rất quy củ, tóc buộc đuôi ngựa thấp, có vài sợi tóc xoã ra hơi rối, làn da trắng nõn và mịn màng. Văn Liễm thu hồi ánh mắt đang nhìn cô, sau đó cũng ngồi xuống.

Anh không thắt cà vạt, cổ áo hơi mở, trông rất tuỳ ý. Khuy măng sét vẫn là đá hắc diệu thạch, đồng hồ vẫn là mặt số màu đen, tay áo hơi xắn lên để lộ cổ tay, có vài phần cấm dục. Hạ Ngôn bình tĩnh đánh giá, không chút dao động, sau đó nhìn đi chỗ khác và cầm cà phê lên uống.

Văn Liễm lật tờ thỏa thuận, không thèm nhìn vài lần, xung quanh là tràn ngập hương thơm cô mang theo khi vào, ánh mắt anh có chút tối sầm lại, trong đầu lại hiện lên rất nhiều hình ảnh vụn vặt.

Có thể thấy người soạn ra bản thỏa thuận có trình độ chuyên nghiệp nhất định, nội dung của thỏa thuận có lẽ là Hạ Ngôn có thể tự mình nuôi con, Hạ Tri Kỳ mang họ mẹ, tiếp theo là Văn Liễm không được can thiệp vào chuyện con cái, cũng không có quyền giành về, sau này hai bên có đối tượng mới sẽ không bị liên đới bởi chuyện có con chung

Hai bên có đối tượng mới?

Văn Liễm ngước mắt lên.

“Em có ý định tái giá sao?”

Hạ Ngôn nhìn sang, nuốt xuống một ngụm cà phê, bình tĩnh nói: “Tôi vẫn còn trẻ như vậy, ai có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai?”

Văn Liễm dùng sức mạnh đầu ngón tay.

Nhịn xuống ý nghĩ muốn nhốt cô lại đây. Vẻ mặt anh bình tĩnh nói: “Vậy em cứ thử xem.”

Hạ Ngôn yên lặng nhìn anh.

Văn Liễm nhìn biểu cảm xa cách của cô, hơi lắc lắc tờ thỏa thuận, nói: “Anh có thể không có con, nhưng anh là bố của đứa trẻ, cho dù đứa trẻ không được biết đến sự tồn tại của anh, nhưng anh cũng có trách nhiệm nuôi dưỡng, cũng có thể giảm bớt gánh cho em.”

Hạ Ngôn: “Không cần, tôi có thể tự chăm sóc thằng bé.”

Cô nói tiếp: “Anh vẫn chưa hiểu sao? Tôi chỉ không muốn liên quan bất cứ điều gì đến anh thôi.”

Văn Liễm nheo mắt nhìn cố.

Hạ Ngôn: “Anh sẽ không lật lọng đấy chứ?”

Văn Liên khóe miệng giật giật, nói: “Đương nhiên không phải.”

Nói xong, anh bấm máy liên lạc bên cạnh, gọi nhân viên pháp chế đi vào với giọng điệu bình tĩnh. Một phút sau, cửa mở ra, người của bộ phận pháp lý đi tới, là một cô gái, khi nhìn thấy Hạ Ngôn, cô ấy lén liếc nhìn vài cái, Văn Liễm đưa bản thỏa thuận cho đối phương, nói: “Cô đối chiếu một chút, về phương diện hôn nhân.”

Anh dừng lại, “Nếu tôi kết hôn trước, cũng cần phải chu cấp cho con và người nuôi dưỡng một phần để bảo đảm.”

Hạ Ngôn vừa nghe đã đưa tay ra muốn lấy lại bản thỏa thuận.

Tuy nhiên, Văn Liễm đã giữ được bản thỏa thuận, nhìn khuôn mặt ngẩng lên của cô và nói với đôi mắt u ám: “Nếu tôi thực sự kết hôn, tôi không muốn có vướng bận nào kéo chân.”

Hạ Ngôn bình tĩnh nhìn vào mắt anh.

Khoảng cách không xa, yết hầu của Văn Liễm khẽ di chuyển, ánh mắt thâm sâu. Hạ Ngôn nheo mắt lại và nói: “Được, nhưng chỉ cần thanh toán một lần.”

Đã đến lúc này, cô không muốn dây dưa thêm chuyện, sau này anh đổi ý, lại trở thành vô dụng. Văn Liễm đương nhiên biết ý của cô, nụ cười trên môi rất nhạt, anh hiểu rất rõ tâm tư của cô. Hoàn toàn khác với cô của hai năm trước, anh nhìn nhân viên pháp chế, “Đi đi.”

Phản ứng đầu tiên của nhân viên pháp chế là kinh ngạc khi biết ông chủ có một đứa con, sau đó lại kinh ngạc khi đứa trẻ không nhận mình, cô vốn cho rằng sếp là một tên cặn bã cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của ông chủ.

Chưa từng rời khỏi người phụ nữ ấy một giây phút nào.

Nếu không yêu, sao có dõi theo chặt như vậy.

Nhân viên pháp chế nhận lấy bản thỏa thuận, xoay người rời đi. Vừa mở cửa, cô đã nhìn một lượt từ đầu đến cuối, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ông chủ thật sự có một đứa con.

Chính điều này đã khiến trái tim của những nữ nhân viên si tình trong công ty tan nát.

Sau khi cửa đóng lại, Hạ Ngôn ngồi trở lại ghế chờ, đưa tay chạm vào cốc cà phê, nhấp một ngụm, phát hiện mình đã uống hết rồi. Đặt cốc cà phê trở lại. Văn Liễm liếc nhìn cô một cái, đi vòng qua bàn, cầm lấy cốc cà phê của cô, đi đến bàn bên kia, rót đầy một cốc rồi đặt xuống trước mặt cô.

Hạ Ngôn nhấc mắt, liếc anh một cái, giọng điệu nhàn nhạt, “Cảm ơn.” 

Nói rồi, cô cầm tách cà phê lên, uống một ngụm. Văn Liễm lại không rời đi, anh sửa sang lại tay áo, dựa vào bàn, nói: “Có phải chỉ cần anh ký tên lên đó, là em sẽ yên tâm đúng không?”

Hạ Ngôn hơi dừng lại.

“Ừm” một tiếng.

Văn Liễm cụp mắt nhìn cô, ánh mắt sâu như mực.

“Vậy ít nhất chúng ta không phải người xa lạ nhỉ?”

Hạ Ngôn nghe vậy, ngước mắt nhìn anh, cô không trang điểm, lông mi đen nhánh tương phản với làn da trắng, hỏi ngược lại: “Anh không phải người lạ thì là gì?”

Trái tim của Văn Liễm thắt lại.

Anh nói: “Em chưa gả, anh chưa cưới, anh có tư cách theo đuổi em không?”

Khi Hạ Ngôn vừa nghe thấy lời này, hỏi lại, “Sau đó thì sao? Thử lại cách nuôi một con chim hoàng yến? Hay là, tìm một giải pháp thay thế thứ hai?”

Văn Liễm nghiến răng: “Anh chưa từng coi em là người thay thế.”

Hạ Ngôn: “Vậy thì là chim hoàng yến, phải không?”

Văn Liễm thả cổ tay áo xuống, chăm chú nhìn cô.

Hạ Ngôn nhìn anh, “Anh nên kết hôn sớm đi.”

“Khi còn trẻ là tôi không hiểu chuyện, thực sự xin lỗi vì đã quấy rầy tình cảm của anh và Hạ Tình.”

Trái tim Văn Liễm đập nhanh, anh bước về phía cô, chống tay lên bàn, nghiêng người nhìn cô: “Anh và Hạ Tình là bạn học cấp ba, anh và cô ta thậm chí còn chưa từng ở bên nhau.”

Hạ Ngôn bình tĩnh nhìn vào mắt anh.

“Vậy sao.”

Văn Liễm nhìn ánh mắt nhàn nhạt của cô, “Đúng vậy.”

Hạ Ngôn di chuyển chiếc ghế rồi lùi lại một chút. Văn Liễm đỡ ghế kéo về phía trước, hô hấp hai người tiến gần, cô nheo mắt, đầy vẻ xa cách. Văn Liễm nhìn kỹ khuôn mặt của cô, giữa lông mày, sống mũi và đôi môi, nói: “Mặc kệ thế nào, làm một người bạn bình thường cũng được, đúng không?”

Những gì anh nói sau đó chứa đựng một chút sự cầu xin.

Hạ Ngôn hơi ngả người ra sau.

Giữ khoảng cách giữa hai người.

Tay Văn Liễm siết chặt tay vịn hơn một chút. Lúc này, có tiếng gõ cửa, ngoài cửa truyền đến giọng nói của nhân viên pháp chế, “Văn tổng, thỏa thuận đã hoàn tất.” Giọng nói truyền vào.

Văn Liễm đứng thẳng người nói: “Mời vào.”

Gương mặt anh trở lại vẻ nghiêm nghị, che đậy cảm xúc khi nãy. Nhân viên pháp chế vừa bước vào, nhìn thấy ông chủ đi ra ngoài, liền liếc nhìn Hạ Ngôn.

Cảm thán, thật là một người phụ nữ xinh đẹp.

Cô đưa bản thỏa thuận cho Văn Liễm.

Văn Liễm nhận lấy, tùy ý lật một cái, đặt vào trong tay Hạ Ngôn, nói: “Em xem đi”

Hạ Ngôn đương nhiên muốn xem, cô cầm lên, nghiêm túc lật đọc, Văn Liễm cụp mắt nhìn cô, giơ tay ra hiệu cho nhân viên pháp chế đi ra ngoài. Nhân viên pháp chế nhìn vào ánh mắt của ông chủ như muốn dính lấy người phụ nữ tên Hạ Ngôn này mãi, có chút không thể tin được, xoay người bước ra ngoài, đóng cánh cửa sau lưng lại.

Hạ Ngôn có thói quen mỗi khi đọc sách sẽ dùng đầu ngón tay, thỉnh thoảng trỏ vào các từ.

Điều này khiến Văn Liễm nhớ đến hồi cuối cấp, khi anh được nghỉ hè, chỉ có hai ngày, mà cô phải chuẩn bị luận văn, anh ở lại thư viện với cô, cô trỏ từ học từng chữ một. Anh thất thần nhìn.

Luôn nhớ đến.

Văn Liễm ngồi trong xe, châm một điếu thuốc, ngả người ra sau nhìn vào cổng viện.

Vẫn luôn quan sát.