Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 55: 55: Rút Dao Chữa Thương





Phương Bành Hạc thà chết cũng không chịu để tính mạng của mình rơi vào tay bọn chúng.

Hành động ôm Mạch Tiểu Khê cùng nhảy xuống vực của hắn quả thực khiến những kẻ còn lại há hốc miệng kinh hãi.

Nữ nhân đứng đầu đám người hành thích vội vã vứt kiếm chạy nhanh lại phía bờ vực, đưa mắt nhìn xuống bên dưới.

Dưới vực núi kia chỉ thấy một chấm mờ nhạt, dập dìu sóng sánh của dòng suối lớn va vào các chỏm đá to, tiếng gió vẫn rít gào ầm ầm, nếu đôi chân không đứng vững là dễ bị gió quật ngã như chơi.

Con người đã rơi xuống đây thì chỉ có tan xác mà chết, khó lòng sống sót.

Đôi mắt y chợt ánh lên một chút gì đó vô cùng phức tạp, nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất.

Y xoay người cùng đám thuộc hạ rảo bước rời đi.

“Phương Bành Hạc, cuối cùng thì ngươi cũng vẫn không chết ở trong tay ta!”
Tại hoàng cung thời điểm hiện tại…
- Bằng mọi cách phải tìm cho ra tung tích của hoàng huynh cùng Mạch Tiểu Khê!!!
Phương Hàn Lãnh đi đi lại lại trong cung, khuôn mặt đã dần ửng đỏ, thâm tâm lo lắng vô cùng.

Trong tình thế hỗn loạn vừa rồi, huynh ấy không thể tìm được hai người Mạch Tiểu Khê.

Phương Hàn Lãnh bị những kẻ hành tung bí ẩn kia dẫn dụ sang một hướng khác.

Ngay khi huynh ấy đuổi kịp tới nơi thì đã hoàn toàn bị mất dấu.

Cấm vệ quân nhanh chóng được điều tới nơi, một cánh quân làm nhiệm vụ dọn dẹp thi thể chất chồng ngổn ngang, còn lại thì tản ra tất cả các phía để tìm kiếm tung tích của hoàng thượng.

- An Bình vương gia, vì trời mưa nên đã rửa trôi toàn bộ dấu chân, chúng thần chỉ có thể tìm thấy vết máu còn mới ở gần ngựa của bệ hạ.

La Hải Triều trầm giọng đáp.


Lần này, không thể hoàn thành trọng trách, bảo vệ tốt hoàng thượng cùng Mạch Tiểu Khê, tâm can La Hải Triều thực sự đang vô cùng suy sụp.

Nếu hai người họ chẳng may có mệnh hệ gì, La Hải Triều sẵn sàng tự cắt đầu mình để đền tội.

Cả hoàng cung lúc này đang trong tình thế vô cùng hỗn loạn.

Tin tức hoàng thượng mất tích nhanh chóng bị phong tỏa, không để lọt bất kỳ sơ hở nào ra bên ngoài, dễ gây hoang mang lòng dân.

Có lẽ, người vui nhất hiện tại chính là hoàng thái hậu.

Bà ta ngồi trong ngự thiện phòng, đôi tay nhẹ nhàng cầm một miếng bánh bỏ lên trên miệng, rồi bất ngờ phá lên cười sung sướng:
- Ái chà, ta không thể ngờ ngày tận số của Phương Bành Hạc lại tới nhanh như thế đấy.

Hạ Bích phi lễ độ ngồi bên cạnh, tâm trạng có chút buồn thương vấn vương.

Nếu bệ hạ quả thực đã rơi xuống vực mà chết, vậy thì chúng phi tần như nàng ta sẽ phải quẫn táng theo.

Hạ Bích phi tuổi đời còn trẻ, nào đã nếm trải hết mùi vị cuộc đời.

Nhất là… Mùi vị của đàn ông, Hạ Bích phi cũng chưa được một lần thưởng thức!
Nàng ta khẽ chép miệng đầy chua xót, mặc cho hoàng thái hậu đang chìm ngập trong sung sướng.

“Hừ, giờ thì bà là người vui nhất rồi.

Bệ hạ chết, con trai bà sẽ đương nhiên đàng hoàng mà lên ngôi.”
- Ta thật ngàn lần đa tạ kẻ nào đã giúp ta thực hiện cuộc truy sát này đấy.

Hoàng thái hậu miệng vừa nhai bánh, vừa cười tươi nói tiếp.

Bầu không khí trong hoàng cung càng lúc càng trở nên âm u, nặng nề hơn rất nhiều, người người đi lại như một bóng ma.


Dật Hi cùng A Cửu rảo bước đi tới trước tẩm cung của Phương Bành Hạc, ngước nhìn cánh cửa thường ngày phản chiếu ánh đèn leo lét mà giờ đây đóng im, tối tăm như không còn chút sức sống.

- Nương nương…
A Cửu vừa đỡ tay Dật Hi, vừa nhỏ nhẹ nói:
- Người đã đứng ở đây rất lâu rồi, sương đêm lạnh cũng đang xuống.

Chúng ta mau mau trở về thôi!
Ánh mắt Dật Hi khẽ có chút dao động phức tạp, nhẹ nhàng gật đầu rồi cùng A Cửu quay trở về phủ của mình.

Không khí ảm đạm bao trùm dần hoàng cung.

Tin tức về Phương Bành Hạc vẫn là con số không tròn trĩnh.

Ưm…
Mạch Tiểu Khê khó nhọc mở mắt, phía trước chỉ là màn đêm lạnh lẽo.

Nàng khẽ cử động cơ thể, thấy chân tay mình chợt truyền đến một cảm giác đau nhức vô cùng.

Lúc đứng trên đỉnh vực, Phương Bành Hạc đã nhìn thấy ở phía dưới có một cửa hang nằm trong một góc khuất.

Bởi vậy hắn tận dụng khả năng tính toàn thiên tài của mình, nhanh chóng với lấy một đoạn rễ cây leo chắc chắn, tủa cả ra bên ngoài, đoạn cùng Mạch Tiểu Khê lấy đà đu người xuống, thành công ngã lăn vào bên trong hang.

Tuy nhiên, cùng với cú ngã mạnh mẽ đó, Phương Bành Hạc đã hoàn toàn kiệt sức, lập tức ngất lịm đi.

Mạch Tiểu Khê cố gắng dùng hết sức bình sinh để bò dậy, tập tễnh mà đi tìm Phương Bành Hạc, miệng không ngừng gọi tên hắn.

Thế nhưng, đáp lại tiếng gọi của nàng chỉ là âm thanh vọng lại của vách hang.

Hang động này vô cùng lớn, rêu phong xanh mướt trơn trượt bám đầy trên đất, trên vách, không cẩn thận sẽ bị trượt chân mà vấp ngã.


Những đám cỏ dại cao hơn đầu người, mọc dày đặc khắp trong và ngoài hang.

Khi nãy Mạch Tiểu Khê và Phương Bành Hạc may mắn rơi vào đúng chỗ cỏ mọc tốt, vậy nên mới giảm tối đa sự va đập mạnh của xương cốt.

Nếu không chỉ e, Mạch Tiểu Khê và Phương Bành Hạc mặc dù không chết nhưng cũng tàn phế.

Nàng mệt nhọc đưa tay bám vào vách hang, lo lắng kiếm tìm Phương Bành Hạc.

Mãi một lúc lâu sau, nàng mới trông thấy Phương Bành Hạc đang nằm úp dưới đất, nằm gọn ở phía trong góc hang.

Trái tim Mạch Tiểu Khê đập liên hồi, nàng cảm thấy mình có thể nghe được rõ ràng tiếng nhịp tim đang đập rất mạnh lúc này.

Sự hoảng sợ tột cùng đang ngang nhiên dần dần bao trùm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé của nàng.

Phương Bành Hạc đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê sâu, lồng ngực chỉ còn đập khe khẽ.

Con dao Mạch Tiểu Khê đâm trúng hắn vẫn còn đang cắm sâu trên ngực.

Nước mắt Mạch Tiểu Khê một lần nữa chảy ra.

- Cô khóc lóc cái quái gì cơ chứ?
Phương Bành Hạc đã tỉnh lại từ khi nào, đưa đôi mắt mệt mỏi mà chán ghét nhìn cảnh tượng trước mắt.

Khuôn mặt hắn tái nhợt, trắng xanh vì đã bị mất máu quá nhiều, nếu không nhanh chóng cầm cự, chỉ e rằng tính mạng khó giữ.

Nhìn những giọt nước mắt mặn chát của nàng, Phương Bành Hạc cong môi khẽ cười khẩy.

- Chẳng phải cô luôn luôn mong muốn giế.t chết ta để được tự do hay sao? Đây là thời cơ tốt để hành động đấy.

Phải! Nàng vẫn thường mong ước mình có thể tự do thoát ra khỏi sự kìm kẹp, giam giữ của hắn mà.

Nếu lần này may mắn thoát được, dù cho Phương Bành Hạc có chết vì mất máu đi chăng nữa thì vẫn sẽ không có một ai hay biết.

Cơ hội này ngay cả trong mơ chẳng phải nàng vẫn luôn mong ước đấy thôi?
Mạch Tiểu Khê ngừng khóc, trầm giọng mà đáp:

- Đúng thế.

Nhưng bây giờ không phải thờ cơ thích hợp.

Nghe câu trả lời của nàng, Phương Bành Hạc bật cười chua xót, khẽ ho lên vài tiếng sặc sụa rồi lại bắt đầu rơi vào trạng thái mê man.

Đôi tay Mạch Tiểu Khê khẽ run run, chạm nhẹ lên con dao đang cắm sâu vào ngực hắn.

May thay, lưỡi dao vừa vặn đi lệch khỏi tim, nếu không thì hậu quả hết sức nguy hiểm.

Nàng từ bé đã thông thạo y thuật, thế nhưng việc phải tự tay rút dao, chữa trị vết thương hở sâu như thế này là lần đầu tiên nàng trải qua, không tránh khỏi lo sợ.

Trước tiên cần phải sưởi ấm cho Phương Bành Hạc trước.

Nghĩ là làm, Mạch Tiểu Khê vội vàng nhanh chóng ngồi dậy, chạy đi tìm đá để đánh lửa.

May thay, nàng nhặt được một vài chiếc que củi, bắt đầu dùng đá đánh lửa lên.

Nhưng vì hang động vốn ẩm ướt, nhiệt độ thấp hơn hẳn so với không khí bên ngoài, cho nên nàng phải đánh lửa đến tận hơn hai mươi lần, đến nỗi hai bàn tay trở nên đỏ lựng, chảy máu mới có thể thành công.

Nàng nhẹ nhàng cởi y phục của Phương Bành Hạc ra, để lộ khuôn ngực trần vạm vỡ nhưng đã nhuốm đỏ, vết thương đã tạm thời ngưng chảy máu, chỉ thỉnh thoảng rỉ ra một chút.

Đôi mắt sắc lạnh thường ngày của Phương Bành Hạc nhắm nghiền, hơi thở thoi thóp, mệt nhọc, bộ dạng trông vô cùng thảm thương.

Mạch Tiểu Khê xé lấy một mảnh vải nhỏ trên y phục của mình, cẩn thận lau sạch máu dính ở xung quanh vết thương.

Đoạn nàng nhặt lấy một chiếc que gỗ, nhét vào trong miệng của Phương Bành Hạc, đề phòng hắn vì đau mà cắn vào lưỡi.

Chuẩn bị xong xuôi, nàng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, đoạn nắm chặt cán dao, rút thật mạnh con dao ra bên ngoài.

Hự…
Phương Bành Hạc vì đau mà kêu lên một tiếng.

May nhờ có khúc gỗ chặn lại mới khiến hắn không cắn đứt lưỡi của mình….