Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 35: 35: Mưu Kế Bỉ Ổi





Mạch Tiểu Khê kéo chiếc áo choàng lên cao nhằm để che bớt gió lạnh.

Trong phủ lúc này ngay cả một người tì nữ hay nô tài đều vắng bóng, không hề có một ai.

Nàng khẽ đưa mắt nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm, đôi môi cong lên đầy khiê.u gợi: “Tuyết Ngưng, để ta xem cô sẽ giở trò gì đây?”
Khoảng độ lúc lâu sau, Tuyết Ngưng nhẹ nhàng bước tới.

Nàng ta cũng khoác một chiếc áo choàng kín, dáng điệu trông rất uyển chuyển, thanh tao, mỉm cười bước tới gần Mạch Tiểu Khê.

– Ta bận xử lý chút việc nên đến trễ.

Mạch tiểu thư sẽ không trách ta chứ?
Mạch Tiểu Khê cũng nở nụ cười thân thiện, khẽ đáp:
– Sẽ không! Tuyết Ngưng tiểu thư, cô hẹn ta tới đây là có việc gì sao?
– Ta chỉ muốn tâm sự với cô đôi chút về mối quan hệ của ta và Phương ca ca.

.

Truyện Gia Đấu
Tuyết Ngưng cười nhẹ trả lời.

– Cô biết ta dành cho chàng rất nhiều tình cảm, phải không?
Nghe Tuyết Ngưng hỏi, Mạch Tiểu Khê không đáp, chỉ nhẹ nhàng gật đầu thầm xác nhận.

Tình cảm mà Tuyết Ngưng dành cho Phương Bành Hạc quả thực rất lớn, lớn tới nỗi khiến nàng ta mỗi lần nhìn thấy Mạch Tiểu Khê cùng Phương Bành Hạc đi cạnh bên nhau, sự cừu hận, căm ghét đều hiện lên rõ ràng trong ánh mắt của nàng ta.


Ngừng một lát, Tuyết Ngưng chua xót nói tiếp:
– Ta chờ chàng bảy năm, cứ ngỡ bảy năm chàng sẽ quay lại Tuyết phủ, xin cầu thân đường đường chính chính.

Vậy mà…
Nói đến đây, cơ thể Tuyết Ngưng chợt khẽ run lên, đôi tay nắm lại thật chặt tới mức lòng bàn tay ửng đỏ.

Nàng ta quay phắt lại nhìn Mạch Tiểu Khê, ánh mắt không còn giữ được dáng vẻ thân thiện, dịu dàng như khi trước, mà thay vào đó là một đôi mắt oán hận đang nhìn nàng chằm chằm:
– Chính cô, chính là cô đã ngang nhiên cướp chàng khỏi tay ta.

Các người tình tứ với nhau ngay trong phủ của ta, ta hận không thể đem cô xé thành trăm mảnh!!!
Mạch Tiểu Khê nhếch miệng cười lạnh.

Cuối cùng nàng ta cũng bộc lộ rõ con người thật của mình.

Tình yêu mù quáng khiến Tuyết Ngưng trở thành một con người ích kỷ, độc đoán, càng yêu say đắm bao nhiêu nàng ta lại càng bị lún sâu vào hố đen không đáy bấy nhiêu.

– Cô gọi ta đến chỉ muốn nói với ta những lời này ư?
Mạch Tiểu Khê hời hợt đáp.

Phương Bành Hạc đáng ghét.

Lúc nào nàng cũng vướng phải những chuyện rắc rối của hắn.

Hiện tại nàng chỉ mong mình có thể rời xa Phương Bành Hạc càng sớm càng tốt.


Nàng đang mải mê suy nghĩ, chợt nghe thấy bên ngoài cửa phủ có tiếng xôn xao, có lẽ Phương Bành Hạc cùng Tuyết lão tiên sinh đã trở về.

Tuyết Ngưng cũng đã nghe thấy tiếng động, nàng ta chỉ chờ có thế, bèn nhìn Mạch Tiểu Khê cười khẩy đáp:
– Mạch Tiểu Khê, cô thật là ngu ngốc khi đã nhận lời ta đến đây tối nay.

Trong lòng Mạch Tiểu Khê bỗng trở lên cảnh giác, khoanh tay nhìn thẳng vào mắt Tuyết Ngưng, lạnh lùng hỏi:
– Rốt cuộc cô muốn gì ở ta?!
Tuyết Ngưng không trả lời, chỉ khẽ cởi bỏ chiếc áo choàng bên ngoài.

Chiếc áo vừa được cởi bỏ ra, đôi mắt Mạch Tiểu Khê lập tức tối sầm lại, hoàn toàn hiểu ra được ý đồ xấu xa của Tuyết Ngưng.

Tuyết Ngưng chỉ mặc một bộ y phục ngủ mỏng manh, đã bị xé rách nham nhở, để lộ chiếc áo yếm nhỏ xinh màu hồng trông rất bắt mắt.

Ngay sau đó, nàng ta đưa tay lên tóc, tháo trâm cài đầu xuống, vò mái tóc nhằm đánh rối.

Mái tóc đen dài của Tuyết Ngưng buông hờ hững trên đôi vai trắng nõn, đàn ông nhìn vào ắt sẽ chỉ muốn đem nàng ta lập tức áp dưới thân mình.

Thế nhưng Tuyết Ngưng vẫn chưa dừng lại ở đó, hành động tiếp theo của nàng ta khiến Mạch Tiểu Khê phải ngây người sững sờ.

Tuyết Ngưng đưa tay vỗ nhẹ ba tiếng, từ trong gốc cây gần đó bỗng xuất hiện ba người đàn ông cao to, y phục không chỉnh tề, từ từ chậm rãi bước tới bên cạnh.

Mạch Tiểu Khê nhận ra đây chính là ba người cận vệ mà Phương Bành Hạc đã hạ lệnh ở lại trông chừng để bảo vệ cho nàng khi trước.


Khuôn mặt của họ lúc này đều đã trở lên đờ đẫn, đôi mắt nhanh nhẹn thường ngày nay đã biến mất, trông chúng hóa dại, mờ đục vô hồn.

Mê hồn hương?
– Ngu xuẩn!
Mạch Tiểu Khê không nhịn được mà buông miệng chửi người con gái đang đứng trước mặt một câu.

Chỉ vì để hãm hại nàng mà Tuyết Ngưng sẵn sàng làm ô uế cả danh tiếng của chính bản thân mình.

Đây không phải là hành động ngu ngốc nữa mà là quá đỗi dại dột!
Tuyết Ngưng khẽ nhếch mép cười nham hiểm, tự động ngã vật xuống đất, bắt đầu kêu gào khóc lóc:
– Mạch Khê cô nương, xin hãy tha cho ta.

Ta một lòng một dạ với Phương ca ca, ta không thể từ bỏ chàng.

Nghe tiếng khóc của Tuyết Ngưng, ba người cận vệ như bị sai khiến, đồng loạt lao về phía nàng ta mà tìm cách xé y phục.

Tuyết Ngưng khóc lóc thảm thiết, cố gắng chống cự đầy yếu ớt mà van xin không ngừng:
– Đừng mà Mạch Khê, xin hãy tha cho ta.

Cầu xin…
Mạch Tiểu Khê dù đã chạy tới, dốc sức kéo ba người lính cận vệ ra, thế nhưng họ giờ đây đã hoàn toàn rơi vào tình trạng mất hết kiểm soát, không thể nào làm chủ lý trí được nữa.

– Khốn khiếp!
Tuyết Thiều Quang từ ngoài cổng hốt hoảng lao ngựa tới gần, nhanh tay rút kiếm chém một nhát vào cổ ba người cận vệ, lập tức máu tươi trào ra, họ chỉ kịp rú lên một tiếng, gục xuống chết ngay tại chỗ.

Mạch Tiểu Khê hai mắt mờ đi, bất ngờ bị Tuyết Thiều Quang đưa tay tát thẳng vào mặt, giơ kiếm đặt lên cổ mà mắng nhiếc:
– Khốn nạn! Ngươi dám cho người giở trò bỉ ổi này với con gái ta ư? Tiện tì thối tha!
Tuyết phu nhân đang ngủ say, nghe ồn ào ngoài sân cũng vội vơ lấy chiếc áo choàng, lật đật mở cửa chạy ra xem.


Trông thấy cảnh tượng hỗn loạn này, nhìn thấy đứa con gái bảo bối của mình đang nằm thê thảm dưới đất, y phục rách rưới, tóc tai xõa sợi, bà ta không nhịn được mà lao tới ôm con khóc lóc thê thảm.

– Lão gia, ông phải làm chủ cho con gái ta.

Tuyết Ngưng suýt chút nữa đã bị lũ khốn kia làm nhục, ngài phải trừng trị ả ta thích đáng, rửa nỗi ô nhục này cho thiếp và con gái.

Hiện tại, Mạch Tiểu Khê dù có trăm chiếc lưỡi ở đây cũng không thể nào minh oan cho bản thân được, bởi ba người cận vệ của nàng đã bị gi/ết chết, không còn ai để mà đối chứng.

Phương Bành Hạc lạnh lùng bước tới bên cạnh Mạch Tiểu Khê, khẽ đưa mắt liếc nhìn nàng.

Hắn hiểu tất cả mọi chuyện đều do Tuyết Ngưng nham hiểm bày ra, nhưng nàng ta từ nhỏ vốn đã lắm mưu, nhiều kế, hơn nữa lần này mọi người đều tận mắt trông thấy ba cận vệ của Mạch Tiểu Khê cùng lao tới giở trò, xui xẻo thay Mạch Tiểu Khê cũng có mặt ở đó.

Tuyết Ngưng đôi mắt ngấn lệ, nhác trông thấy Phương Bành Hạc mà càng thêm nức nở:
– Mạch Tiểu Khê hẹn thiếp tới hồ sen bên hồ trò chuyện để giải quyết những khúc mắc, hiểu lầm trong những ngày vừa qua.

Nhưng càng nói chuyện càng thêm ghét bỏ, thiếp bày tỏ hết tâm tình của mình dành cho chàng.

Cũng đâu thể ngờ nàng ta vì ghen ghét nên sai người tới hãm hại thiếp…
Nói tới đây, Tuyết Ngưng càng khóc lớn hơn, gục mặt vào trong lòng mẹ, bộ dạng trông rất thảm thương.

Phương Bành Hạc ái ngại nhìn Tuyết Thiều Quang lúc này đang tức sôi máu đứng bên cạnh, nhẹ nhàng đáp:
– Nghĩa phụ, con hiểu Mạch Tiểu Khê, chắc chắn nàng sẽ không to gan lớn mật dám làm ra việc làm ngu xuẩn này.

Người hãy cho con một chút thời gian, con sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện.

Nhưng chưa đợi hắn nói hết câu, Tuyết phu nhân đã giơ tay chỉ thẳng vào mặt Phương Bành Hạc mà quát lớn:
– Ta đã bảo ngươi và lũ khốn này cút xéo đi càng sớm càng tốt, vậy mà ngươi vẫn mặt dày ở đây thế hả? Lão gia, đấy người xem, người nuôi ong tay áo, xem hắn trả ơn người thế nào đây?.