Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 13: 13: Mối Đe Dọa Đến Từ Hạ Bích Phi





Mạch Tiểu Khê đứng dậy, phủi bụi trên y phục rồi xoay lưng mấy cái lấy lại sức.

Cũng may chồng giấy chất cao hơn nửa nhà kho nên nàng dễ dàng nhảy xuống mà không hề hấn gì.

Nhà kho không rộng lắm, được sắp xếp rất gọn gàng.

Một bên là các chồng giấy viết đã cũ, chắc là của các thái tử, công chúa dùng để học hành.

Một bên còn lại cất những đồ dùng thừa.

Trời ạ, nhiều đồ như thế này biết bắt tay tìm từ đâu? Mạch Khê khẽ thở dài một tiếng.

Sau đó xắn tay áo, vội vã lao vào tìm.

Nhưng phải ngậm ngùi chấp nhận một sự thật rằng, nàng không thể tìm thấy bất kể một tấm bản đồ hoàng cung nào ở đây cả.

Đã hai canh giờ trôi qua, nếu Mạch Khê không trở về phòng mình ngay lập tức, ắt sẽ có người phát hiện ra.

Thế nên nàng đành tiếc nuối, lại theo đường cũ bò lên trên mái nhà.

Đang loay hoay trèo lên trên, Mạch Khê chợt trông thấy có một bóng người vụt qua trên mái.

Tiếng chân tiếp xúc với mái ngói tạo thành những tiếng kêu ” rắc… rắc…” khó chịu.

Tim nàng bỗng dưng đập chệch một nhịp.

Kẻ nào đó có lẽ cũng tò mò giống nàng, nửa đêm khua khoắt lén rình đến đây.

Tự trấn an bản thân, Mạch Khê cố lấy hết sức kéo cả người ra khỏi lỗ hổng đã gỡ khi nãy.

Nhưng chưa kịp trèo lên hẳn, kẻ kia từ đâu đã quay trở lại chỗ nàng.

Hắn bịt kín mặt, cũng chỉ để hở hai con mắt xếch ngược, độc ác nhìn chằm chằm vào nàng.

Mới nhìn thoáng qua, nàng còn trộm nghĩ: “Phải chăng hắn là Phương Bành Hạc?!”.


Thế nhưng, tận khi mặt đối mặt gần như có thể nhìn rõ từng nếp nhăn trên trán hắn cùng đôi mắt xếch ngược kia, nàng đã từ bỏ ngay suy đoán vừa rồi của mình.

Hắn im lặng nhìn nàng, sau đó cất giọng gằn mạnh từng tiếng:
– Ngươi đã vô tình nhìn thấy những điều không nên thấy, cho nên hôm nay ta phải lấy mạng ngươi!
Thì ra, hắn chính là kẻ đã giết người, sau đó còn tàn nhẫn đem ném xuống giếng mà nàng đã bắt gặp lúc trước.

Trong lòng Mạch Khê đánh bộp một tiếng, nàng võ công không biết, lấy đâu sức mà chống lại hắn.

Chưa kịp để Mạch Tiểu Khê nghĩ cách trốn thoát, gã thẳng tay đưa chân lên, đá văng Mạch Tiểu Khê từ trên mái nhà rơi ngay xuống đất.

Mạch Tiểu Khê bị va đập mạnh, nằm im dưới đất, miệng thở hắt ra máu tươi.

Gã vẫn đứng trên mái nhà nhìn xuống nàng qua lỗ hổng.

Sau đó rút từ trong áo ra vài cây nến, châm lửa và ném mạnh xuống đống giấy cũ dưới đất.

Nhà kho vốn đã có từ lâu đời, lại chủ yếu được trang trí bằng gỗ, thêm nữa giấy ở đây lại là loại giấy bén lửa với tốc độ lan rộng cực nhanh, do vậy chúng nhanh chóng cháy bùng lên thành từng đám lớn.

Mạch Tiểu Khê dùng sức ngồi dậy, đưa tay lau vết máu dính trên khóe miệng, rồi vội chạy đi tìm một vật nào đó để đập cửa.

Lửa mỗi lúc ngày một lớn hơn, khói bay mù mịt khắp nhà.

Mạch Tiểu Khê ho sặc sụa, cơn nóng tỏa ra từ lửa lớn theo khói phả mạnh vào người nàng.

Một vài sợi tóc dài bay bay gặp nóng vô tình co rút lại.

Mạch Khê tìm được một khúc gỗ lớn, bê lên đập mạnh vào cửa.

Nhưng cánh cửa gỗ khóa sắt chắc nịch lại không hề hấn gì, vẫn đứng im không một chút suy chuyển.

Giữa tình thế cấp bách tưởng chừng như bị lửa thiêu chết đến nơi, bỗng cánh cửa đột ngột rung lắc dữ dội, sau đó bật tung ra vỡ tan thành nhiều mảnh.

Một dáng người cao lớn, gương mặt thanh tú lao tới phía Mạch Khê, kéo nàng chạy nhanh ra khỏi nơi nguy hiểm.

Chạy ra một quãng xa, người kia mới chịu dừng lại, mỉm cười nhìn nàng, dịu dàng nói:

– Đêm muộn như thế cô nương tới đây làm gì để gặp nguy hiểm như thế này?
Mạch Tiểu Khê bối rối cụp mắt xuống, ấp úng không dám nói ra sự thật.

– Ta, ta khó ngủ nên đi ra ngoài ngắm trăng! Đa tạ huynh đã cứu giúp.

Ân huệ này Mạch Tiểu Khê xin ghi lòng tạc dạ, nhất định sẽ báo đáp.

– Mạch Tiểu Khê?
Người ấy nghe tên nàng chợt dừng lại đăm chiêu suy nghĩ, sau đó bật cười đáp:
– Mạch Tiểu Khê, tên này rất hay, đẹp như một đóa hoa quỳnh, lại ngọt ngào tựa sương mật!
– Ta là Phương Hàn Lãnh, Mạch cô nương có thể gọi ta là Phương Lãnh huynh.

Mạch Tiểu Khê vui vẻ gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ:
– Phương Lãnh huynh, huynh ở ti nào trong hoàng cung?
Phương Lãnh hơi khựng lại, rồi nhỏ giọng nói:
– Ta không ở ti nào trong cung, ta ngao du vất vưởng đó đây, hoàng cung không phải nơi ta muốn dừng chân lại lâu!
Mạch Tiểu Khê nghe vậy chợt hai mắt sáng bừng, vội vàng hỏi dồn:
– Phương Lãnh huynh, huynh có thể đưa ta đi cùng không?
Nghe vậy, Phương Lãnh có chút giật mình đôi chút.

Huynh ấy chau mày, ngạc nhiên hỏi:
– Muội muốn rời khỏi đây sao?
Mạch Khê gật đầu lia lịa, bày tỏ ý muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Phương Lãnh đang định toan nói gì đó, thì từ đằng xa đã có tiếng ồn ào náo động, hô hoán nhau mau chóng dập lửa.

Có lẽ vụ cháy lớn ở ngôi nhà kho kia đã bị phát giác.

Phương Hàn Lãnh nắm lấy tay Mạch Tiểu Khê, kéo nàng chạy nhanh đi nơi khác, tránh để nô tài nhìn thấy hai người họ ở đó.

Nếu không ắt hai người sẽ cùng gặp phiền phức lớn.

Bầu trời mỗi lúc một sáng tỏ hơn, canh năm đã sắp điểm.


Bây giờ Mạch Tiểu Khê có vận hết công sức để chạy về phòng đi chăng nữa thì cũng không kịp.

Phương Hàn Lãnh đứng bên cạnh, hai tay chắp ra sau lưng, nho nhã đưa mắt nhìn xa xăm ra khoảng không phía trước.

Nơi hai người đang đứng là một con suối nhỏ, nước trong vắt đến lạ.

Những con cá đủ loại màu sắc đang tung tăng bơi lội, thỉnh thoảng lại rúc rúc vào từng cụm lá sen.

Cảnh đẹp trước mắt vô tình nảy sinh trong đầu Phương Hàn Lãnh một vài ý thơ, huynh ấy chợt tức cảnh si tình, quay sang nhìn Mạch Tiểu Khê đang ngơ ngác đứng bên cạnh, mỉm cười nói:
Hồ giang xuyến, cá đằm sen
Mây cảnh hữu vị, mỹ nhân tự tình!
Trước khi từ biệt, Phương Hàn Lãnh đưa cho Mạch Tiểu Khê một chiếc túi thơm màu vàng óng ánh, còn không quên căn dặn nàng:
– Muội hãy giữ vật này làm tin, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ đưa muội rời khỏi đây!

Mạch Tiểu Khê trở về phòng mình, cửa phòng đã mở từ lâu.

Phương Mễ trông thấy nàng vội vàng chạy tới hỏi:
– Tỉ tỉ, tỉ đi đâu từ sớm thế? Muội lo tỉ xảy ra chuyện gì rồi!
Mạch Tiểu Khê bèn nói dối rằng nàng đã dậy từ sớm, đi ra ngoài dạo quanh một lượt.

Phía đông vẫn ồn ào, tiếng người hò hét vẫn thỉnh thoảng vang lên đâu đó.

Cháy lớn đã thiêu rụi hoàn toàn nhà kho, làm kinh động đến ngay cả cấm vệ quân.

Tiễn Hầu trên người mặc y phục chỉnh tề, dẫn đầu một đoàn cấm vệ quân tiến về phía nhà kho để kiểm tra.

Trông thấy Mạch Tiểu Khê, Tiễn Hầu gương mặt vẫn mảy may không một chút cảm xúc, hờ hững lướt qua nàng.

Mạch Tiểu Khê cũng vờ như không quen biết, đi thẳng một mạch vào trong phòng.

Giường ngủ của họ chỉ là hai tấm phản dài được đem ghép lại với nhau.

Mỗi người có một chiếc chăn, một chiếc gối, vị trí nằm ngủ cũng được Hương ma ma phân ra rõ ràng.

Mạch Khê nằm ngay sát phía cửa sổ, Phương Mễ ở ngay bên cạnh nàng.

Chăn gối đã được Phương Mễ gấp gọn gàng lại giúp, Mạch Tiểu Khê vui vẻ đem chiếc túi thơm Phương Hàn Lãnh đã tặng, lén giấu kĩ xuống góc nệm của mình.

Hôm nay, vì sự cố cháy lớn ở nhà kho nên các nô tì ở ti viện của nàng được chia thành hai nhóm, mỗi nhóm mười người.

Nhóm đầu tiên sẽ đến nhà kho, cùng các thái giám, nô tài được phân phó đi dọn dẹp tàn dư còn sót lại.


Còn về nhóm của Mạch Tiểu Khê, Hương ma ma ra lệnh phải chuẩn bị đồ ăn thật ngon cho các phi tần.

Mạch Tiểu Khê, Phương Mễ cùng một vài người khác bắt tay lúi húi nấu nướng cả buổi mới xong.

Hương ma ma còn đặc biệt cử đích danh Mạch Tiểu Khê phải đem đồ ăn dâng lên cho Hạ Bích phi.

Hạ Bích phi vốn là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của Hạ Đình Vân, một vị đại thần tiếng tăm lừng lẫy, nắm giữ uy quyền lớn.

Hạ Đình Vân sau khi từ quan sớm để an hưởng tuổi già, bèn đưa con gái mình vào hoàng cung, gả cho hoàng thượng làm phi.

Hạ Bích phi có vẻ ngoài xinh đẹp, ngoại hình đoan trang nhưng lại tự cao tự đại, cậy quyền uy của cha mình mà thường xuyên làm càn, ỷ thế áp bức các phi tần và nữ tì khác.

Bất kể thấy nữ nhi nào dung mạo xinh đẹp, nàng ta ngay lập tức liền cảm thấy kẻ đó sẽ đe dọa tới ngôi vị sủng phi của mình, liền tìm cách hãm hại.

Kẻ nào xấu số bị nàng ta để ý tới thì chỉ xảy ra hai khả năng: một là đột nhiên mất tích, hai là mặc dù vẫn còn sống nhưng lại bị hủy dung trầm trọng.

Mạch Tiểu Khê sắp đồ sẵn vào giỏ, rồi nhẹ nhàng đem về phía hậu cung, tìm tới phòng của Hạ Bích phi.

Hạ Bích phi ngồi trên ghế, dáng vẻ yêu kiều, gợi cảm, từ tốn nhấc chén trà sen, đem uống một ngụm rồi lại đặt xuống.

Trông thấy Mạch Tiểu Khê đem đồ ăn tới, nàng ta nhíu chặt lông mày lại.

Con tiện tì kia dù bộ dạng có nhếch nhác, bẩn thỉu nhưng lại có dung mạo tuyệt sắc, kinh thiên đến như thế! Hạ Bích phi từ trước tới nay đã tự tay lên kế hoạch, trừ khử không biết bao nhiêu là nô tì có nhan sắc.

Nhưng Mạch Tiểu Khê lại là nữ nhi đầu tiên có khuôn mặt đẹp hoàn hảo như vậy.

Nếu ví vẻ đẹp của Mạch Tiểu Khê với Dương quý phi thì quả là ngang tài ngang sức.

Hạ Bích Phi ngồi dậy, đưa tay hạ lệnh cho nữ tì bên cạnh mình lui xuống.

Nàng ta nhìn khắp người Mạch Tiểu Khê một lượt, cất giọng khinh bỉ lên tiếng:
– Ngươi mới vào cung phải không? Tên ngươi là gì?
Mạch Tiểu Khê cúi đầu, lễ phép đáp:
– Khởi bẩm nương nương, nô tì tên gọi Mạch Tiểu Khê, mới nhập cung ạ!
Hạ Bích phi thờ ơ gật đầu, chỉ chiếc bàn bên cạnh, ra lệnh cho nàng bày thức ăn lên.

Mạch Tiểu Khê cẩn trọng xếp từng món lên trước, mọi nhất cử nhất động của nàng đều bị Hạ Bích phi kỹ lưỡng quan sát, thu lại trong tầm mắt.

Ngay khi Mạch Tiểu Khê kính cẩn rời đi, Hạ Bích phi bèn nổi giận, đập tan thức ăn trên bàn, gằn giọng nói:
– Ân Tầm, hãy điều tra cho ta Mạch Tiểu Khê là ai?.