VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 1: Nihr




Turan dừng lại trước cánh cửa gỗ màu xám tro dẫn vào quán rượu quen thuộc. Nó định bước vào nhưng đôi chân lại chợt trở nên thật nặng nề, đến không thể nào nhấc lên được. Áp lực từ việc bị đuổi khi chỉ vừa mới vào làm được nửa ngày khiến nó không dám trở về đây, nhưng nó lại không còn chỗ nào để đi cả. Không người thân, không công ăn việc làm và hơn cả là món nợ hơn năm nghìn xen mà nó phải đối mặt trong ba ngày nữa, Turan thấy mình thật đúng là nỗi hổ thẹn của các đấng tạo hóa. Trong thoáng chốc, nó đã nghĩ đến việc tự sát, nhưng không mất bao lâu để nó nhận ra điều đó là vô ích.

Cánh cửa quán rượu bỗng nhiên bật mở ra, cắt đứt dòng suy tư u ám của Turan. Turan không buồn ngước lên nhìn. Nó biết quá rõ đó là ai.

– Thằng ôn con này không vào lại đứng đó cản trở bà mày làm ăn à!? Vào ngay!

Dứt câu, người đàn bà liền giơ cánh tay lực lưỡng nắm lấy cổ áo Turan rồi cứ thế lôi nó xềnh xệch vào trong. Hành động của bà ta nhanh chóng và dứt khoát như thể đã làm qua rất nhiều lần; và Turan, có vẻ cũng đã quá quen với việc bị lôi đi như thế, chẳng hề có một sự phản kháng nào.

Người đàn bà đặt Turan lên một chiếc ghế sát quầy trước sự ngạc nhiên của mọi người trong quán rượu. Sau khi lườm một lượt để đánh bay những con mắt tò mò xung quanh, bà ta mới bước vào trong, thì một thì hai lấy một cái cốc gỗ rồi đổ đầy một loại rượu màu đỏ tía. Xong, bà ta đưa nó đến trước mặt Turan, lúc này vẫn đang cúi đầu nhìn xuống.

– Vào quán của bà là phải uống rượu!

Người đàn bà gắt lên rồi gõ mạnh cốc rượu xuống bàn làm Turan giật nảy mình. Trong một chốc hoảng sợ, nó vội vàng giơ hai tay chụp lấy cái cốc, nhưng đầu vẫn không hề ngẩng lên.

– Hôm nay mày to gan nhỉ? – người đàn bà nghiến răng.

– T-tôi nào dám…

Turan lắp bắp trả lời. Tuy nhiên, sự lắp bắp của nó không phải do sợ hãi mà là vì nó thật sự không muốn nói gì cả.

– Mới nửa ngày đã bị đuổi rồi phải không?

– Kh-không. Tôi…

– Hả!?

Người đàn bà đột nhiên nói lớn và điều đó liền phát huy hiệu quả: Turan nói ngay.

– Vâng thưa bà!

Một tiếng thở dài cất ra, dù chỉ của một người nhưng cả quán rượu xuống sắc hẳn đi. Mọi người xung quanh không ai dám lên tiếng.

– Chậc, uống đi rồi nói tiếp.

Turan gật nhẹ đầu rồi chậm rãi kéo cốc rượu lại gần. Nhìn vào trong cốc rượu, nó cố tìm kiếm hình ảnh thảm hại của mình qua mặt phản chiếu nhưng không được; đôi bàn tay không ngừng run rẩy của nó đang gây ra vô vàn những gợn sóng lăn tăn.

“Mình có nên uống không? Thật sự là mình nên uống chứ?!” Turan nói thầm, nheo mắt vài cái lấy tự tin rồi đưa cốc lên miệng mà uống. Mùi rượu nồng vào miệng nhanh chóng xông lên mũi và mắt cay xè; cổ họng của nó cũng rất nhanh được hâm nóng lên, và rồi đến cả cơ thể của nó. Nó cảm thấy thật lâng lâng. Mọi sự đối với nó giờ đều nhẹ tựa lông hồng. Thứ rượu này, quả thật chưa bao giờ khiến nó thất vọng. “Tuyệt vời!”

Turan uống một hơi hết cả cốc rượu, đặt mạnh lên bàn rồi “khà” một tiếng sảng khoái. Bầu không khí trong quán rượu theo đó mà sôi nổi trở lại, thứ im lặng đáng sợ cũng biến mất đi như thể mọi việc vừa nãy chưa hề xảy ra.

– Bà chủ, thêm cốc nữa! – Turan nói lớn,

– Mày cứ rượu vào là tươi tắn hẳn ra.

Người đàn bà cười nói rồi rất nhanh tay làm đầy lại cốc rượu cho Turan. Turan trông cốc vừa đầy liền nâng lên mà uống. Tuy nhiên, người đàn bà đã đưa tay ra ngăn lại.

– Khoan đã.

Đang đà sung sướng thì bị chặn, Turan gắt gỏng:

– Gì nữa đây bà già!?

– Hôm nay thế nào, kể bà nghe rồi uống tiếp.

Turan xì một tiếng vẻ bực bội, bảo:

– Có chuyện cỏn con đó cũng làm phiền tôi uống rượu.

– Ừ. Chuyện cỏn con đến nỗi khiến mày đứng chết trân ngoài cửa mấy giờ liền đấy! – người đàn bà nói móc.

– Bà đừng có mà xạo! – Turan phủ nhận – Tôi vừa bước tới thì bà đã biết mà chạy ra rồi không phải sao!?

Người đàn bà cười khì một tiếng, rút tay lại. Turan thấy thế liền đưa cốc lên miệng tu ừng ực. Rượu trôi qua cổ họng lần nữa xông đi khắp người nó, nóng ran. Đặt cốc trở xuống bàn, thở hì hà vài hơi rồi nó mới cất tiếng:

– Tôi… Nói sao nhỉ… Thật sự là rất hổ thẹn vì là thằng Turan! Tôi hổ thẹn với các đấng tạo hóa của mình! Tôi chẳng làm được cái gì cả! Tôi chỉ là một thằng Turan- à không, là một thằng thất bại thôi!

– Tao chẳng hiểu mày đang nói cái khỉ gì cả. – người đàn bà nói, luôn tay lau khô những cái cốc vừa rửa – Tao chỉ muốn biết vì sao hôm nay mày lại bị đuổi nữa thôi.

– Hừ. Bà còn lạ gì lý do tôi bị đuổi nữa.

– Lại lơ đãng à? Mày lúc nào cũng thế. Có làm đổ bể gì không?

Turan lắc đầu.

– Thế là có tiến bộ rồi đấy. Ha ha ha!

– Đùa hay lắm, bà già. – Turan gằn giọng.

Người đàn bà không mảy may để ý vẻ bực tức của Turan, quay qua đổ rượu cho mấy vị khách vừa vào rồi quay lại nói tiếp:

– Mày lúc nào cũng làm quá mọi chuyện lên. Hỏng việc này thì kiếm việc khác. Coi cái bản mặt của mày lúc nãy khéo như sắp rời bỏ thế giới ấy.

– Mọi chuyện có dễ nghĩ thế đâu. Cũng may là có rượu.

Turan nói rồi đưa cốc rượu về trước, ra ý thêm rượu. Người đàn bà liền tay đổ đầy cho nó rồi hỏi:

– Thế giờ mày tính sao?

Turan không trả lời vội. Nó nốc hết cốc rượu vừa đổ, đặt lại cốc lên bàn rồi cảm nhận hơi rượu lan đến từng mạch máu nhỏ. Xong xuôi mới đáp:

– Tôi có hẹn ngày mốt thử việc ở tiệm rèn ông Phylts rồi. Cũng không trông đợi gì lắm.

– Mày hẹn ông ta khi nào? – người đàn bà thắc mắc – Đừng bảo tao là bốn ngày trước khi ông ta sang đây mở tiệc mừng lên Thần cấp nhé!

Turan nở một nụ cười đắc ý thay cho câu trả lời. Người đàn bà liền lập tức khẻ đầu nó bằng cái cốc đang lau, gắt:

– Tổ cha mày thằng cơ hội. Tao vốn biết ông ta không có lý do gì nhận mày mà. Cơ mà… mày hẹn thử việc từ lúc đó cơ á!?

– Hẹn trước lại chẳng tốt hơn? – Turan đinh ninh – Đằng nào thì mấy việc tôi làm cũng bị đuổi sau một hai ngày.

Người đàn bà thở dài, nói:

– Tao thật không biết làm thế nào mà mày sống được đến bây giờ…

– Thì cũng có chết được đâu. Bà tốt bụng quá mà.

Người đàn bà cười khì, vẻ tự hào lắm. Tuy nhiên, đối với Turan thì nó không hề cảm thấy vui vẻ gì với câu vừa nói. Nó đã làm phiền đến bà Lylat này quá nhiều rồi. Bà ta rõ ràng đâu cần phải đối tốt với nó đến thế này đâu.

Nhìn thấy vẻ suy tư quen thuộc của Turan, Lylat đoán biết nó lại nghĩ gì, bảo:

– Tao biết mày cho rằng có chết cũng chẳng sao nhưng tin tao đi. Hồi sinh lại đối với mày không dễ chịu gì đâu. Mày biết đấy, mất kí ức. Phải trải qua rồi mày mới thấy là vô cùng đau khổ.

Turan không đáp lời. Đây không phải lần đầu nó được Lylat nhắc nhở về chuyện này, hay đúng ra là nhiều đến phát chán. Nhưng mà, nó luôn thắc mắc rằng tại sao khi chết lại không rời bỏ thế giới mà lại được hồi sinh và chỉ mất đi phần nào kí ức. Dù rằng mọi người đều thấy chuyện đó là bình thường nhưng đối với nó, càng nghĩ lại càng thấy sai trái. “Chết thì phải là hết chứ…”

– Thôi mày mệt rồi thì về phòng nghỉ đi. – Lylat bảo – Tối nhớ dậy phụ tao bán cho khách.

– Ơ… Thêm cốc nữa đi chứ! – Turan nài, đưa cốc ra cho Lylat.

Lylat chửi một tiếng rõ to nhưng vẫn đổ đầy cốc cho Turan. Turan cười khì, nâng cốc tu một hơi hết sạch. Rượu qua cổ họng lần nữa hâm nóng toàn bộ cơ thể, làm nó run giật lên mấy phát. Turan không biết đây là loại rượu gì, và cũng chưa từng định hỏi Lylat nhưng quả thật là rượu rất ngon. Từ lần đầu tiên gặp, bà ta đã luôn đãi nó thứ rượu này, đó cũng là lúc cuộc đời nó thay đổi: ít phiền muộn hơn, ít lo âu hơn. Là do rượu hay do bà ta, nó cũng chưa từng thắc mắc.

– Xin lỗi, tôi có chuyện muốn hỏi.

Tiếng nói cất lên từ ngay bên trái Turan. Nó quay qua, hỏi ngay:

– Gì nữa!?

– À thì… Cậu có muốn tổ đội với tôi không?

Người đưa ra lời mời là một cậu thanh niên trông còn rất trẻ, tuổi đời chỉ vừa qua con số mười sáu là cùng. Cậu ta có một mái tóc vàng óng để mái ngố và đôi mắt màu lam rất tươi tắn, từ đó ánh lên sự năng nổ, nhiệt tình mà người như Turan không bao giờ có thể cảm thấy thoải mái được. Và vì vậy, Turan vội ngả người về sau tự vệ.

– Xin lỗi? – cậu thanh niên thắc mắc, hoàn toàn không hiểu được hành động của Turan.

Turan với hơi rượu trong người, không hề nhận ra mình vừa cư xử rất thô lỗ. Đối với nó, cái quan trọng hơn là câu hỏi vừa nãy cơ.

– Cậu bảo là muốn tổ đội với tôi? – Turan lên tiếng.

– À phải. – cậu thanh niên xác nhận – Tôi muốn tổ đội với cậu.

Turan không ngờ là có người lại ngỏ lời mời nó vào tổ đội. Nó cười khẩy trong lòng. Nó đoán rằng cậu thanh niên này chắc chỉ vừa mới bắt đầu chuyến hành trình của mình thôi.

– Rất tiếc cho cậu nhưng-

– Tên này chỉ là một Nihr thôi. – Lylat ngắt lời Turan.

– Ý là… Sao cơ!? – cậu thanh niên thốt.

Turan dù bực tức vì bị ngắt lời nhưng thấy bộ mặt mắt chữ a mồm chữ o của cậu thanh niên thì cũng phải bật cười ha hả. Tiếng cười của nó làm cậu thanh niên càng bối rối, chỉ còn biết lắp bắp:

– Cậu-cậu là một N-Nihr ư!?

– Đừng bắt tôi phải xác nhận như vậy chứ. – Turan nhún vai.

Cậu thanh niên có vẻ vẫn chưa chấp nhận được sự thật, hoặc để cố chữa ngượng, liền nói tiếp:

– Nh-nhưng mà tôi tưởng trong quán rượu này thì làm sao có Nihr được. Nihr chỉ là lũ mạt vận, cặn bã của xã hội thôi mà!?

“Rầm!”. Turan dộng mạnh tay xuống bàn, đứng hẳn dậy và xốc liền lấy cổ áo của cậu thanh niên. Cơn giận của nó sôi lên quá nhanh, đến nỗi khi nó kịp nhận ra thì mặt mày cậu thanh niên đã trở nên tái mét, cắt không còn hột máu. Mọi người trong quán giờ lại đổ dồn sự chú ý về quầy rượu.

– Turan!

Lylat nói lớn, nhanh tay nhấn vai Turan thật mạnh xuống ghế. Nhờ cú nhấn vai uy lực đó mà Turan mới kiềm được cơn giận trong mình, buông cậu thanh niên ra. Cậu thanh niên thoát được liền ho khan mấy tiếng, đến sặc sụa. Tuy nhiên, sợ rằng sẽ bị tóm lấy lần nữa, cậu ta vội vàng bỏ chạy ngay ra ngoài.

Quán rượu bây giờ im lặng đến đáng sợ.

Nihr, từ chỉ những kẻ bị ruồng bỏ bởi những vị thần, những kẻ không được ban phước. Họ là những kẻ bị bỏ lại phía sau từ ngày Đại Thánh Thế, khi mà tất cả những kẻ khác được ban cho cơ hội trở thành thần thánh, còn họ thì không. Tại sao sự ban phước không được đến với họ, những vị thần không bao giờ đáp lời thỏa đáng. Nihr, cả sự sống của họ mãi mãi chỉ là phận con dân tầm thường, bị khinh miệt và phải phục tùng mệnh lệnh bởi những kẻ được trở thành thần. Họ sống như nô lệ, mà không thể chết.

– Đổ đầy.

Turan lên tiếng, đẩy nhẹ cốc ra ý cho Lylat. Bà ta hơi bất ngờ, mất hơn một giây mới hiểu ý, vội vội vàng vàng lấy chai rượu gần nhất đổ vào cốc nhưng chưa kịp đầy thì nó đã vơ lấy uống luôn.

– Dở ẹt.

Turan uống rồi nói gọn, đặt lại cốc rượu vơi nửa lên bàn. Xong, nó bước nhanh đến cánh cửa nhỏ nằm ở góc quán rồi vào trong luôn.

Turan vừa bước qua cửa thì giật bắn mình: nó suýt tí thì đã va vào cô hầu bàn đang mang thức ăn ra cho khách. Cô hầu bàn có vẻ cũng có phen hoảng hồn, loạng choạng rồi làm đổ một ít súp nóng lên chiếc tạp đề trắng cùng bộ đồng phục màu nâu đất của mình. Dù vậy, cô ta chỉ biết rối rít xin lỗi:

– Em xin lỗi! Em xin lỗi! Tại em cứ đứng ở cửa làm cản trở anh! Là tại-

– Không phải lỗi của cô!

Turan quát lớn, liền tức thì ngắt tràng xin lỗi của cô hầu bàn. Cô ta bị quát thì khúm núm lại, nép sát vào tường. Không mất quá lâu để Turan nhận ra được mình vừa vô ý trút cơn giận lên cô hầu bàn vốn không liên quan gì đến chuyện đã xảy ra.

– Xin lỗi… Tôi…

Turan không biết mình nên nói như thế nào để sửa chữa lỗi lầm vừa gây ra. Trong đầu nó bây giờ chỉ có lửa giận cháy bùng lên mà thôi. Nó cực căm ghét, đến hận thù những kẻ xem thường, sỉ nhục Nihr, bất kì kẻ nào, cho dù có là Chính Thần đi chăng nữa. Nhưng đó rõ ràng đó không phải là cơn giận mà nó nên đổ cho cô hầu bàn, cũng là một Nihr giống như nó. Turan nghĩ, và hai hàm răng của nó bất giác nghiến vào nhau ken két.

– Oviar, ra đây.

Là tiếng của bà chủ quán rượu Lylat. Cô hầu bàn tên Oviar nghe thấy vậy liền lách người bước qua Turan. Những bước đi rất vội, nhưng Turan cảm nhận được hết cả: nhịp tim dồn dập, hay sự run rẩy trong từng hơi thở một.

– Anh Turan!

Tiếng cô hầu bàn vang lên từ phía sau. Turan tặc lưỡi, quay đầu lại, cố tình buông giọng bực bội:

– Chuyện gì?

– Tối nay anh vẫn làm chứ ạ?

– Ừ.

Turan đáp gọn rồi bước đi luôn. Nó giờ chỉ muốn trở về phòng thật nhanh rồi đánh một giấc cho quên hết mọi chuyện vừa xảy ra.