Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 31: Phồn Hoa (Bốn)




Nụ cười của Khúc Kim Sa vẫn ôn hòa như vậy, nhưng bàn hạt tính ở trong lòng đã rơi xuống như mưa.

Ánh mắt Khúc Kim Sa nhanh chóng lướt qua mặt bài.

Vị trí và cách thức bẻ bài của Giang Phảng vô cùng chuẩn xác.

Khi bị che khuất nửa khuôn mặt, trong mắt Giang Phảng không còn ý cười.

– Đúng, một ván lại đổi.

Sợ rằng trong bộ bài mã từ thiết kế tinh vi này đại đa số đã trở thành những quân bài bình thường rồi.

Bị bao trọn bởi những thứ này, Giang Phảng cười hỏi:

Nếu như bây giờ đưa ra yêu cầu đổi bài trước con mắt của bao nhiêu người sẽ quá lộ liễu, cũng rất mất mặt.

Càng nghe, lòng ông ta dần bình tĩnh lại.

Ông ta lật lá bài thắng lợi trước mặt mình.

Dựa theo quy tắc của sòng bạc, nếu như một bộ bài mới vừa mới bóc gói không xuất hiện lỗi rõ ràng, ít nhất cũng phải dùng qua ba lượt mới đổi.

Chỉ vậy thôi?

Mã từ đã không phát huy tác dụng rồi…

Nhìn thấy bộ bài gần như đã mất đi hiệu quả được đưa vào trong máy, xung quanh truyền tới âm thanh chuyển động của chiếc máy đang xáo bài một cách ngẫu nhiên.

Vây xung quanh là đám người ồn ào náo nhiệt, thảm nhung màu đỏ ấm áp mềm mại, ánh sáng ngọc lóng lánh từ chiếc đèn thủy tinh, còn cả đối thủ đang vận sức chờ tấn công.

Quân bài thứ mười ba từ bên trái sang, xuất hiện biến đổi rất nhỏ sau khi được quét mã từ.

Nghe ông ta nói như vậy, Giang Phảng đưa tay lên bên tai, lòng bàn tay đối diện với Khúc Kim Sa, ngón tay khẽ lắc lư.

Khúc Kim Sa đã nghe âm thanh này cả trăm nghìn lần.

Càng nghe, lòng ông ta dần bình tĩnh lại.

Giọng nói của Nam Chu vang lên, cắt đứt tiếc nuối của cô:

Bây giờ xem ra đã không cần thiết nữa rồi.

Ông ta vốn định cho Giang Phảng nếm vị ngọt ở ván đầu tiên.

Lần đầu tiên, mã từ bị tổn hại mức độ nhẹ nên máy không thể phát hiện ra.

Sau đó cậu đứng sang bên cạnh Giang Phảng, không có ý định rời đi.

Bây giờ xem ra đã không cần thiết nữa rồi.

Bị câu nói thẳng thắn kỳ diệu này gõ vào tim, Giang Phảng thoáng cái giật mình.

Người trẻ tuổi, khó tránh khỏi bốc đồng, chịu chút thiệt thòi cũng là chuyện tốt.

– Đừng nhìn nó. Chỉ cần bỏ vào trong máy xáo bài nó cũng sẽ bị loạn lên thôi.

Anh ngồi rất thoải mái ung dung, một tay đặt lên đầu gối, những ngón tay thon dài đang gõ trên đầu gối theo hòa âm mượt mà trong sòng bạc giống như một nghệ sĩ piano.

Giang Phảng gần như hồn nhiên không biết gì về những thứ mình sắp phải đối mặt:

Lần thứ hai cầm bộ bài lên, kiểm tới vị trí lá 3 Tép, cổ tay Giang Phảng hơi nghiêng đi, thoải mái trượt lá bài 3 Tép có mã từ đặc biệt vào bên trong.

Khúc Kim Sa cười càng tươi.

“Hay là… cược lớn bé thì sao?”

– Có nhà cái không?

Chỉ cần sau ba ván này, lại đổi sang bộ bài mới là được rồi.

Khúc Kim Sa không dám khinh thường anh nữa, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn rất ung dung:

Ông ta thiếu chút nữa đã bị sặc.

– Cậu còn hiểu cả “nhà cái” nữa à?

Hơn nữa khi Khúc Kim Sa mời cược, trong lòng Giang Phảng đã có kế hoạch rồi.

Nếu như ban nãy tự tin thêm một chút, rót vào một lần…

Ván này, cho dù Giang Phảng có thắng, nhưng lại thắng chẳng được bao nhiêu.

– Ban nãy ông dạy quy tắc của Texas Hold’em đã nhắc tới.

– Chơi trò này cũng có thể có. Lần lượt làm nhà cái nhé.

– Tôi chỉ muốn đứng ở đây một chút.

Khi chạm vào ánh mắt của Nam Chu, bả vai đang căng chặt của anh thả lỏng ra.

– Một ván đổi một lần?

Trong lúc nói chuyện, Giang Phảng rời mắt khỏi bộ bài.

– Đúng, một ván lại đổi.

– Tỉ lệ ăn của nhà cái là bao nhiêu?

– A…

– Thắng hay thua đều gấp 3 lần.

– Cho dù xáo bài như thế nào, thứ nên nhìn thấy thì vẫn sẽ nhìn thấy.

Ông ta nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang Phảng, muốn nhìn thấy vẻ giật mình hốt hoảng, phẫn nộ không cam lòng, hay là vẻ khát vọng lật ngược tình thế sau khi thua cuộc của người thanh niên tràn đầy sức sống này.

– Ai làm nhà cái trước?

Giang Phảng gần như hồn nhiên không biết gì về những thứ mình sắp phải đối mặt:

Sau khi xử lý xong thế cục hơi rối loạn ban đầu, Khúc Kim Sa sẽ nuôi dưỡng ham muốn của Giang Phảng lớn dần lên.

– Tôi trước nhé?

Khúc Kim Sa thích trò chơi thế này.

– Cậu còn hiểu cả “nhà cái” nữa à?

– …Được.

Anh nói:

Trải qua mấy câu đối thoại, nụ cười của Giang Phảng đã rút dần vẻ ngây ngô và ngại ngùng.

Ông chủ Khúc không tức giận, khẽ cười đặt bài về vị trí cũ.

Anh càng không nói, khi người chia bài mang bài bỏ đi, anh đã chọn lấy quân 3 Tép trong đống bài đã sử dụng.

Anh ngồi rất thoải mái ung dung, một tay đặt lên đầu gối, những ngón tay thon dài đang gõ trên đầu gối theo hòa âm mượt mà trong sòng bạc giống như một nghệ sĩ piano.

– Còn câu hỏi nào nữa không?

– Ông trước đi.

Giang Phảng cười hỏi:

Khúc Kim Sa cười thầm trong bụng.

Lọt vào tầm mắt ông ta rõ ràng là quân 9 Cơ.

– Không còn. Tôi muốn đứng ở đây.

Ông ta đã nhìn ra người trẻ tuổi này cũng có chút bản lĩnh.

– Chơi trò này cũng có thể có. Lần lượt làm nhà cái nhé.

Biết được chút kỹ ở sòng bạc, hiểu được thuật ngữ cơ bản của bài bạc, hơn nữa lại còn có ý chí mạnh mẽ, muốn vớt một món lớn.

Giang Phảng nhìn cậu hỏi dò.

Có điều, cho dù là giả heo ăn thịt hổ, biểu hiện này cũng quá gấp gáp rồi.

Biết được chút kỹ ở sòng bạc, hiểu được thuật ngữ cơ bản của bài bạc, hơn nữa lại còn có ý chí mạnh mẽ, muốn vớt một món lớn.

Còn chưa nhịn được mười lăm phút đã vội vàng khoe khoang bản lĩnh của mình, hệt như một chú chim công nhỏ không nỡ thu lại cái đuôi rực rỡ của mình.

52 lá bài, lại được đặt vào trong máy một lần nữa.

Lá 3 Tép.

Sau khi xử lý xong thế cục hơi rối loạn ban đầu, Khúc Kim Sa sẽ nuôi dưỡng ham muốn của Giang Phảng lớn dần lên.

– Vậy tại sao ông chủ Khúc lại không thêm chứ, là vì không tự tin sao?

Huấn luyện chó có gì thú vị?

…Không phải đã nói chỉ cược 100 điểm thôi sao?

– À…

Trói buộc một chú chó nhỏ vừa kiêu ngạo vừa huênh hoang cứ nghĩ mình là sói, dày vò khiến tự tôn và lý trí của nó dần biến mất từng chút một, lẽ nào không thú vị hay sao.

Khúc Kim Sa cười hỏi:

Chọn 2 trong 52, chính là vô vị như vậy, chỉ đơn thuần là một trò chơi cược vận may mà thôi.

Nam Chu cũng nhìn được ra, khí chất của Giang Phảng có sự biến hóa mà cậu không thể nói được.

Độ cong khóe miệng Giang Phảng không có bất cứ thay đổi gì, giống như là một cỗ máy đã thông qua huấn luyện nghiêm ngặt, tất cả đều ổn định rất đúng mực.

Bunny girl lấy ra một chiếc móc câu có cán làm bằng đồng, đẩy móc câu trải thẳng những lá bài đã được xáo trộn kia ra.

Trước đây, trên người anh gần như không hề có tính công kích, từ đầu tới cuối đều khiêm nhường lịch sự, lúc nào cũng tươi cười, mang lại cho người ta cảm giác rất thân cận.

Ông ta giật mình, cổ họng co rút.

Hết chương 31

Nhưng lúc này, Giang Phảng ngồi một mình ở kia tựa như một ngọn lửa đóng băng, nhìn thì nóng chảy, nhưng nội tâm lại kiêu ngạo lạnh như băng.

Nam Chu bước lên trước mấy bước, chạm vào vai Giang Phảng.

Khúc Kim Sa tâm thái ổn định, tùy ý chọn một lá ở gần cuối, kéo tới trước mặt mình, mở ra nhìn.

Anh lúc này và anh khi ấy chỉ có điểm giống nhau duy nhất, đó là vẫn luôn cười.

Nam Chu bước lên trước mấy bước, chạm vào vai Giang Phảng.

Giang Phảng nhanh chóng khép bài vào, lại để lộ khuôn mặt mang ý cười và vẻ chân thành.

Trước đây, trên người anh gần như không hề có tính công kích, từ đầu tới cuối đều khiêm nhường lịch sự, lúc nào cũng tươi cười, mang lại cho người ta cảm giác rất thân cận.

Giang Phảng đã dần chuyển sang trạng thái tìm về quá khứ chợt giật mình, quay đầu lại.

Xem ra là định động tay động chân làm gì rồi đây?

Khúc Kim Sa không ngờ rằng một câu khích tướng mình thuận miệng nói ra lại có tác dụng đến vậy?

Khi chạm vào ánh mắt của Nam Chu, bả vai đang căng chặt của anh thả lỏng ra.

– Tiểu Giang, sắp sang ván thứ hai rồi.

Giang Phảng cười hỏi:

– Tôi nhìn thử xem.

Lý Ngân Hàng nhìn thấy vậy, giật thót tim.

– Sao thế?

– Chà chà. – Khúc Kim Sa nhìn ba đồng chip trị giá 10 điểm của mình bị móc câu đồng kéo tới ô chip của Giang Phảng, giọng điệu như tiếc nuối lắm – Nếu như Tiểu Giang có thêm tự tin, thêm chút điểm thì tốt quá, bây giờ đã có gấp ba lần rồi.

Nam Chu cúi đầu, dùng giọng nói không lớn không nhỏ hỏi anh:

– …Được.

– Nhà cái là gì?

Chip giá trị 10 điểm có màu vàng, 50 điểm là màu xanh lam, 100 điểm là màu đỏ, xếp đan xen với nhau thành một cái tháp.

Có thể nói đây là một câu hỏi ngu ngốc trong song bạc.

Lần thứ hai, mã từ đã được quét thành công.

Tiếng cười nhạo vang lên khắp xung quanh.

– Nhìn tôi rất cô độc, cần người ở bên sao?

Vòng này tới lượt Giang Phảng làm nhà cái.

Nhưng Giang Phảng không hề thể hiện một chút mất kiên nhẫn, giải thích tỉ mỉ với cậu:

Anh lúc này và anh khi ấy chỉ có điểm giống nhau duy nhất, đó là vẫn luôn cười.

– Trên bàn cược, nhà cái thường là người thắng ván trước nên gọi là nhà cái, những người chơi khác gọi là “nhà con”. “Nhà cái” và “nhà con” trong trò cược lớn bé này có thể luân phiên nhau. Ông ta một lần, tôi một lần, sau đó lại đến lượt ông ta.

– Có đúng không?

Khúc Kim Sa ỷ vào ánh mắt hơn người, nhưng sau khi quan sát một vòng, ông ta phát hiện, Giang Phảng không làm gì cả.

Nghĩ tới điều này, sắc mặt Khúc Kim Sa bình tĩnh, cũng không vội lật bài mà nói với Giang Phảng ở phía đối diện:

– Vậy thì “thắng thua đều ba lần” là chỉ cái gì?

Nữ thần may mắn đã đứng ở bên cạnh ông ta rồi!

Xung quanh bùng nổ tiếng hô hào vui vẻ khi người ta gặp họa, Khúc Kim Sa lạnh cả sống lưng.

– Nếu như nhà cái thắng, nhà con thua phải đưa gấp ba lần số chip đặt cược. Cũng như vậy, nếu như người làm nhà cái thua rồi, cũng phải trả gấp ba lần số chip.

Ngón út và ngón áp út lại kẹp thêm một chip màu đỏ!

Nam Chu không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên:

Không bằng mình cũng giả một ván, để cho cậu ta nếm thử mùi vị khi bị hút sạch cả xương tủy.

– À…

Giang Phảng nhanh tay chọn lấy một lá bài.

Sau đó cậu đứng sang bên cạnh Giang Phảng, không có ý định rời đi.

Giang Phảng:

– Ai làm nhà cái trước?

– Còn câu hỏi nào nữa không?

Tới lúc ấy, Giang Phảng sẽ không thể chạm vào bộ bài mới lần nữa.

Nam Chu:

Hết chương 31

Sau khi trải qua trải qua một hồi xáo trộn, mặt bàn lại chậm rãi mở ra, đẩy bộ bài lên.

– Không còn. Tôi muốn đứng ở đây.

Chương 32

Ông ta vốn định cho Giang Phảng nếm vị ngọt ở ván đầu tiên.

Giang Phảng nhìn cậu hỏi dò.

“Chúng ta chơi một trò chơi đơn giản nhé.”

Nam Chu:

Quả nhiên, ông chủ Khúc chỉ quan tâm tới việc anh có làm ký hiệu gì hay không, tự rơi vào cái bẫy gian lận mình bày ra mà không hề nhận thấy.

“Ông chủ khúc may mắn như thế, tôi muốn cược may mắn với ông.”

– …Ở cạnh anh.

– Cho dù xáo bài thành thế nào, lá bài nên nhìn thấy thì vẫn sẽ nhìn thấy.

Vây xung quanh là đám người ồn ào náo nhiệt, thảm nhung màu đỏ ấm áp mềm mại, ánh sáng ngọc lóng lánh từ chiếc đèn thủy tinh, còn cả đối thủ đang vận sức chờ tấn công.

Bị bao trọn bởi những thứ này, Giang Phảng cười hỏi:

– Nhìn tôi rất cô độc, cần người ở bên sao?

– Tôi không biết.

Quy định của sòng bạc đó là một khi “khách chơi” gian lận và bị phát hiện, sẽ phải bồi thường lại 10 lần tiền cược.

Nam Chu rũ mi, nói nhẹ nhàng:

Bởi vì mã từ tính trong bộ bài đã bị anh phá hỏng một nửa, Khúc Kim Sa không nổi giận với anh, chỉ chậm rãi nhắc nhở:

Phát hiện này khiến cho ông ta có chút thất vọng.

– Tôi chỉ muốn đứng ở đây một chút.

Bị câu nói thẳng thắn kỳ diệu này gõ vào tim, Giang Phảng thoáng cái giật mình.

Cảm giác mất trọng lực như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục suýt chút nữa đã làm ông ta kêu ra tiếng.

Anh nhìn Nam Chu chăm chú, cho tới khi giữa bàn mở ra một ô vuông, đẩy bộ bài đã được xáo trộn thứ tự lên.

Bunny girl bê tới một khay đầy chip.

Giang Phảng úp bài chỉnh tề trước mặt, chợt nghiêng người, lấy 100 chip ở khay trên bàn, cùng với 40 chip thắng được ở ván trước, đẩy cả vào trong ô chip.

Chip giá trị 10 điểm có màu vàng, 50 điểm là màu xanh lam, 100 điểm là màu đỏ, xếp đan xen với nhau thành một cái tháp.

Nam Chu cúi đầu, dùng giọng nói không lớn không nhỏ hỏi anh:

Nhưng lúc này, Giang Phảng ngồi một mình ở kia tựa như một ngọn lửa đóng băng, nhìn thì nóng chảy, nhưng nội tâm lại kiêu ngạo lạnh như băng.

Lý Ngân Hàng nhìn thấy vậy, giật thót tim.

Khúc Kim Sa đang định lẳng lặng xác nhận lại lá bài của mình, lại nhìn thấy Giang Phảng đã thêm hai lần chip lật lá bài của mình lên.

Không đúng!

…Không phải đã nói chỉ cược 100 điểm thôi sao?

Có điều chỉ một lát sau, Khúc Kim Sa bật cười:

Nhưng Giang Phảng trên bàn cược không phản ứng gì với chuyện này.

Bunny girl lấy ra một chiếc móc câu có cán làm bằng đồng, đẩy móc câu trải thẳng những lá bài đã được xáo trộn kia ra.

Ánh mắt Khúc Kim Sa nhanh chóng lướt qua mặt bài.

Anh khẽ nói:

Ông ta không hề nhìn thấy lá bài nào có hoa văn đặc thù.

– Không thêm.

Mã từ đã không phát huy tác dụng rồi…

Đương nhiên, ông ta cũng đã đoán trước được cục diện này, không có gì bất ngờ cả.

– Ban nãy ông dạy quy tắc của Texas Hold’em đã nhắc tới.

Ông ta muốn kiểm tra xem ban nãy khi Giang Phảng cầm bài có nhân cơ hội ký hiệu lên bài hay không.

– Có nhà cái không?

***

Khúc Kim Sa ỷ vào ánh mắt hơn người, nhưng sau khi quan sát một vòng, ông ta phát hiện, Giang Phảng không làm gì cả.

Phát hiện này khiến cho ông ta có chút thất vọng.

Quy định của sòng bạc đó là một khi “khách chơi” gian lận và bị phát hiện, sẽ phải bồi thường lại 10 lần tiền cược.

Anh quăng đồng chip đỏ vào trong ô, lặp lại:

Khúc Kim Sa thích trò chơi thế này.

Vậy nên….

Nếu như bây giờ đưa ra yêu cầu đổi bài trước con mắt của bao nhiêu người sẽ quá lộ liễu, cũng rất mất mặt.

Hết chương 31

Khách tới thì làm “khách”, chứ không phải làm “chủ”.

Còn chưa nhịn được mười lăm phút đã vội vàng khoe khoang bản lĩnh của mình, hệt như một chú chim công nhỏ không nỡ thu lại cái đuôi rực rỡ của mình.

Chủ gian lận, sao có thể coi là gian lận được?

Chỉ cần sau ba ván này, lại đổi sang bộ bài mới là được rồi.

– Giang Phảng, cậu thêm ít thôi, lần này cậu làm nhà cái, nếu như thua rồi sẽ phải đền gấp ba lần đấy.

Tới lúc ấy, Giang Phảng sẽ không thể chạm vào bộ bài mới lần nữa.

Giang Phảng nhanh tay chọn lấy một lá bài.

Người trẻ tuổi, khó tránh khỏi bốc đồng, chịu chút thiệt thòi cũng là chuyện tốt.

Khúc Kim Sa thoáng giật mình.

– Một ván đổi một lần?

Khúc Kim Sa tâm thái ổn định, tùy ý chọn một lá ở gần cuối, kéo tới trước mặt mình, mở ra nhìn.

Ông ta muốn kiểm tra xem ban nãy khi Giang Phảng cầm bài có nhân cơ hội ký hiệu lên bài hay không.

Là quân 7 Tép, một con số không lớn không nhỏ, không có gì ngạc nhiên.

Giang Phảng chống má cười cười, đồng tử nhạt màu tràn đấy ánh sáng kiêm nhường nhưng lạnh lẽo. Anh nói:

Khúc Kim Sa cười hỏi:

Giang Phảng hoàn toàn không để tâm tới lời nói có đao mềm của ông ta, đặt lá 9 Bích lại đống bài, sau đó cầm cả bộ bài trong tay.

Con mắt nhỏ hẹp và sắc bén như chim ưng của Khúc Kim Sa nhanh chóng lướt qua mặt sau quân bài, mong muốn tìm kếm dấu vết mà Giang Phảng để lại.

– Có thêm tiền không?

Ô đặt chip trước mặt Giang Phảng chỉ có một đồng 10 chip màu vàng lẻ loi.

Nhưng Giang Phảng trên bàn cược không phản ứng gì với chuyện này.

Hơn nữa còn là lá bài thắng về màu sắc sao? Là lá 2 Bích lớn nhất ư?

Sau khi nhìn qua bài, biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn không hề thay đổi, không thể nhìn ra chút manh mối gì.

Giang Phảng lật lá bài lên, là quân 9 Bích.

Anh nói:

Giang Phảng đã dần chuyển sang trạng thái tìm về quá khứ chợt giật mình, quay đầu lại.

Khúc Kim Sa nghẹn lời.

– Không thêm.

Khúc Kim Sa cười càng tươi.

“Chúng ta chơi một trò chơi đơn giản nhé.”

Thầm nghĩ bài đối phương rút ra chắc chắn cũng không lớn.

Anh nhìn Nam Chu chăm chú, cho tới khi giữa bàn mở ra một ô vuông, đẩy bộ bài đã được xáo trộn thứ tự lên.

Không nằm ngoài dự đoán của Khúc Kim Sa.

Giang Phảng lật lá bài lên, là quân 9 Bích.

Chọn 2 trong 52, chính là vô vị như vậy, chỉ đơn thuần là một trò chơi cược vận may mà thôi.

Nghe vậy, Lý Ngân Hàng đang chìm trong niềm vui chiến thắng giật mình, hưng phấn giảm mạnh.

Ván đầu tiên, Giang Phảng thắng chẳng thấm vào đâu.

Lúc quân bài 3 Tép được sử dụng lần đầu, nó chính là quân bài cần thiết và cũng là một trong những quân bài lớn nhất trong ván cược.

Một vài người xung quanh ồ lên hoan hô, còn có cả vui sướng khi người khác gặp họa.

“Ồ… Ông chủ Khúc thua rồi!”

Biểu cảm mà ông ta mong muốn, hoàn toàn không có.

Ông chủ Khúc không tức giận, khẽ cười đặt bài về vị trí cũ.

Bunny girl bê tới một khay đầy chip.

Ván này, cho dù Giang Phảng có thắng, nhưng lại thắng chẳng được bao nhiêu.

Khúc Kim Sa gắng gượng ép khóe miệng mình xuống, ông ta xếp từng chip vào trong ô, rồi sau đó cười ngại ngùng giống như một trưởng bối thật thà rộng lượng:- Vận may không tệ đâu. Vậy thì…tôi cũng thử vận may của mình xem.

Sự khác biệt nhỏ bé ấy giống như chơi tới màn 70,80 của trò phân biệt màu.

– Chà chà. – Khúc Kim Sa nhìn ba đồng chip trị giá 10 điểm của mình bị móc câu đồng kéo tới ô chip của Giang Phảng, giọng điệu như tiếc nuối lắm – Nếu như Tiểu Giang có thêm tự tin, thêm chút điểm thì tốt quá, bây giờ đã có gấp ba lần rồi.

Nghe vậy, Lý Ngân Hàng đang chìm trong niềm vui chiến thắng giật mình, hưng phấn giảm mạnh.

Khúc Kim Sa bật cười.

Dựa vào may mắn mới thắng được một ván, chịu thêm một đòn này của mình nữa thì tự tin cũng bay sạch.

Đúng vậy, con số 9 thực sự không tính là lớn.

Nếu như ban nãy tự tin thêm một chút, rót vào một lần…

Nhỏ tới mức cho dù có lấy lá bài này ra, đặt trước mặt mọi người, nói với họ lá bài này có vấn đề, người bình thường cũng khó mà nhận ra rốt cuộc gian lận ở đâu.

Giọng nói của Nam Chu vang lên, cắt đứt tiếc nuối của cô:

Thầm nghĩ bài đối phương rút ra chắc chắn cũng không lớn.

– Vậy tại sao ông chủ Khúc lại không thêm chứ, là vì không tự tin sao?

Là quân 7 Tép, một con số không lớn không nhỏ, không có gì ngạc nhiên.

Khúc Kim Sa cũng không giận, chơi một chiêu ôn hòa:

– …Ở cạnh anh.

– Ha ha, cái tuổi này của tôi cũng không gắng được nữa rồi, thích ổn định hơn. Không ngờ rằng người trẻ các cậu cũng cẩn thận như thế, không bốc đồng chút nào cả nhỉ.

Giang Phảng hoàn toàn không để tâm tới lời nói có đao mềm của ông ta, đặt lá 9 Bích lại đống bài, sau đó cầm cả bộ bài trong tay.

Vị trí và cách thức bẻ bài của Giang Phảng vô cùng chuẩn xác.

Bởi vì mã từ tính trong bộ bài đã bị anh phá hỏng một nửa, Khúc Kim Sa không nổi giận với anh, chỉ chậm rãi nhắc nhở:

Không ngờ thanh niên xinh đẹp lại biết làm ra vẻ như vậy.

– Tiểu Giang, sắp sang ván thứ hai rồi.

Ánh mắt Giang Phảng lướt qua con số trên bài, không ngẩng đầu lên:

Giang Phảng học theo giọng điệu bừng tỉnh của Nam Chu, lấy thêm một chip màu đỏ, kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ giống như cầm quân cờ, vuốt ve một lát rồi đặt thêm chip vào ô:

– Tôi nhìn thử xem.

Khúc Kim Sa thoáng giật mình.

Cậu ta nhớ được bài sao?

Có điều chỉ một lát sau, Khúc Kim Sa bật cười:

Điều này khiến cho lời nói mấy phần nghiêm túc biến thành câu đùa không quan trọng.

– Đừng nhìn nó. Chỉ cần bỏ vào trong máy xáo bài nó cũng sẽ bị loạn lên thôi.

– Sẽ không đâu.

Trong lúc nói chuyện, Giang Phảng rời mắt khỏi bộ bài.

Sợ rằng trong bộ bài mã từ thiết kế tinh vi này đại đa số đã trở thành những quân bài bình thường rồi.

Khi bị che khuất nửa khuôn mặt, trong mắt Giang Phảng không còn ý cười.

Anh khẽ nói:

– Ông chủ Khúc này, bài nào cũng sẽ có quy luật.

– Cho dù xáo bài thành thế nào, lá bài nên nhìn thấy thì vẫn sẽ nhìn thấy.

Khúc Kim Sa bật cười.

Không ngờ thanh niên xinh đẹp lại biết làm ra vẻ như vậy.

Chương 32

Xem ra là định động tay động chân làm gì rồi đây?

Giang Phảng nhanh chóng khép bài vào, lại để lộ khuôn mặt mang ý cười và vẻ chân thành.

Điều này khiến cho lời nói mấy phần nghiêm túc biến thành câu đùa không quan trọng.

52 lá bài, lại được đặt vào trong máy một lần nữa.

Khúc Kim Sa nhìn thấy anh chắc chắn như vậy, trái tim co thắt mạnh.

Sau khi trải qua trải qua một hồi xáo trộn, mặt bàn lại chậm rãi mở ra, đẩy bộ bài lên.

Vòng này tới lượt Giang Phảng làm nhà cái.

Nếu như anh muốn gian lận, vậy chỉ có cách nắm chắc lấy cơ hội chạm vào bài ban nãy.

Chẳng qua cũng chỉ rút trúng lá bài 9 giống như lần trước mà thôi!

Con mắt nhỏ hẹp và sắc bén như chim ưng của Khúc Kim Sa nhanh chóng lướt qua mặt sau quân bài, mong muốn tìm kếm dấu vết mà Giang Phảng để lại.

Khúc Kim Sa cũng không hề sợ hãi, thêm chip giống của anh, lại còn tốt bụng nhắc nhở:

Ai ngờ, trong lúc tìm kiếm, ông ta lại có thu hoạch bất ngờ.

Mã từ!

Ánh mắt Giang Phảng lướt qua con số trên bài, không ngẩng đầu lên:

Quân bài thứ mười ba từ bên trái sang, xuất hiện biến đổi rất nhỏ sau khi được quét mã từ.

Chủ gian lận, sao có thể coi là gian lận được?

Sự khác biệt nhỏ bé ấy giống như chơi tới màn 70,80 của trò phân biệt màu.

Khúc Kim Sa không xem bài.

– Thắng hay thua đều gấp 3 lần.

Nhỏ tới mức độ nào đây?

Khúc Kim Sa mừng thầm, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, sau khi đắn đo, ông ta rút ra quân bài đại diện cho thắng lợi kia.

Nhỏ tới mức cho dù có lấy lá bài này ra, đặt trước mặt mọi người, nói với họ lá bài này có vấn đề, người bình thường cũng khó mà nhận ra rốt cuộc gian lận ở đâu.

Quả nhiên, Giang Phảng bẻ như vậy nhưng vẫn không thể phá hỏng tất cả mã từ.

Lần đầu tiên, mã từ bị tổn hại mức độ nhẹ nên máy không thể phát hiện ra.

Không phải Giang Phảng thích giả heo ăn thịt hổ hả?

Lần thứ hai, mã từ đã được quét thành công.

Khúc Kim Sa mừng thầm, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, sau khi đắn đo, ông ta rút ra quân bài đại diện cho thắng lợi kia.

Nữ thần may mắn đã đứng ở bên cạnh ông ta rồi!

Khúc Kim Sa đã nghe âm thanh này cả trăm nghìn lần.

Nghĩ tới điều này, sắc mặt Khúc Kim Sa bình tĩnh, cũng không vội lật bài mà nói với Giang Phảng ở phía đối diện:

– Nhà cái nhỏ đã chọn xong chưa?

Giang Phảng úp bài chỉnh tề trước mặt, chợt nghiêng người, lấy 100 chip ở khay trên bàn, cùng với 40 chip thắng được ở ván trước, đẩy cả vào trong ô chip.

Khúc Kim Sa thầm cười nhạo.

Nam Chu:

Dựa vào may mắn mới thắng được một ván, chịu thêm một đòn này của mình nữa thì tự tin cũng bay sạch.

Khúc Kim Sa cũng cầm lên một chip tương tự, vừa thêm vừa nói: “Còn thêm nữa không?”

Trải qua mấy câu đối thoại, nụ cười của Giang Phảng đã rút dần vẻ ngây ngô và ngại ngùng.

Không nằm ngoài dự đoán của Khúc Kim Sa.

– A…

Giang Phảng học theo giọng điệu bừng tỉnh của Nam Chu, lấy thêm một chip màu đỏ, kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ giống như cầm quân cờ, vuốt ve một lát rồi đặt thêm chip vào ô:

Huấn luyện chó có gì thú vị?

– Thêm.

Khúc Kim Sa cười thầm trong bụng.

Khúc Kim Sa cũng không hề sợ hãi, thêm chip giống của anh, lại còn tốt bụng nhắc nhở:

– Ha ha, cái tuổi này của tôi cũng không gắng được nữa rồi, thích ổn định hơn. Không ngờ rằng người trẻ các cậu cũng cẩn thận như thế, không bốc đồng chút nào cả nhỉ.

– Có thêm tiền không?

– Giang Phảng, cậu thêm ít thôi, lần này cậu làm nhà cái, nếu như thua rồi sẽ phải đền gấp ba lần đấy.

– Nếu như nhà cái thắng, nhà con thua phải đưa gấp ba lần số chip đặt cược. Cũng như vậy, nếu như người làm nhà cái thua rồi, cũng phải trả gấp ba lần số chip.

Nghe ông ta nói như vậy, Giang Phảng đưa tay lên bên tai, lòng bàn tay đối diện với Khúc Kim Sa, ngón tay khẽ lắc lư.

Có điều, cho dù là giả heo ăn thịt hổ, biểu hiện này cũng quá gấp gáp rồi.

Ngón út và ngón áp út lại kẹp thêm một chip màu đỏ!

Anh quăng đồng chip đỏ vào trong ô, lặp lại:

– Thêm.

– Thêm.

Dựa theo quy tắc của sòng bạc, nếu như một bộ bài mới vừa mới bóc gói không xuất hiện lỗi rõ ràng, ít nhất cũng phải dùng qua ba lượt mới đổi.

Khúc Kim Sa cũng không giận, chơi một chiêu ôn hòa:

Khúc Kim Sa nhìn thấy anh chắc chắn như vậy, trái tim co thắt mạnh.

Mã từ trong bộ bài sẽ giúp người trên bàn nhận ra mấy lá bài lớn nhất trong 52 lá.

Lẽ nào cậu ta rút được 2 rồi?

Có thể nói đây là một câu hỏi ngu ngốc trong song bạc.

Hơn nữa còn là lá bài thắng về màu sắc sao? Là lá 2 Bích lớn nhất ư?

Nhỏ tới mức độ nào đây?

Khúc Kim Sa đang định lẳng lặng xác nhận lại lá bài của mình, lại nhìn thấy Giang Phảng đã thêm hai lần chip lật lá bài của mình lên.

Lọt vào tầm mắt ông ta rõ ràng là quân 9 Cơ.

Khúc Kim Sa nghẹn lời.

Lẽ nào cậu ta rút được 2 rồi?

Ông ta thiếu chút nữa đã bị sặc.

Sau khoảng thời gian sững sờ ngắn ngủi, ông ta tốn rất lớn sức lực mới khống chế nổi ham muốn cười ra tiếng của mình.

Chỉ vậy thôi?

Chẳng qua cũng chỉ rút trúng lá bài 9 giống như lần trước mà thôi!

Khúc Kim Sa không ngờ rằng một câu khích tướng mình thuận miệng nói ra lại có tác dụng đến vậy?

Nhìn thấy ván bài trước mắt nhất định sẽ thắng, lòng vui đùa của ông ta lại dâng lên.

Nam Chu cũng nhìn được ra, khí chất của Giang Phảng có sự biến hóa mà cậu không thể nói được.

Không phải Giang Phảng thích giả heo ăn thịt hổ hả?

Sao có thể?!

Không bằng mình cũng giả một ván, để cho cậu ta nếm thử mùi vị khi bị hút sạch cả xương tủy.

Khúc Kim Sa gắng gượng ép khóe miệng mình xuống, ông ta xếp từng chip vào trong ô, rồi sau đó cười ngại ngùng giống như một trưởng bối thật thà rộng lượng:

– Vận may không tệ đâu. Vậy thì…tôi cũng thử vận may của mình xem.

– Tôi không biết.

Ông ta lật lá bài thắng lợi trước mặt mình.

Sau khi nhìn qua bài, biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn không hề thay đổi, không thể nhìn ra chút manh mối gì.

Khúc Kim Sa không xem bài.

Nếu như anh muốn gian lận, vậy chỉ có cách nắm chắc lấy cơ hội chạm vào bài ban nãy.

Trói buộc một chú chó nhỏ vừa kiêu ngạo vừa huênh hoang cứ nghĩ mình là sói, dày vò khiến tự tôn và lý trí của nó dần biến mất từng chút một, lẽ nào không thú vị hay sao.

Ông ta nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang Phảng, muốn nhìn thấy vẻ giật mình hốt hoảng, phẫn nộ không cam lòng, hay là vẻ khát vọng lật ngược tình thế sau khi thua cuộc của người thanh niên tràn đầy sức sống này.

Trong lúc đồng tử Khúc Kim Sa biến lớn, Giang Phảng đưa tay chống hai má.

Nhưng, không hề có.

Ván đầu tiên, Giang Phảng thắng chẳng thấm vào đâu.

Biểu cảm mà ông ta mong muốn, hoàn toàn không có.

Độ cong khóe miệng Giang Phảng không có bất cứ thay đổi gì, giống như là một cỗ máy đã thông qua huấn luyện nghiêm ngặt, tất cả đều ổn định rất đúng mực.

Hơn nữa trong quy tắc của cược lớn bé, 3 Tép luôn là quân bài nhỏ nhất.

Xung quanh bùng nổ tiếng hô hào vui vẻ khi người ta gặp họa, Khúc Kim Sa lạnh cả sống lưng.

Khúc Kim Sa cũng cầm lên một chip tương tự, vừa thêm vừa nói: “Còn thêm nữa không?”

Không đúng!

Ông ta giật mình, cổ họng co rút.

Cảm giác mất trọng lực như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục suýt chút nữa đã làm ông ta kêu ra tiếng.

Ngay trước mắt ông ta, chính là quân bài nhỏ nhất trong ván bài này.

Lá 3 Tép.

Sao có thể?!

Tại sao lại biến thành thế này?!

Trong lúc đồng tử Khúc Kim Sa biến lớn, Giang Phảng đưa tay chống hai má.

– Ông chủ Khúc này, bài nào cũng sẽ có quy luật.

Giang Phảng sẽ không nói, ban nãy khi mình đi tham quan khắp nơi đã phát hiện ra một bàn cược sử dụng mật mã phía sau quân bài.

Nam Chu:

Anh càng không nói, khi người chia bài mang bài bỏ đi, anh đã chọn lấy quân 3 Tép trong đống bài đã sử dụng.

Làm chia bài bốn năm, Giang Phảng vẫn còn ký ức và thói quen khi ở sòng bạc.

Hơn nữa khi Khúc Kim Sa mời cược, trong lòng Giang Phảng đã có kế hoạch rồi.

– Thêm.

Lúc quân bài 3 Tép được sử dụng lần đầu, nó chính là quân bài cần thiết và cũng là một trong những quân bài lớn nhất trong ván cược.

Tại sao lại biến thành thế này?!

Hơn nữa trong quy tắc của cược lớn bé, 3 Tép luôn là quân bài nhỏ nhất.

Vậy nên….

Nói xong, ngón tay Giang Phảng lướt qua ba con chip màu sắc đỏ tươi được bunny girl kéo qua kia, cười như không cười:

Nhưng Giang Phảng không hề thể hiện một chút mất kiên nhẫn, giải thích tỉ mỉ với cậu:Ánh mắt Khúc Kim Sa nhanh chóng lướt qua mặt bài.Tiếng cười nhạo vang lên khắp xung quanh.“Chúng ta chơi một trò chơi đơn giản nhé.”

– Không thêm.“Ông chủ khúc may mắn như thế, tôi muốn cược may mắn với ông.”

“Hay là… cược lớn bé thì sao?”

Lần thứ hai cầm bộ bài lên, kiểm tới vị trí lá 3 Tép, cổ tay Giang Phảng hơi nghiêng đi, thoải mái trượt lá bài 3 Tép có mã từ đặc biệt vào bên trong.

Quả nhiên, Giang Phảng bẻ như vậy nhưng vẫn không thể phá hỏng tất cả mã từ.

Chỉ xem qua thôi, đã thay đổi cả bài.

Quả nhiên, ông chủ Khúc chỉ quan tâm tới việc anh có làm ký hiệu gì hay không, tự rơi vào cái bẫy gian lận mình bày ra mà không hề nhận thấy.

Giang Phảng chống má cười cười, đồng tử nhạt màu tràn đấy ánh sáng kiêm nhường nhưng lạnh lẽo. Anh nói:

– Ông chủ Khúc này, bài gì cũng có quy luật cả.

– Cho dù xáo bài như thế nào, thứ nên nhìn thấy thì vẫn sẽ nhìn thấy.

Nhưng Giang Phảng không hề thể hiện một chút mất kiên nhẫn, giải thích tỉ mỉ với cậu:

Nói xong, ngón tay Giang Phảng lướt qua ba con chip màu sắc đỏ tươi được bunny girl kéo qua kia, cười như không cười:

Khách tới thì làm “khách”, chứ không phải làm “chủ”.

– Có đúng không?

Hết chương 31