Vạn Cổ Long Đế

Chương 42: Thật sự là rất nhanh!




“A!”

Trên mặt Triệu Long lại có thêm một vết máu.

Hắn đau đến mức khuôn mặt nhăn nhó, gào lên: “Phụ thân... cứu conl”

Triệu Vô Ky dẫn đầu ngồi không được, sắc mặt dữ tợn đứng bật dậy.

Vì sao tên rác rưởi kia lại khôi phục cảnh giới? Sao hắn lại làm được vậy chứ? “Grừt”

Báo Lưỡi Dao Gió bò lên từ mặt đất, thả ra khí thế hung ác, dựa vào khứu giác lao mạnh về phía Lâm Thần.

“Còn dám lên nữa hả?” Lâm Thần cười lạnh, bóng dáng như điện, chỉ mới vài giây mà đã đấm ra vài quyền liên tiếp.

Mỗi một quyền đều dừng ngay trên đầu Báo Lưỡi Dao Gió.

Lâm Thần giống như thú dữ, liên tục đấm lùi vóc dáng khổng lồ kia của nó.

Báo Lưỡi Dao Gió vốn đã bị đâm mù đôi mắt, dưới đợt tấn công dày đặc như cơn mưa xối xả, càng thêm không có sức chống đỡ.

Thật sự là rất nhanh!

Thấy sắp tới mép lôi đài, trong mắt Lâm Thần lóe lên vẻ lạnh lùng, dùng chân trái làm trụ, tụ tập hết khí lực vào chân phải, quay người đá ra sau, đá Báo Lưỡi Dao Gió bay ra mấy chục mét, lần âm ầm xuống dưới lôi đài.

Dùng sức người đi đối đầu với huyễn thú vóc dáng khổng lồ. Vậy mà... lại thắng!

Không chỉ có là Triệu Long mà ngay cả người xem dưới lôi đài cũng rất ngạc nhiên.

Thể chất của hắn phải mạnh đến mức độ nào mới có thể làm được như vậy chứ?

Trong miệng Báo Lưỡi Dao Gió liên tục phun ra bọt máu. Nó giấy giụa vài cái trên mặt đất, cố lắm mà không bò dậy nổi.

“Oẹ!”

Triệu Long như bị đánh một đòn nặng, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn ta mặt mày tái nhợt, cả người run rẩy liên tục. “Chết... chết rồi!”

Có người mạnh dạn đi lên xem thử hô hấp của Báo Lưỡi Dao Gió, sắc mặt chợt thay đổi.

Lâm Thần thế mà lại chỉ dựa vào cơ thể, đánh chết một con huyền thú!

Bên kia, Tô Thành đột nhiên lùi ra sau một bước, trái tim như là bị một bàn tay khổng lồ siết chặt, khó có thể hô hấp.

Lần đầu tiên hắn ta cảm thấy sợ hãi một người từ trong tận đáy lòng.

“Thất hoàng tử, đến lượt ngươi.”

Lâm Thần xoay người, nhìn Tô Thành với ánh mắt lạnh bằng.

Giờ phút này, Tô Thành dường như thấy được một con thú dữ thời viễn cổ đang nhe răng nhếch miệng với mình.

Sát ý bùng lên trong khoảnh khắc khiến Tô Thành sợ tới mức suýt nữa ngã ngồi trên đất.

“Ta... ta..”

Tô Thành muốn nhận thua, nhưng nghĩ đến việc dưới lôi đài còn có rất nhiều người vây xem thì nuốt những lời kia lại.

Nếu thật sự nói ra hai chữ “nhận thua” thì mặt mũi của hoàng tộc sẽ bị mình ném hết.

“Xoát!"

Lâm Thần mặc kệ hắn ta suy nghĩ ra sao, bước nhanh lên phía trước.

Hắn vận chuyển Đế Quyết, ánh xanh quanh thân càng đậm.

Lâm Thần sử dụng Vạn Mộc Tranh Vanh Thể càng ngày càng thành thạo.

Tô Thành hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu, ngay cả Voi Đen Ánh Bạc cũng bị ảnh hưởng rất lớn.

Sau vài chiêu, Lâm Thần đã đánh bại hắn ta, bóp chặt cổ hắn ta giơ lên.

Tất cả những người vây xem đều ngây ngẩn cả người. Lâm Thần mới lên lôi đài được bao lâu chứ?

Huyễn thú của hai người Triệu Long Tô Thành, một chết một bị thương.

Mà hai người họ cũng bị đánh bại hoàn toàn.

Nếu không phải cảm thấy đau khi tự nhéo mình, thì bọn họ còn tưởng rằng mình đang năm mơ.

Tô Thành khó khăn mà giấy giụa, khuôn mặt đỏ lên: “Nếu hôm nay ngươi... ngươi dám giết ta, thì ngươi... nhất định sẽ không ra được Hoàng Thành!”