Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 182: C182: Thánh nhân cũng chỉ là sâu kiến




Sắc mặt từng tên tu sĩ Ma Tâm Điện như tro tàn, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Ma Tâm Thánh Quân vừa chết vậy thì Ma Tâm Điện sẽ không còn là Thánh giai tông môn nữa, việc này đối với Ma Tâm Điện là một đả kích chí mạng.

Không những địa vị ở thế giới hắc ám giảm đi mà các địa vị bá chủ của các nước xung quanh cũng không giữ được, thậm chí có khả năng bị cừu gia trước kia truy sát.

Có thể nói, từ nay về sau Ma Tâm Điện sẽ lâm vào tình cảnh vô cùng chật vật, thậm chí có khả năng bị hủy diệt.

Mấy vị Thánh nhân của thế giới hắc ám cũng không ngờ rằng vị chủ nhân của Thiên Bảo Cung lại có năng lực đồ thánh, căn bản không phải là thánh nhân bình thường.

"Các hạ, thánh nhân chính là sinh linh tôn quý nhất thiên hạ, tương hợp với trời, là thiên tử, bất kỳ một tên thánh nhân nào đều được thiên địa chiếu cố. Ngươi giết chết thánh nhân là không tuân theo thiên đạo, khó tránh khỏi có chút quá phận đi."

Ánh mắt Hoàng Âm Thánh Sư âm trầm nói.

Một thánh nhân tử vong là cái giá vô cùng to lớn với thế giới hắc ám, chỉ có khi bộc phát đại chiến có một không hai mới có thánh nhân vẫn lạc, bình thường căn bản không thể phát sinh.

"Các ngươi có thể giết sinh linh của Trường Thương Thành mà lại không cho ta giết các ngươi, thật là suy nghĩ buồn cười."

Tịch Thiên Dạ khoang tay, đứng trên trời, nói bằng giọng mỉa mai.

"Chúng ta chính là thánh nhân, há lại có thể so sánh với những sâu kiến phàm tục kia sao. Những tên sâu kiến phàm tục kia có chết nhiều hơn nữa cũng không quý giá bằng một thánh nhân."

Cốt Phệ Thánh giả tức giận nói.


Thánh Nhân siêu thoát chúng sinh, khác một trời một vực với phàm nhân. Từ khi thành thánh thì trong mắt bọn hắn thánh nhân mới là người, những sinh linh khác đều là giun dễ, chết nhiều hơn nữa cũng không đáng nhắc đến.

"Thánh nhân?”

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt lườm Cốt Phệ

Thánh giả một chút, biểu lộ đạm mạc nói:

"Đáng tiếc, trong mắt ta, các ngươi cũng không khác gì sâu kiến."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy vị thánh nhân của thế giới hắc ám đều cứng đờ, ánh mắt chấn động, sấm sét vang dội, sóng biển ngập trời, phảng

phất như có sự tức giận vô biên sinh ra. Toàn bộ thiên địa bỗng nhiên trầm xuống, mây đen cuồn cuộn, nước mưa như băng tiễn, tản ra hàn ý lạnh buốt.

Sinh linh trong Trường Thương Thành, từng người đều cực kỳ chấn động nhìn vào bóng lưng tuyệt thế được bao phủ trong tiên quang kia.

Cũng chỉ có nhân vật tuyệt thế như thế mới dám nói thánh nhân là con kiến hôi!

Bá khí! Đơn giản là hắn quá bá khí rồi!

Rất nhiều người lúc này đều nhiệt huyết sôi trào, từ khi Hắc Ám Náo Loạn giáng lâm thì toàn bộ Trường Thương Thành từ đầu đến cuối đều chìm trong tuyệt vọng, sợ hãi, bất lực trong bầu không khí, chưa hề có giờ phút nở mày nở mặt, nhẹ nhàng vui vẻ như bây giờ.


Trường Thương Thành bọn hắn cũng có cường giả tuyệt thế, vậy thì có gì phải e ngại.

"Các hạ! Ngươi đang vũ nhục chúng ta à..."

Ánh mắt Hoành Âm Thánh Sư băng lãnh, ngữ khí lạnh đến mức khiến không khí như kết băng, từng tia hàn ý bao phủ thiên địa.

Ánh mắt mấy người Cốt Phệ Thánh Gỉa, Hàn Lâm Thánh Quân đều âm trầm, từ sau khi thành thánh cho tới bây giờ cũng không có ai dám trào phúng bọn hắn là con kiến hôi.

"Không, đừng hiểu lầm. Ta không có ý vũ nhục các ngươi, ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

OanhI

Uy áp trên trời chấn động, năng lượng quét sạch qua, đem mây đen vạn trượng đánh xơ xác không còn một khối.

Mấy vị Thánh giả của thể giới häc ám cũng không nhịn được nữa, uy áp vô biên chấn động thiên địa.

"Giết!"

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Cốt Phệ Thánh Giả xông ra đầu tiền, Huyết Vân Kỳ trong tay đón gió biên lớn, trong khoảng khắc, huyết sắc vô tận bao phủ thiên địa, toàn bộ thế giới như rớt xuống trong biển máu, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập thiên địa.

Mặc dù công kích của Cốt Phệ Thánh giả nhìn vô cùng dọa người, toàn bộ thiên địa phảng phất sẽ bị huyết hải luyện hóa, chúng sinh sắp hóa thành nùng huyết, trành diện kinh khủng tới cực điểm nhưng một màn làm cho tất cả mọi người im lặng là công kích kinh thế của Cốt Phệ Thánh giả chưa kịp thi triển ra đã bị Thiên Bảo Cung Chi Chủ đánh bay ra ngoài như một con rưồi đen.

Cùng lúc đó, Hoàng Âm Thánh Sư cùng mấy người Hàn Lâm Thánh Quân gần như đồng thời phát ra công kích, công kích của bọn hắn cũng đều có thánh thế dọa người, hiển thị rõ uy nghỉ của thánh nhân. Nhưng ở trước mặt Thiên Bảo Cung chỉ chủ chỉ như một tiểu hài tử múa đại chùy.

Hời hợt đã bị bắn ra ngoài.

Chiến đấu trên bầu trời mặc dù là mấy tên thánh giả vây công một mình Thiên Bảo Cung Chỉ Chủ nhưng tình hình chiến đấu ngay từ khi bắt đầu đã giống như diễn tuồng, như một người lớn đang đùa bốn mấy tiểu hài tử.

Mạnh!

Đơn giản chỉ là quá cường đại a!

Tất cả mọi người trong Trường Thương Thành đều hướng ánh mắt cực nóng nhìn lên thân ảnh tuyệt thế trên bầu trời kia, trong mắt tràn đầy sùng bái cùng kính sợ.

Thánh Nhân của thế giới hắc ám nhiều hơn nữa thì thế nào, tuyệt thế Thánh Quân của Trường Thương Thành bọn hắn có thể ngăn chặn tất cả.

Sắc mặt Cố Khinh Yên trắng bệch, chiến y nhuốm máu, Trường Thương Huyết Kỳ đang nắm chặt trong tay rốt cục cũng thả lỏng ra. Áp lực nặng nề như núi trong lòng rốt cục cũng giảm bớt. Nàng nhìn qua thân ảnh bao phủ trong tuyệt thế tiên quang trên tận cửu thiên kia, ánh mắt tràn đầy dị sắc.

Đó mới là cường giả tuyệt tuyệt thế của thiên địa a! Một ngày nào đó nàng cũng sẽ trở thành tồn tại như thế.

"Thiên Bảo Cung Chi Chủ?"

Cửu Tiêu Lâu Nữ Thiên Tôn nhìn thân ảnh trên trời cao bằng ánh mắt nghỉ ngờ, nàng luôn có cảm giác người kia có chút gì đó kỳ quái, căn bản không giống một thánh nhân vì trên người hắn không có bất luận đặc điểm gì của thánh nhân cả.


Nhưng cỗ lực lượng này lại cường đại tuyệt luân, không hề chênh lệch với thánh nhân.

Trên bầu trời, sắc mặt chư vị thánh nhân của thế giới hắc ám khó coi tới cực điểm.

Trường Thương Thành có tồn tại tuyệt thế như vậy thì bọn họ căn bản không công phá nổi, chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn.

"Núi xanh vẫn còn, nước biếc vẫn chảy, Thiên Bảo Cung Chi Chủ, mối thù hôm nay, Hoành Âm ta ghi nhớ trong lòng, người trêu chọc Bạch Cốt Giáo của ta, chẳng cần biết hắn là ai đều không có kết cục tốt. Hôm nay để cho. ngươi uy phong, ngày sau lại tới phân cao thấp, sau này còn gặp lại."

Hoành Âm Thánh Sư lạnh lùng nói một câu hung ác.

Nếu như cứ rút lui chật vật như vật thì thật không có mặt mũi, có nhiều người nhìn như vậy, thua người nhưng không thể thua trận.

Hôm nay đã đánh giá thấp Trường Thương Thành, lần sau đến cũng không có dễ nói chuyện như vậy.

"Các ngươi coi Trường Thương Thành là hậu hoa viên nhà mình sao, muốn tới thì tới muốn đi thì đi?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. "Vậy ngươi muốn làm gì?"

Cốt Phệ Thánh giả thản nhiên cười lạnh nói, bọn hắn mặc dù không làm gì được Thiên Bảo Cung Chi Chủ, nhưng hắn cũng không làm gì được bọn họ.

Bọn hắn cũng không phải là Ma Tâm Thánh Quân, muốn trấn áp Thiên Bảo Cung Chỉ Chủ một cách vô nghĩa. Năm người bọn hắn liên thủ, lại có chuẩn bị từ trước, lại thêm Huyết Vân Kỳ cùng Bạch Gốt Tế Đàn tăng phúc căn bản không sợ Thiên Bảo Cung Chỉ Chủ.

"Ý của ta là đã tới vậy thì chớ có đi. Dù sao Trường Thương Thành chết nhiều sinh linh vô tội, cần phải có người phụ trách với bọn họ." Tịch Thiên Dạ đạm mạc nói.

"Lưu chúng ta lại? Khẩu khí thật lớn, ngươi cho rằng ngươi là ai, tu vi của ngươi chưa hẳn đã mạnh hơn chúng ta." Hoành Âm Thánh Sư cười ha ha, dường như nghe được một trò buồn cười.