Ương Ngạnh

Chương 19




Thứ hai luôn là một ngày ai cũng phải e sợ. Một ngày mà học sinh luôn đến sớm và đông đủ nhất. Tăng Như Sơ đặt chân vào lớp đã thấy Phó Ngôn Chân ngồi trên ghế. Vậy nhưng cậu chàng đang bị đám đông vây kín, có cả trai lẫn gái. Nếu như không có người gọi tên cậu, cô còn chẳng hay cậu đã đi học. Cũng bởi nhóm người kia che kín cậu rồi còn đâu.

Chỗ ngồi của cô cũng bị cô nàng Lý Mộng Lộc chễm chệ chiếm lấy. Lúc này mà đuổi người ta thì không được hay lắm nên cô quay ra hành lang đứng chờ. Mãi đến lúc tiếng chuông vào học ngân vang, cô mới bước lại vào phòng học. Nhưng Lý Mộng Lộc vẫn ngồi yên không hề có ý định đứng dậy, cô đành phải nhắc khẽ, “Vào học rồi.”

Bấy giờ Lý Mộng Lộc mới đứng dậy trả lại chỗ ngồi cho cô, không quên nói thêm một câu “xin lỗi nhé.” Đám đông giải tán ai về chỗ người đấy, chỉ vài người ngồi gần đó mới được hưởng lợi trò chuyện thêm đôi ba câu với Phó Ngôn Chân.

Cậu chống đầu ngồi nghe Thẩm Du ba hoa thổi phồng hôm qua cậu thi đấu siêu đẳng cỡ nào, nhưng đôi mắt lại liếc về phía Tăng Như Sơ. Học sinh ngoan hôm nay lại mặc đồng phục. Nhưng cô chỉ mải cắm cúi làm việc của mình, chẳng hề hứng thú với câu chuyện của Thẩm Du. Dù gì cũng phải hỏi một câu “Thật à” chứ nhỉ?

Thẩm Du đang say sưa nói chợt nhớ ra một chuyện, cậu ngoảnh lại nhìn Tăng Như Sơ, hỏi cô sao hôm qua không đến xem trận chung kết. Tăng Như Sơ đang bận túi bụi với đống bài tập chỉ đáp cho có lệ, “Nhà tớ có việc.”

Thẩm Du như chưa hài lòng với câu trả lời ấy, “Nhà cậu mà cũng có việc á?”

Tăng Như Sơ cau mày, đang định giải thích thì Phó Ngôn Chân xen ngang, “Mới sáng ra mà mày nói nhiều thế, không thấy khát à?”

Thẩm Du thần kinh thô chỉ hiểu được ý trên mặt chữ, “Mày vừa nói làm tao cũng thấy khát thật.”

Cậu nhoài người với chai nước trên bàn tu một ngụm lớn, đoạn quay xuống hỏi Phó Ngôn Chân, “Qua thi xong mày đi đâu đấy, mẹ mày còn gọi cho cả tao, hỏi mày có đi cùng tao không, tao gọi điện nhắn tin mà mày cũng chẳng thèm trả lời, có phải là đi tìm em gái xinh đẹp nào không đấy?”

“Ờ.” Phó Ngôn Chân cong môi cười, “Đi ngắm gái xinh.”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Tay Tăng Như Sơ khẽ run, tờ giấy ghi chép hàng tuần đang cầm rơi xuống đất, vừa hay đậu trên mũi giày của Phó Ngôn Chân. Tăng Như Sơ cúi xuống định nhặt lại, nhưng Phó Ngôn Chân chợt chụm mũi chân di ra chỗ khác.

Cánh tay Tăng Như Sơ khựng lại giữa không trung, “…”

Phó Ngôn Chân chầm chậm thu chân lại, tờ giấy vẫn mắc vào mũi giày cậu, cậu bèn khom lưng nhặt lên.

Đôi mắt đảo nhanh nhìn thấy vài từ “mũi tên”, “trận đấu”.

Chà, còn ghi cả trận đấu của cậu vào cơ đấy.

“Trả đây!”

Tăng Như Sơ với tay như muốn cướp lại, nhưng Phó Ngôn Chân nhanh như cắt giơ cao cánh tay, tận dụng tối đa chiều cao của mình. Cậu đang ngồi còn cô đứng. Cô cố hết sức vẫn không thể giật lấy tờ giấy. Phó Ngôn Chân nhìn vẻ mặt hậm hực của cô thì lấy làm khoái chí.

“Xem tí mà cũng không cho.” Cậu nhếch môi cười trêu.

“Không cho xem.” Tăng Như Sơ trợn mắt, “Cậu tự đi mà viết, sao lại xem của tôi.”

Tuy lần nào Phó Ngôn Chân cũng nộp thứ này nhưng cậu ta chẳng hề viết đàng hoàng. Lần nào Trương Minh cũng phê cho cậu một dấu chấm hỏi to đùng.

“Thì cậu “dễ nhìn”.” Phó Ngôn Chân vẫn muốn đùa dai, “Của tôi làm sao dễ nhìn được như cậu?”

Tăng Như Sơ, “…”

Bùi Chiếu “…”

Thẩm Du “…”

“Đồ dở hơi.” Tăng Như Sơ vừa mắng vừa gắng sức lấy lại đồ của mình, giằng co một hồi, cuối cùng cũng với được mép tờ giấy, cô nghiến răng tăng thêm lực, “Trả cho tôi.”

Rốt cuộc tờ giấy cũng được hạ xuống cho cô lấy. Đôi mắt Phó Ngôn Chân như có ý cười thoáng qua, Tăng Như Sơ bị cậu nhìn vậy gò má thoắt cái ửng hồng. Cô cúi mặt, cầm tờ giấy quay phắt người ngồi lại vào ghế.

Bùi Chiếu ngoảnh sang nhìn Phó Ngôn Chân, khóe miệng giần giật, “Tao cũng nghĩ mày bị dở hơi.”

Phó Ngôn Chân nhướn mày không đồng ý.

Thẩm Du ngày nào cũng cãi cọ chí chóe với đám con gái, giờ ngồi xem hai người kia giằng qua giật lại mãi không chán, một lát sau mới sực nhớ ra chuyện quan trọng, “Cô em xinh đẹp nào thế?”

Phó Ngôn Chân giơ chân đạp vào mông thằng bạn, “Mày lo mà làm bài tập đi, mới sáng đã lắm mồm.”

Hết giờ truy bài.

Tổ trưởng bé nhỏ nào đó từ một “vị quan tầm thường” đã hoàn toàn trở thành “bà chủ nhà” đi thu tiền trọ định kỳ mỗi tháng. Tăng Như Sơ đứng dậy đi thu bài tập từ bàn đầu trở xuống. Hỏi thăm vài lượt thì chưa ai làm xong cả, người nào người nấy đều đang chúi mũi chép lia lịa, mồm thì tía lia xin cô cho thêm vài phút.

Hôm nay cô không hỏi bài tập của Phó Ngôn Chân vì cậu ta xin nghỉ một tuần, chẳng cần nghĩ cũng biết chắc chắn chưa làm bài tập về nhà. Sau khi hỏi hết một lượt, cổ họng cô khát khô bèn về bàn cầm cốc của mình định ra lấy thêm nước.

Lúc ngang qua bàn sau, Phó Ngôn Chân chợt đứng dậy. Tăng Như Sơ vờ như không biết, rảo chân nhanh hẳn lên. Nhưng Phó Ngôn Chân lại cao, sải vài bước đã bắt kịp cô. Hai người gần như sóng vai nhau trên hành lang. Phó Ngôn Chân mang đến cảm giác tồn tại quá mạnh, muốn vờ không biết cũng không được.

“Bác cậu thế nào rồi?” Đi được vài bước, Phó Ngôn Chân cất tiếng hỏi, giọng nói bình thản như thể chỉ tình cờ nhắc đến.

“Bác sĩ bảo không sao rồi.” Nghĩ đến việc hôm qua cậu đến bệnh viện, còn ở cùng cô một lúc nên Tăng Như Sơ vẫn trả lời.

“Cậu…” Phó Ngôn Chân sờ sống mũi hơi ngập ngừng, “Sống ở nhà họ có ổn không?”

Tăng Như Sơ hé môi, “À”, rồi bổ sung thêm, “Cũng ổn lắm.”

Phó Ngôn Chân bật cười.

Tăng Như Sơ lại nhớ đến cuộc điện thoại hôm qua cậu nhận, không kìm được lên tiếng hỏi thăm, “Cậu về nhà có bị bố mẹ mắng không?”

“Không chỉ mắng đâu.” Phó Ngôn Chân khịt mũi, “Còn đánh tôi nữa đây này.”

Tăng Như Sơ: “…”, còn bị đánh nữa cơ á?

“Trên người tôi toàn vết thương.” Phó Ngôn Chân liếc mắt, thấy nét mặt ngạc nhiên của cô bèn chộp lấy cái cốc trong tay cô, vừa nghịch vừa đùa, “Hay là để tôi cởi áo ra cho cậu nhìn nhé?”

“…Tôi chả thèm nhìn.” Tăng Như Sơ đỏ mặt giật lại cái cốc của mình. Nhưng trong lòng vẫn thoảng chút lo lắng không yên. Cô cứ ngẫm nghĩ mãi có khi nào vì đi tìm cô nên cậu mới bị đánh? Nhưng cũng đâu phải cô bảo cậu ta đến? Cơ mà cậu ta còn ở bệnh viện với cô lâu như thế… Nhưng tại sao cậu ta lại chấp nhận đứng chờ với cô trong bệnh viện nhỉ? Phải chăng là vì cậu ta tốt bụng?

…Phó Ngôn Chân tốt bụng…

Làm sao mà cậu ta lại có thể tốt bụng được cơ chứ…

Tăng Như Sơ ngồi suy diễn một mình đến mức đầu muốn nổ tung, cốc nước đầy tràn từ bao giờ mà chẳng hay. May mà có một bạn khác nhắc nhở cô.

Cô không thể nói câu cảm ơn với Phó Ngôn Chân, chỉ đành khách khí một chút với cậu ta những lúc thu bài tập. Mỗi ngày còn hỏi cậu ta có cần chép bài không, nếu như cần thì cô sẽ cho cậu mượn trước.

Hai ngày yên bình trôi qua—

Tuần cuối cùng của tháng 9 đã gần kề với kỳ nghỉ lễ Quốc khánh. Lũ học sinh nào còn tâm tư học hành gì nữa, ngoại trừ thầy chủ nhiệm còn quát mắng được vài câu, các thầy cô khác chỉ đành buông xuôi bất lực.

Kỳ nghỉ lễ dài 7 ngày cận kề, đám mải chơi như Thẩm Du suốt ngày chỉ bàn tán sẽ đi đâu chơi gì. Cậu ta hỏi những người xung quanh vài bận, có người hào hứng tiếp chuyện, cũng có người lơ đi.

Không thể chịu nổi cái cảnh ngày nào cũng phải nghe cậu ta liến thoắng, giờ giải lao ngày thứ Năm Triệu Doãn Điềm quay xuống hét lên, “Kệ con mẹ nhà cậu, bà đây muốn đi đâu thì đi.”

Tăng Như Sơ đã quen với việc hai con người này gây gổ với nhau, ngày nào không cãi nhau chắc ngày đó là ngày tận thế.

Thẩm Du ngoáy tai, “Con gái con lứa gì mà cục súc thế. Nhìn bạn cùng bàn tôi đi, người ta dịu dàng dễ thương như này, trông đấy mà học hỏi.”

Tăng Như Sơ: “…”

Triệu Doãn Điềm cười khinh thường, “Thế nên ngày nào mấy cậu cũng bắt nạt cậu ấy?”

“Triệu Doãn Điềm cậu đừng có mà ngậm máu phun người! Tôi bắt nạt Nấm Nhỏ khi nào hả? Phải không Nấm Nhỏ?” Thẩm Du chọc cán bút vào tay Tăng Như Sơ, đòi cô phải làm chứng bằng được.

Nhưng không đợi Tăng Như Sơ lên tiếng, cậu ta quay đầu vu oan cho người đằng sau, “Ê Lão Bùi, có phải thằng chó mày nhân lúc tao không ở đây, bắt nạt bạn cùng bàn của tao?”

“Cút.” Bùi Chiếu mặc xác thằng bạn, giơ chân đá vào mông Thẩm Du không thương tiếc. Nhưng không rõ Bùi Chiếu bỗng nhiên bị chập dây thần kinh nào, trong đầu lại nảy ra suy nghĩ tinh quái. Quay sang liếc Phó Ngôn Chân đang nghịch điện thoại, cười xảo trá, “Có phải A Chân mày bắt nạt cậu ấy không?”

Phó Ngôn Chân cũng nghe được đầu đuôi câu chuyện từ nãy, ngẩng lên nhìn người trước mặt.

“Có phải ngày nào mày cũng bắt nạt…” Bùi Chiếu nhìn chằm chằm cậu bạn, cười ý nhị, “Bạn cùng bàn bé nhỏ của chó Thẩm không hả?”

Phó Ngôn Chân cười giễu lại, “Mày hỏi cậu ấy là biết ngay.”

Bùi Chiếu đâu có ngốc mà hỏi thật. Cậu ta không phải đồ thần kinh thô như Thẩm Du, nhìn phát là biết tỏng rồi. Tuy bảo Bùi Chiếu đi hỏi Tăng Như Sơ nhưng Phó Ngôn Chân lại rê chân móc vào chân ghế cô.

Con trai tầm tuổi này đương độ khỏe mạnh nhất, Tăng Như Sơ lại gầy yếu, cậu ta kéo một cái khiến người cô cũng ngả nghiêng theo.

Chân ghế ma sát với sàn nhà phát ra tiếng chói tai.

“Cậu làm cái gì đấy?” Tăng Như Sơ bực tức quay lại quát.

“Bọn nó đều bảo tôi bắt nạt cậu.” Phó Ngôn Chân hếch cằm, “Cậu nói đi xem nào, có phải tôi bắt nạt cậu không?”

“…”

Tăng Như Sơ lườm cậu, không thèm để ý đến đồ dở hơi kia. Thấy vậy, Phó Ngôn Chân lại giở trò cũ. Giờ mà cô không nói rõ ràng, người này chắc chắn không bỏ qua. Cô ngao ngán xoay người lại, hậm hực đáp, “Chẳng phải ngày nào cậu cũng bắt nạt tôi đó sao?”

Đã thế còn mặt dày hỏi cô.

Cô vừa trả lời, đám con trai xung quanh rú lên cười, mà còn cười một cách rất kỳ cục. Lý Độ ngồi gần đó nói to, “Anh Chân à, sao ngày nào anh cũng bắt nạt con gái nhà người ta thế?”

Có người hùa theo, “Hay là thích con gái nhà người ta rồi?”

“Sao lại bắt nạt người ta thế?”



Ở độ tuổi nhạy cảm như này, “bắt nạt” được gán với một cảm giác vừa mập mờ lại thích thú. Mọi người hiểu ý nhau trêu chọc mấy câu, Tăng Như Sơ lại ngại đỏ mặt. Cô không biết mình nói sai chỗ nào, nhưng nghe ý tứ mọi người nói có vẻ không phải ý tốt gì.

Phó Ngôn Chân nhìn gò má phớt hồng của ai kia, ngả ra sau cười thành tiếng.

Tăng Như Sơ biết có tranh cãi hay thanh minh cũng không lại với đám mất nết kia. Cô không có tài năng thay đổi tình hình, đành thay đổi chính mình thôi. Mặc kệ đám đông ồn ào, cô lấy tai nghe đeo vào, bật mức âm lượng thật lớn nhưng tiếng cười ầm ĩ xung quanh vẫn lọt vào tai cô một cách rõ ràng.

Phó Ngôn Chân liếc thấy cái tay cầm bút khẽ run của cô.

“Thôi, lo học đi, ngậm mấy cái miệng chó của bọn mày vào.”

Rốt cuộc cậu cũng tốt bụng, nói được câu tiếng người.

Chớp mắt đã đến thứ sáu, chỉ còn một ngày là sẽ bước vào kỳ nghỉ dài Quốc khánh. Sáng Triệu Doãn Điềm đến lớp cũng hỏi cô đi đâu chơi. Thực ra hôm đó Tăng Như Sơ không giận dỗi gì Thẩm Du, học với nhau một thời gian cô cũng biết tính Thẩm Du như đứa trẻ con, không phải loại người xấu xa. Cô đã từng gặp người xấu xa thực sự.

Nhưng nếu có kỳ nghỉ dài như vậy vào hồi trước, cô thường đi dạy gia sư hoặc đi cùng Thẩm Lân Khê đến triển lãm tranh hoặc xem kịch gì đó. Cô không hiếu động như các cậu, Thẩm Du còn muốn chơi nhảy dù. Thấy các cậu cũng không quá quan tâm hứng thú với đề tài này bèn thuận miệng đáp, “Ở nhà thôi.”

Có lẽ Triệu Doãn Điềm cảm thấy cô bạn của mình chỉ ở nhà khá nhàm chán nên ngày nào cũng lải nhải, rủ rê cô đi biển chơi lướt sóng. Cái sở thích này khiến Tăng Như Sơ nghĩ cô với Thẩm Du thật xứng đôi. Ngày nào cũng cãi nhau, hạnh phúc vui vẻ sống đến già.

Tiết cuối buổi sáng là môn Văn. Dạo gần đây sức khỏe của cô Trương Minh không tốt nên xin nghỉ để đi khám, vậy nên giờ xin đổi tiết của giáo viên khác. Sáng nay bà có tận 4 tiết dạy, đến tiết này cổ họng đã đau rát, giọng nói nhỏ hơn bình thường nhiều.

Ngồi dưới nghe không khác gì đang được ru ngủ. Học sinh trong lớp cũng vô cùng phối hợp mà gục xuống bàn cả một đám, thậm chí còn có người ngáy. Trương Minh bực ra mặt vì công sức của mình không được tôn trọng.

Bà bắt đầu gọi tên học sinh đọc thuộc lòng. Gọi liên tiếp 3 người nhưng không ai thuộc. Thành thực mà nói, tất cả giáo viên đều có đôi mắt tinh tường, liếc qua là biết ai thuộc bài, ai không.

Trương Minh biết chắc cả lớp này không quá 5 người có thể đọc thuộc lòng. Nhưng bà sẽ không gọi những người đó. Ai bảo dám ngủ trong tiết của bà.

“Phó Ngôn Chân.” Trương Minh gọi tên cậu.