Ương Ngạnh

Chương 13




Chớp mắt đã đến cuối tuần. Bài tập về nhà của Nhã Tập ít đến thảm thương, đáp lại một cách chân thành lời kêu gọi nhằm giảm nhẹ gánh nặng cho học sinh.

Lại là một ngày nghỉ rảnh rỗi. Chủ nhật cô bị Triệu Doãn Điềm gọi ra ngoài chơi. Thẩm Lân Khê biết cô quen được bạn mới ở Nhã Tập, mừng còn không kịp, luôn miệng giục cô ra ngoài chơi với bạn.

Nhưng Triệu Doãn Điềm chẳng có vẻ tươi vui khi đi chơi. Hôm qua là sinh nhật thần tượng của cô nàng, cô đăng một tấm ảnh chụp thần tượng trên nick PO của mình, cũng dồn tâm huyết viết hẳn một bài post dài để thổ lộ tâm tình.

Thế rồi Thẩm Du bình luận bên dưới, “Ôi giồi, toàn những gã khốn nạn chuyên đi lừa gạt, chỉ những thiếu nữ ngây thơ như các cậu mới tin lời anh ta răm rắp, tỉnh lại đi chị Triệu ơi!”

Triệu Doãn Điềm solo cả đêm với cậu ta trong phần bình luận, để đọc được hết chỗ bình luận ấy chắc cũng phải mất một tiếng đồng hồ. Ngay cả khi Viên An ngủ dậy vẫn thấy hai người hăng say đại chiến mấy trăm hiệp chưa xong, không thể chịu được phải vào bình luận, “Vẫn chưa phân thắng bại à?”

Tính tình Triệu Doãn Điềm thẳng thắn, luôn để trang cá nhân ở chế độ công khai, ai cũng vào xem được, kể cả giáo viên và bố mẹ cô nàng. Kết quả đến buổi trưa, hậu viên hội của thần tượng đó tuyên bố giải tán, fanpage lớn nhất cũng nối gót theo.

Bấy giờ Triệu Doãn Điềm mới biết fandom nhà mình đã sụp đổ rồi. Giây phút vỡ mộng quả thực đau đớn. Nỗi khổ này chẳng biết tỏ với ai.

Con đường tấp nập người qua lại, trời thì nắng nóng, càng nhìn càng phiền. Hai người tìm một quán trà sữa ở góc đường vào ngồi nói chuyện. Tăng Như Sơ không biết nên an ủi cô bạn thế nào, đắn đo cân nhắc hỏi thử một câu, “Hay là thích một người khác đi? Trẻ tuổi hơn người kia một chút?”

Cô nhớ Triệu Doãn Điềm từng kể thần tượng đó tuổi tác cũng gần 30.

“Chẳng thích ai nữa đâu, toàn là giả dối, vừa nghĩ đến chuyện tiêu tốn bao nhiêu tiền của mua này mua kia cho anh ta là tớ….AAAA, lòng của bà đây tan nát hết rồi!” Triệu Doãn Điềm trút bầu tâm sự rồi lại oán hận mắng, “Đm, quá là ác độc!”

Tăng Như Sơ chỉ biết nhỏ giọng họa theo, “Ừm, cũng hơi hơi…”

Ác độc.

“Mà tớ tức nhất không phải chuyện này.” Triệu Doãn Điềm bất bình, “Mọe kiếp, bao nhiêu ảnh ọt video được tung ra, vẫn có người bênh gã ta là người đàn ông tốt, đi khắp chỗ bào chữa cho gã ta, một câu “anh”, hai câu “anh”, đúng là cái đồ óc lợn.”

Tăng Như Sơ ngập ngừng một hồi, biết rằng không nên nói lời thật lòng. Chỉ dám nhủ thầm: Bé à, hôm qua cậu cũng mắng Thẩm Du y vậy đó.

Thẩm Du bị Triệu Doãn Điềm mắng không cãi nổi bèn tìm cô để phân xử, gửi cho cô một đống tin nhắn.

“Não Triệu Doãn Điềm bị úng nước hay sao vậy? Hả? Ảnh được tung ra hết rồi, cậu ta lại bảo là photoshop, đến khi có cả video thì lại biện hộ là cắt ghép, chả nhẽ phải chính mắt nhìn thấy mới tin là thật phải không!”

“Con gái các cậu đừng yêu một cách mù quáng như vậy được không?”

“Thôi thôi, mai cậu đi mua cho cậu ta một cặp kính đi, tớ trả tiền.”

“Trả luôn tiền đi đường nữa.”



Nói cứ như kiểu Triệu Doãn Điềm bị cận thị vậy.

“Thẩm Du thối tha…đều do cậu ta cả!” Triệu Doãn Điềm bỗng mắng Thẩm Du. Tăng Như Sơ không kìm được lên tiếng nói đỡ, “Tớ thấy Thẩm Du khá quan tâm cậu mà.” Qua vụ này cô có thể nhìn ra Thẩm Du muốn tốt cho Triệu Doãn Điềm, chứ không hẳn vì muốn kiếm chuyện gây sự.

Triệu Doãn Điềm vẫn cố chấp cãi lại, “Dừng, cậu ta quan tâ m đến tất cả con gái trên đời này, ngay cả con ruồi cái cũng phải liếc nhìn mấy lần.”

Tăng Như Sơ: “…”

Đi dạo cùng Triệu Doãn Điềm một lúc lâu, chắc hẳn tâm trạng cô nàng đã khá hơn vì mới rồi còn quay sang nói với Tăng Như Sơ, “Tớ đói rồi, bọn mình đi ăn đi.”

“Tăng Như Sơ?”

Có ai đó đằng sau gọi tên cô.

Tăng Như Sơ ngoảnh lại, hóa ra là bạn cùng trường Thực Nghiệm trước đây. Cô bạn đó tên là Vương An Mẫn, lớp phó Tiếng Anh của lớp cô hồi đó.Vương An Mẫn đeo cặp sách, tay còn cầm một xách một chiếc túi đựng sách vở đi học thêm. Chỗ tài liệu kia hẳn dày lắm, căng phồng cả chiếc túi. Một cảm giác quen thuộc ùa về, cuối tuần trước đây của Tăng Như Sơ cũng như vậy.

Vương An Mẫn không biết cô đi cùng với học sinh Nhã Tập, mồm miệng nhanh nhảu hỏi, “Cậu ở bên ấy thế nào? Nghe nói trường ấy không được tốt lắm à…”

Tăng Như Sơ sợ cô nàng lỡ miệng nói lời không hay bèn nhanh chóng đáp, “Tốt lắm, Nhã Tập cũng ổn mà.”

Vương An Mẫn đẩy cặp kính dày cộp 6 điốp của mình, trên gương mặt đậm chất mọt sách hiếm khi thể hiện sự tò mò và hăng say tìm hiểu những vấn đề không liên quan đến việc học hành.

“À thì, Nhã Tập có nhiều trai xinh gái đẹp lắm hả? Cơm ở căn tin ngon thật không?” Cô nàng ghé sát vào hỏi.

Chẳng đợi Tăng Như Sơ trả lời, tính háo thắng của Triệu Doãn Điềm được khơi mào. Trường của mình thì chỉ mình được phép nói xấu, không cho phép người ngoài có ý kiến. Cô lôi điện thoại ra, lướt lướt vài tấm hình đưa cho Vương An Mẫn xem. Tăng Như Sơ liếc qua, phát hiện đó là ảnh chụp Phó Ngôn Chân.

“…”

“Có đẹp trai không?” Triệu Doãn Điềm đắc ý hỏi.

Vương An Mẫn gật gù khen, “Đẹp trai thật ấy! Ai vậy?”

“Hotboy Nhã Tập đấy.” Triệu Doãn Điềm thản nhiên cất điện thoại, hất cằm ra chiều kiêu ngạo, “Thực Nghiệm đằng ấy có anh đẹp trai nào không, cho nhìn cái nào?”

Vương An Mẫn: “…”

Thấy người kia nghẹn họng trân trối mãi không nói nổi nên lời, Triệu Doãn Điềm nở một nụ cười thích chí, nhiệt tình vỗ vai Vương An Mẫn, “Rảnh thì sang Nhã Tập chơi nhá, tôi sẽ mời cậu dùng bữa ở 5 phòng ăn trong căn tin Nhã Tập, lại giới thiệu cả anh chàng đẹp trai làm bạn trai cho cậu nữa.”

Quả đúng là Nhã Tập có tận 5 phòng ăn. Cả Giang Thành này chỉ mỗi Nhã Tập là có khu căn tin lớn đến vậy. Đâu như Thực Nghiệm có một phòng be bé, mỗi giờ ăn trưa phải chen nhau vỡ trán.

“…Tớ chẳng cần bạn trai gì đâu.” Vương An Mẫn bị Triệu Doãn Điềm trêu chọc đỏ mặt, vội vàng nhấc cái túi đựng đầy sách lên biện minh, “Tớ phải học hành thật tốt.”

Triệu Doãn Điềm ra oai xong tâm tình cũng vui hơn nhiều. Đợi đến khi Vương An Mẫn đi xa, cô mới dựa vào vai Tăng Như Sơ cười nghiêng ngả, “Ôi, A Sơ, ở Thực Nghiệm yêu sớm có phải viết bản kiểm điểm với mời phụ huynh lên gặp giáo viên không? Tớ thấy bạn cũ của cậu sợ xanh mặt thế?”

Tăng Như Sơ: “…”

Chuyện này cô không rõ lắm, cô đã yêu sớm bao giờ đâu. Nhưng nếu muốn nghe nhạc ở Thực Nghiệm thì phải giấu giấu diếm diếm, nhiều học sinh đã luồn tai nghe vào trong ống tay áo để có thể nghe nhạc. Bật được vài bài, không biết có đã cơn nghiền không, nhưng cánh tay đó chắc chắn tê cứng.

Cô sực nhớ đến chuyện bị người nào đó uy hiếp hôm thứ năm, quay sang hỏi, “Nhã Tập không mời phụ huynh à?”

Triệu Doãn Điềm buồn cười, “Ai rảnh hơi mà hở ra là mời phụ huynh chứ?”

“…”

Trời xanh ơi, con lại bị lừa rồi.

Bản mặt xấu tính của người nào đó lại hiện ra trong đầu cô tựa cơn ác mộng. Lượn lờ trái phải, xua mãi không tan.

**

Hai cô chơi đến tận 5 giờ chiều, lúc bấy giờ nắng đã nhạt bớt, ánh chiều tà chiếu qua hàng cây khiến khung cảnh càng nhu hòa êm dịu hơn. Sau khi chào tạm biệt Triệu Doãn Điềm, Tăng Như Sơ ghé qua hiệu sách, cô muốn mua vài quyển sách về luyện tập.

Hàn huyên vài câu với Vương An Mẫn mới biết, vừa khai giảng được hai tuần, Thực Nghiệm đã tổ chức thi kiểm tra đầu năm, kiểm tra trắc nghiệm môn Toán ba lần, kiểm tra từ mới Tiếng Anh một lần…

Tuy Thẩm Lân Khê không khắt khe về thành tích học tập của cô nhưng lúc cô hay tin về việc kiểm tra vẫn hơi lo sợ bất an. Cô đã quen nhìn đống đề chất cao như núi, đối với cô mà nói, mỗi lần giải được đề khó là một lần giành được thắng lợi.

Năm bố mẹ cô mất, cô khép mình không thích nói chuyện, cũng không giao lưu với bất kỳ ai, toàn bộ thời gian và sức lực chỉ tập trung cho việc học hành. Cho đến khi chuyển đến nhà bác, bọn họ chỉ mong cô mạnh khỏe vui vẻ không sầu lo. Nhưng thật ra cô cũng hưởng thụ thời gian học hành.

Nhặt vài quyển sách luyện tập ra quầy thanh toán, khung cảnh bên cửa hàng hoa phía đối diện đập vào mắt cô. Hoa tươi vừa được giao đến, trong đó có cả cúc họa mi mà cô thích nhất.

Cô bước sang mua một bó, nghĩ nghĩ một lát lại mua thêm vài bông hoa hồng. Thẩm Lân Khê thích cắm hoa hồng vào chiếc bình miệng hẹp cao có tông màu lạnh để trong phòng vẽ tranh của bà.

Cô ôm hai bó hoa bước về trạm xe buýt gần đó. Đầu tháng chín, Giang Thành vẫn còn chút nóng nực sót lại của mùa hè. Cô mới đi vài bước mà mồ hôi túa ra ướt đẫm trán, tóc mái cũng vì thế mà dính chặt vào da. Mò vào balo lấy ra một chiếc cặp tóc, đang định gạt mớ tóc mái sang một bên kẹp lên thì có chiếc xe taxi đỗ xịch chỗ cô đang đứng.

Thẩm Du bước xuống từ ghế lái phụ, vừa ngước lên đã nhìn thấy Tăng Như Sơ.

“Nấm Nhỏ ơi, phải cậu đấy không?” Cậu ta hớn hở lên tiếng chào.

Tính tình Thẩm Du lúc nào cũng vô tư vui vẻ, không thù dai bao giờ, hôm qua cãi nhau hừng hực với Triệu Doãn Điềm là thế mà nay đã hết giận luôn được. Gương mặt cậu ta lúc này xán lạn y như ánh mặt trời. Ngay sau đó, cửa xe lần lượt mở ra. Bùi Chiếu xuống trước, thấy Tăng Như Sơ cũng lên tiếng chào, “Uầy, trùng hợp ghê.”

Tăng Như Sơ nhoẻn miệng cười chào lại, khóe mắt thoáng liếc lại thấy ngay một người khác. Vì dáng người cao nên phải cúi hẳn đầu xuống mới ra được, tóc mái rủ xuống che khuất tầm nhìn của cậu. Nửa dưới khuôn mặt bị che sau lớp khẩu trang màu đen. Tăng Như Sơ chỉ thoáng nhìn rồi nhanh chóng quay đi.

Nhịp tim cô lại đập rộn ràng, vô thức siết chặt chiếc cặp tóc trong tay. Không kẹp nữa. Không có tóc mái che trán cứ thấy kỳ kỳ.

Phó Ngôn Chân xuống xe hất tóc mái, bất ngờ nhướn mày. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng liền thân, tay ôm hai bó hoa tươi tắn. Gió ngang qua khiến tà váy khẽ bay, đôi mắt nai kia không nhìn cậu nhưng lại mở to, dáng vẻ ngây ngô khờ dại. Trong sáng thanh khiết hơn cả gió tháng chín. Ngọn gió kia còn cuốn theo cả tạp chất, còn cô vẫn thuần khiết như vậy.

Tầm nhìn cậu chuyển sang hai bó hoa trong tay cô, đặc biệt là mấy bông hồng vô cùng nổi bật.

“Nấm Nhỏ, ai tặng hoa cho cậu à?” Thẩm Du lại gần chỉ chỉ vào bó hoa.

“Tôi tự mua.” Tăng Như Sơ khe khẽ đáp lại.

Vì cô nói bé quá nên Bùi Chiếu không nghe rõ, cậu ta tò mò hỏi lại Thẩm Du, “Ai tặng cơ?”

“Anh đẹp giai tặng.” Thẩm Du cợt nhả trêu chọc. Giọng cậu ta lại to rõ khiến người xung quanh đều nghe được. Mấy người gần đó cũng đưa ánh mắt tò mò sang hóng chuyện.

“…”

Tăng Như Sơ chỉ có một suy nghĩ lúc bấy giờ, nếu Thẩm Du không có cái miệng ngứa đòn này thì còn có thể một làm đứa trẻ ngoan. Nhưng thành tật khó bỏ rồi, đành kệ vậy.

Phó Ngôn Chân dựa vào cột đèn ven đường, nhếch môi cười bỡn cợt, “Thế có thể gặp mặt anh đẹp giai đó không?”