Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1038: Sát lục chi địa khủng bố




- Trong rừng lại có người che giấu khí tức lợi hại đến vậy, đây rốt cuộc là nơi nào? Lâm Phong thầm nhủ trong lòng, cảm giác hắn luôn nhạy bén, nhưng bị người có tu vi Thiên Vũ tầng ba che giấu khí tức, cho tới khi bị ám sát, hắn mới phát hiện, thậm chí chế tạo ra hoàn cảnh kh/ủng bố, khiến hắn có ảo giác chờ ch.ết, thật lợi hại.

Nếu tâm thần hắn không cường đại, vừa rồi chìm trong cảm giác chờ ch.ết thêm một lúc, hắn thực sự đã thành người ch.ết rồi.

- Ngươi đi được sao? Lâm Phong truyền ra một thanh âm băng hàn, phong ý chí bao trùm thân thể, cả người giống như một trận hàn phong, phiêu miểu tự nhiên, Tiêu Dao bộ pháp tiêu sái, lập tức lướt qua rừng cây, Lâm Phong nhanh như một tia chớp.

Nhưng ở phía trước vẫn vô thanh vô tức, thật giống như một luồng bóng dáng u ám chìm trong rừng cây, tốc độ rất nhanh, vô cùng bất định, khiến người ta không cách nào tìm thấy. Thủ đoạn ẩn nấp này khiến Lâm Phong chấn động.

- Khó trách, chỉ có cảnh giới Thiên Vũ tầng ba cũng dám ám sát ta.

Lâm Phong thầm nhủ, khí tức lạnh như băng khóa chặt đối phương. Khoảng cách giữa hai người dần bị kéo lại, người nọ dường như biết không thể trốn thoát, đột nhiên xoay người, một cỗ khí tức khiến người ta hít thở không thông trong khoảnh khắc giáng xuống, lại một lần nữa khiến Lâm Phong cảm nhận ảo giác, chìm trong ảo giác chờ ch.ết không thể ngăn cản.

- Sát!

Hào quang trong mắt Lâm Phong sáng lên, giận dữ hét một tiếng, chấn động khiến thân thể đối phương run lên, một chưởng lập tức chém ra, một cỗ phong ma lực đáng sợ bao phủ đối phương, khiến thân thể đối phương cứng lại.

- Oanh!

Đại thế k/hủng bố dung nhập vào lực lượng phong ma, trấn áp đối phương không thể cử động. Với tu vi Thiên Vũ tầng bốn của Lâm Phong, đối phương chỉ mới Thiên Vũ tầng ba sao có thể thừa nhận, trong khoảnh khắc triệt để bị đè sập.

- Ầm vang!

Thân thể người nọ bị chưởng lực Lâm Phong đập ngã xuống đất, miệng phun máu tươi.

- Xuy!

Không gian dường như bị xé rách, một cỗ lực lượng ám sát cường đại phóng về phía Lâm Phong. Người nọ trong tình huống như vậy vẫn đâm ra một đao lạnh như băng, hơn nữa khoảng cách gần như thế, cảm giác băng hàn tới thấu xương càng thêm mãnh liệt.

- Muốn ch.ết!

Lâm Phong lạnh như băng phun ra hai chữ, lĩnh ngộ qua đồ họa các vị Hoàng Vũ khiên tâm thần hắn vô cùng cường đại, đã có chuẩn bị sao có thể bị động, một chưởng phóng ra, đè đối phương không thể th.ở dốc.

- Ầm vang!

Lực lượng cường đại trực tiếp đánh gục đối phương lần nữa. Lâm Phong mạnh mẽ di chuyển bước chân, dẫm lên tay đối phương, tiếng răng rắc phát ra, đối phương kêu thảm thiết.

- Vì sao đột nhiên tập kích ta? Lâm Phong lạnh như băng nói, chỉ thấy đôi mắt đối phương vô cùng giá lạnh, chăm chú nhìn hắn, trong ánh sáng ảm đạm có vẻ vô cùng âm trầm.

- Nếu đã tới đây, cần phải hỏi sao? Đối phương lạnh như băng nói, khiến vẻ mặt Lâm Phong cứng đờ.

- Nơi này là đâu? Lâm Phong lại lần nữa hỏi, chỉ thấy đối phương dường như sửng sốt, có vẻ rất kinh ngạc, Lâm Phong đến đây nhưng hỏi nơi này là đâu, vậy hắn vào như thế nào? Hơn nữa, gã thật không ngờ lần này lại thất bại, với năng lực ẩn nấp khủ/ng bố của mình, cộng thêm lực lượng thần thông ảo cảnh, gã dùng loại thủ đoạn này giết ch.ết không ít người.

Trong đó có rất nhiều người giống như Lâm Phong, có cảnh giới cao hơn gã, trong ảo cảnh cường đại, nếu đối phương trong tiến vào trạng thái chờ ch.ết ngắn thôi, gã đủ để giết đối phương rồi. Nhưng Lâm Phong lại thanh tỉnh với tốc độ quá kh/ủng bố, không hề cố kỵ truy đuổi gã, gã hiểu mình gặp phải thiết bản, đối phương rất có thể là thợ săn.

- Ngươi không biết? Đối phương lạnh lùng hỏi một tiếng, người này lại hỏi gã nơi này là đâu? - Không biết!

Lâm Phong gật đầu nói.

- Vậy ngươi vào đây bằng cách nào? Người nọ lạnh lùng hỏi một tiếng.

- Bây giờ ta đang hỏi ngươi, nói cho ta biết, có lẽ, ta sẽ không giết ngươi Thanh âm Lâm Phong giá lạnh, khiến vẻ mặt đối phương nghi ngờ, không giết gã? Vẫn còn cơ hội sống!

Trong này, thất bại đồng nghĩa với tử vong, không ai hạ thủ lưu tình, đối phương vậy mà lại không giết gã.

- Thật sự? - Ngươi nói thêm vài câu, có lẽ ta sẽ thay đổi suy nghĩ.

Lâm Phong lạnh lùng nói.

- Nơi này là khu vực thí luyện dưới hoang hải, có tên gọi khác là sát lục chi địa, cho phép nhiều thế lực cường đại và môn đồ Hoàng Vũ vào đây rèn luyện bản thân, đánh ch.ết người khác, ma luyện sinh tử khiến bản thân trưởng thành, chân chính cảm thụ sinh tử mà không phải chỉ người biết hưởng thụ vinh hoa, những kẻ đó rất nhu nhược.

Đối phương rốt cuộc mở miệng trả lời khiến đôi mắt Lâm Phong cứng lại, hoang hải, nơi này không ngờ lại hoang hải, khó trách có hoang khí. Hơn nữa, người đến đây đều là người của thế lực cường đại và môn đồ Hoàng Vũ, lịch lãm sinh tử trong này, chân chính rèn luyện bản thân, bởi vậy, nơi này được gọi là sát lục chi địa.

- Đồn đại, nơi này do rất nhiều Hoàng Vũ của Bát Hoang cảnh liên kết mở ra, có vô tận nguy cơ, cũng có được kỳ ngộ to lớn.

Bọn họ vì môn đồ mình sáng tạo ra một nơi thí luyện kh/ủng bố. Bất cứ vị Hoàng nào tuyển nhận môn đồ, cũng đưa tới đây để tiến hành lịch lãm, nếu không, không xứng trở thành môn đồ Hoàng Vũ. Mà một ít Hoàng Vũ lợi hại, thường xuyên tiến vào nơi thí luyện, chỉ có Hoàng Vũ, mới có quyền mang người đến đây. Đệ tử thế lực cường đại muốn tiến vào đây phải thông qua lĩnh vực của Hoàng, cho nên, một khi người tiến vào đây, tuyệt đối không lưu tình, tiến hành giết chóc, đây là nguyên nhân ta tập sát ngươi. Người nọ tiếp tục nói, nơi thí luyện, nơi giết chóc, Hoàng Vũ mới có quyền hạn đưa người tiến vào, theo ý nào đó, nơi này là sân đấu của môn đồ Hoàng Vũ, muốn trở thành môn đồ Hoàng Vũ, tất phải trải qua tôi luyện trong sát lục chi địa, nơi các Hoàng Vũ liên kết mở ra.

- Khó trách Mộc Trần để chúng ta tiến vào nơi này, muốn dùng sát lục chi địa để khảo hạch sao? Tâm niệm Lâm Phong thay đổi, lập tức hỏi: - Sát lục chi địa rộng cỡ nào, bên trong có bao nhiêu cường giả? - Mảnh thí luyện này vô cùng rộng lớn, ước chừng như một tòa thành nhỏ, là nơi thí luyện dành riêng cho Thiên Vũ.

Nếu có Tôn giả, Thiên Vũ không thể giết chóc, còn có bao nhiêu người, ta cũng không nói chính xác được, nhưng ngoại trừ môn đồ Hoàng Vũ trong Bát Hoang cảnh và đệ tử của các thế lực lớn, ta nghe nói khu vực khác cũng trộm truyền tống tới mảnh thí luyện này. Bởi vậy, có thể có mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn người. Đối phương trả lời Lâm Phong.

- Làm thế nào mới có thể thoát khỏi nơi này? Lâm Phong hỏi lại.

Đối phương nghe được câu hỏi này, trầm ngâm xuống, không trả lời ngay.

- Nói thật đi, nếu ta phát hiện ngươi nói dối, ta trực tiếp xóa bỏ ngươi.

Lâm Phong dường như nhìn ra đối phương e dè, lạnh lùng nói một tiếng.

- Thiên Vũ tầng một, săn giết mười người là có thể rời khỏi nơi đây.

Mảnh thí luyện này có người khống chế, các Hoàng Vũ đều phái người trấn thủ nơi này, có thể thông qua truyền tống trận, trở lại địa bàn của Hoàng Vũ. Nếu Thiên Vũ tầng hai, cần phải săn giết hai mươi người, Thiên Vũ tầng chín cần săn giết chín mươi người. Người nọ trả lời, ánh mắt Lâm Phong lóe lên, phải săn giết nhiều người như vậy mới có thể rời khỏi, khó trách gọi là sát lục chi địa, xem ra đối phương không nói dối, gã sợ mình nghe xong giết gã luôn nên mới thế.

- Như vậy, ta cần phải săn giết bốn mươi người, mới có thể truyền tống khỏi khu vực này.

Trong lòng Lâm Phong tự nói, địa phương này thật tàn khốc, hơn nữa Hoàng Vũ tự mình mở ra, hiển nhiên Hoàng Vũ cho rằng, cao thủ chân chính, nhất định phải đạp trên thi thể người khác. Tới nơi này, hoặc giết người hoặc bị người khác giết, muốn sống, nhất định phải dùng hết khả năng săn giết người khác.

- Chúng ta vừa rồi giao thủ nhất định sẽ hấp dẫn cường giả khác, không có thời gian lưu lại đâu.

Thanh âm đối phương có chút lo lắng, cường giả nơi này rất nhiều, người có tu vi yếu, nhất định phải cẩn thận không thể phân tâm, nếu không tất trở thành con mồi của người khác.