Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 194: Cậu yên tâm đi, ở đây có tôi rồi




Buổi tối, Giang Nguyên và Trương Nhạc trực ban. Buổi tối cũng chẳng có bệnh nhân gì. Lúc này hai người đang nhàm chán đọc sách hoặc đọc báo.

- Tỉng ting ting... Đột nhiên tiếng chuông di động vang lên.

Nghe thấy âm thanh này, cả hai đều sửng ra một lúc, sau đó Giang Nguyên mới phản ứng lại, là di động của mình.

Giang Nguyên đã có di động được mấy ngày nhưng hắn thật sự rất ít dùng. Vì cũng chỉ có vài người biết số điện thoại của hắn. Mà những người này bình thường nếu chẳng có việc gì thì cũng không gọi điện. Cho nên thậm chí ngay cả bản thân Giang Nguyên cũng có thể đếm được rõ ràng mấy ngày nay mình nhận được bao. nhiêu cú điện thoại.

Giang Nguyên móc điện thoại ra, nhìn một chút, cảm thấy không quá bất ngờ. Giờ này gọi đến thường chỉ có Tiểu Vũ.

Hăn lập tức ra ngoài nghe điện thoại, cười nói:

~ Tiểu Vũ, chuyện gì vậy?

Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến âm thanh ồn ào, sau đó là vài giọng nữ xa lạ đang cười hét:

- Nói đi... mau nói đi... 

Dưới sự thúc giục của mấy nữ sinh này, Lý Tiểu Vũ đầu bên kia nhanh chóng hạ quyết tâm, ngượng ngùng nói:

- Anh Nguyên... Hôm nay là sinh nhật em, các bạn học nói cùng đi KTV, anh có thời gian đến không?

- Tiểu Vũ, hôm nay sinh nhật em à... Sinh nhật vui vẻ nhé...

Nghe thấy vậy, Giang Nguyên cười, nghĩ nghĩ, sau đó nói:

- Khi nào bọn em đi? - Giờ chúng em đang đi... Anh đến à?

Tiểu Vũ nghe thấy Giang Nguyên không từ chối, không khỏi vui mừng nói.

- Được... Các em cứ đi trước đi, một lát nữa anh sẽ đến...

Giang Nguyên mỉm cười nói: -Ở đâu?

Thấy Giang Nguyên đồng ý, Tiểu Vũ vội vàng vui mừng nói:

- KTV Thiên Ngu phòng 306 phố Hoa Mai... Anh Nguyên đến mau một chút nhé! 

- Biết rồi... Các em đi trước đi, một lát nữa anh sẽ đến...

Giang Nguyên cười gật đầu nói. Sau khi tắt máy, Giang Nguyên quay trở lại phòng khám. Trương Nhạc nhìn thấy Giang Nguyên bước vào, nhìn di động trong tay Giang Nguyên cười nói:

- Giang Nguyên... Không ngờ cậu cũng giàu thế... Mua được thứ này, còn là kiểu mới nhất nữa!

Giang Nguyên cười cười nói: - Không phải tôi mua, người khác tặng...

- Người khác tặng? Chà... Khoản này không nhỏ đâu...

Trong mắt Trương Nhạc lóe lên tia hâm mộ. Tuy một tháng lương anh ta cũng bốn năm nghìn tệ, nhưng mức lương này ở Vân Giang chỉ có thể tính là trung bình. Anh ta không nỡ mua.

Giang Nguyên cười cười, không nói gì, nhìn đồng hồ, giờ đã hơn ám giờ. Hắn liên cười nói với Trương Nhạc:

- Lát nữa tôi có chút việc, có thể chín giờ phải ra ngoài một chút. Tí nữa anh tan ca nhớ đóng cửa!

- Được... Hẹn với gái à...

Trương Nhạc rất biết ý cười cười. Giờ anh ta vừa kính lại vừa sợ Giang Nguyên. Cho nên anh ta rất cố thân cận với Giang Nguyên. Anh ta lập tức gật đầu nói:

- Cậu yên tâm đi, ở đây có tôi rồi!

Buổi tối chỉ có hai bệnh nhân, sau khi Giang Nguyên khám xong, thấy đã gần chín giờ. Hắn gật đầu với Trương Nhạc, đeo kính lên đi ra ngoài.

Phố Hoa Mai dĩ nhiên Giang Nguyên biết. Đây là một con phố nhỏ bên cạnh đường Văn Các, trong đó có rất nhiều quán net, KTV, quán biliards, phòng game, sân trượt băng, rạp chiếu phim. Do trong đó có mấy trường đại học cho nên kinh doanh khá tốt, có thể coi là một con phố chuyên vui chơi của làng đại học.

Tuy nhiên Giang Nguyên cũng không quen thuộc lắm, ít nhất là hắn chưa từng tới bao giờ. Cho nên suốt con đường hắn đi qua hắn đều ngó quanh ngó quất để tìm quán KTV kia.

Hôm nay là thứ bảy, là lúc phố Hoa Mai náo nhiệt nhất. Giang Nguyên vừa tiến vào phố Hoa Mai đã thấy dòng người như thủy triêu. Vô số nam nữa sinh đang chen vai nhau lui tới...

Giang Nguyên nhếch miệng. Đúng là lâu lắm rồi hắn chưa ở trong hoàn cảnh thé này. Dọc đường đi, hắn thấy. quán net, quán biliards, phòng game san sát hai bên đường, từng chiếc đèn ne ông dựng thẳng hai bên.

- KTV Mỹ Ny... KTV Chí Tôn... Đại Địa Phi Ca... 

Giang Nguyên vừa đi vừa tìm kiếu.

Giang Nguyên đang định đi tới, đột nhiên hắn dừng bước. Hôm nay là sinh nhật Tiểu Vũ, vậy mà mình lại mặt dày đến tay không.

Hắn lập tức nhìn xung quanh, chợt nhớ ban nấy mình có đi qua một tiệm búp bê. Giang Nguyên liền đi vòng trở lại, vào trông tiệm chọn một con gấu bồng cao cả mét, sau đó tiện tay mua một bó hoa bách hợp ở tiệm hoa bên cạnh rồi mới bước vào KTV Thiên Ngu.

Từ trong cầu thang không tính là quá rộng, Giang Nguyên đã nghe thấy tiếng nhạc đỉnh tai nhức óc truyền đến.

Hắn đi vào trong sảnh, hỏi một sinh viên đang làm nhân viên phục vụ. Giang Nguyên được nhân viên phục vụ này dẫn đi mới tìm được phòng 306.

Giang Nguyên đẩy cửa ra, liền thấy trong căn phòng bao riêng không lớn ngồi đây người. Còn Tiểu Vũ đang cầm micro đứng ở chính giữa hát bài “Ấm áp" của Lương Tĩnh Như.